Phó Thiếu Hào Hoa: Nguyện Sủng Tình Si!

Chương 37: Bất chấp tất cả



•Chung cư Kim Đế.

Vẫn như thường lệ, trước mỗi bữa tối Phó Nhất Trác đều được bác sĩ Ôn Dương Đình lấy thân vận động đến tận nhà để thay băng, cũng như chăm sóc vết thương cho anh một cách kĩ càng.

"Vết thương này hiện tại đã không còn nhiễm trùng, dấu hiệu lành rất tốt. Chỉ cần chú ý không vận động nặng nhọc, không để vết thương bị tác động trực tiếp thì trong vòng mười ngày nữa sẽ bình phục trên bảy mươi phần trăm."

Ôn Dương Đình ôn tồn nhắc nhở, nhưng người nghe như Phó Nhất Trác lại điềm nhiên đáp trả bằng một sự im lặng không hơn không kém.

Nói không chừng anh còn chả nghe những gì Ôn Dương Đình vừa nói, vì từ khi bắt đầu tới giờ nét mặt của anh đã trở nên đăm chiêu suy nghĩ, mày kiếm hơi nhăn nhíu như thể đang âu lo gì đó, có lẽ sự thật là anh đã chẳng nghe thấy những gì người khác nói.

"Này Trác, bác sĩ dặn cái gì kìa, cậu có nghe không vậy?"

"Tôi biết rồi."

Được Bành Thái Công nhắc lại, người đàn ông ấy chỉ thờ ơ đáp trả cho qua chứ nào để tâm tới chuyện gì.

Bấy giờ Ôn Dương Đình cũng đã thay băng vết thương xong, ông thu dọn lại dụng cụ làm việc của mình và nói:

"Tôi vẫn khuyên cậu một câu là nên đến bệnh viện chụp CT, kiểm tra lại phần đốt sống lưng một lần nữa, vì nếu chẳng may có tìm ẩn gì bên trong thì càng để lâu sẽ càng nguy hiểm."

"Tôi tự biết vấn đề sức khỏe của mình, ông xong việc rồi thì về đi."

Lần này Phó Nhất Trác cũng chịu mảy may đến lời bác sĩ nói. Thấy thái độ anh lạnh nhạt, bất cần như vậy thì Ôn Dương Đình cũng chẳng còn gì để nói ngoài cử chỉ lắc đầu đầy ngao ngán.

"Vậy tôi xin phép về trước! Bành tổng không cần tiễn."

"Bác sĩ Ôn đi thong thả!"

Sau khi Ôn Dương Đình đi, trong phòng khách chỉ còn lại hai người. Thấy Phó Nhất Trác mang nhiều ưu tư, tâm trạng dường như cũng chẳng tốt nên Bành Thái Công đã lên tiếng thăm dò:

"Sao thế? Từ khi đến Tôn thị về đến giờ thì trông cậu lạ lắm nha, ra đường đụng phải tên chết bầm nào hay bị chó cắn rách áo nên bực?"

"Những thứ đó căn bản không đủ trình để anh đây phải bực dọc."

Thản nhiên đáp xong, Phó Nhất Trác đứng dậy sau đó đi thẳng vào phòng, trông anh có vẻ như đã giải quyết được một mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu, chỉ có Bành Thái Công vẫn chưa thể hiểu được.

Không lâu sau, người đàn ông ấy lại quay trở ra, nhưng còn mang theo áo khoác, chân đã thay giầy, và sau đó là một màn thoại đáp giữa hai người đàn ông.

"Định ra ngoài?"

"Ừm!"

"Không ăn tối à?"

"Lát về ăn sau!"

"Tự lái xe đi hay sao?"

"Ừm!"

"Đã biết rõ đường đi hết chưa?"

"Biết rồi! Hỏi xong chưa? Đi được chưa?"

"Ờ, đi đi!"

"Ơ nhưng mà cậu đi đâu?"

*Cạch.*

Đến câu hỏi cuối cùng, Bành Thái Công đã không được hồi đáp mà trả lời anh chính là âm thanh đóng cửa.

Phó Nhất Trác xuống gara lấy chiếc xe Audi mới mua của mình, anh vào xe và khởi động cho xe thong thả lao ra đường trên hướng đi đã vạch ra chủ đích của người đàn ông.

Cùng lúc này, tại một ngôi biệt thự khác cũng không kém phần sang trọng, Triệu An Nghiên vẫn với thói quen cũ là vùi đầu vào công việc như mọi ngày. Chỉ là hôm nay cô không tài nào tập trung được, vì phần bụng vẫn đang truyền tới từng cơn đau âm ỉ, dù trước đó cô đã uống thuốc giảm đau nhưng chỉ giảm được một chút rồi sau đó lại đau nhiều hơn nữa.

Cô thiết nghĩ, có lẽ chỉ là đang đau dạ dày do chưa ăn tối, nên đành tạm gác công việc lại để xuống lầu nấu chút gì đó ăn vào thì sẽ khỏi.

Càng di chuyển, bụng cô càng đau, phải vất vả lắm mới đi được từ lầu ba xuống tới phòng bếp, một tay cô ôm lấy phần bụng bên dưới mạn xương sườn trái, tay còn lại thì lục lọi trong tủ, sau khi tìm được hộp mì tôm ăn liền thì cô bắt đầu chế biến.

Sau một hồi vật lộn, Triệu An Nghiên cũng có được hộp mì nóng hổi, thơm lừng. Cô mang qua bàn và bắt đầu ăn, chỉ là nuốt lại không trôi vì đau quá nên cứ không muốn ăn, cố lắm cũng chỉ được vài đũa là đã bỏ dở.

Tưởng rằng ăn vào rồi thì sẽ bớt đau, nhưng thực tế thì cơn đau càng đến dữ dội hơn, khiến cô không thể nào đi đứng thẳng lưng.

Biết bản thân đã không ổn, Triệu An Nghiên liền muốn quay trở lại thư phòng lấy điện thoại gọi bác sĩ tới, cô ôm bụng, gắng gượng bước đi nhưng chỉ ra tới phòng khách thì hai chân cô đã không thể nào bước tiếp, dưới bụng quặn thắt từng cơn, sắc mặt nhợt nhạt, mồ hôi không ngừng rịn ra ướt đẫm vầng trán.

Cô đặt tay lên thành ghế sofa trong phòng khách làm điểm tựa, ôm hi vọng lát nữa cơn đau sẽ qua đi nhưng sự thật đã xô ngã thực tế. Triệu An Nghiên mỗi lúc càng đau, đến mức chân đứng không vững, không còn chống đỡ nổi nên đã ngất xỉu.

Phó Nhất Trác lúc này đã đến trước cổng căn nhà quen thuộc, anh xuống xe đi đến công tắc chuông đứng chần chừ một chút cũng quyết định đưa tay lên ấn nút.

*King coong...*

*King coong, king coong...*

Tiếng chuông vang lên rất to rõ, bên trong nhà phòng khách vẫn đang sáng đèn nhưng cửa thì chẳng có ai mở, điều đó khiến Phó Nhất Trác thoáng chau mày.

Bấy giờ trong lòng anh càng lo lắng, ruột gan cứ nóng như lửa thiêu đốt chẳng yên. Cuối cùng, anh quyết định leo rào vào như ngày trước đã từng.

*Phịch.*

Hàng rào sắt tuy cao nhưng vẫn không thể làm khó một người thân thủ tốt như anh. Sau khi tiếp đất thành công, Phó Nhất Trác liền chạy vào, trong nhà cửa kính đều khóa, nhưng rõ ràng phòng khách vẫn đang sáng đèn.

Phó Nhất Trác đứng bên ngoài dõi mắt nhìn vào trong phòng khách, anh hi vọng rằng sẽ được nhìn thấy cô gái ấy khỏe mạnh xuất hiện ngay trong tầm mắt, nhưng thứ vừa đập vào tầm mắt của anh đã khiến nét mặt tiêu sái ấy liền trở nên vô cùng lo lắng.

"Nghiên Nghiên..."

Thấy Triệu An Nghiên nằm bất tỉnh dưới sàn nhà, Phó Nhất Trác liền gọi tên cô, sau đó nhanh chóng bấm mật khẩu cửa nhưng hệ thống lại báo sai vì trước đó cô đã đổi lại mật khẩu mới.

Sau ba lần không mở được mật khẩu, Phó Nhất Trác bắt đầu tông cửa, hiện tại trong mắt anh chỉ có người con gái ấy mới là quan trọng nhất. Mặc cho vết thương sau lưng đang bị động, dù cho có đau anh vẫn quả quyết tông cửa xông vào.

*Xoảng.*

Hơn năm phút chật vật thì lớp cửa kính dày cộm cũng bị Phó Nhất Trác phá hỏng, chuông báo động bắt đầu vang lên inh ỏi, từng mảnh vỡ sắc nhọn cứa vào da thịt khiến anh bị thương không ít, nhưng anh nào có tâm trạng quan tâm tới chính mình mà đã chạy tới lập tức bế Triệu An Nghiên lên.1

Lúc này anh chợt nhớ ra cửa chính bên ngoài vẫn còn khóa nên lại phải tìm điều khiển, cũng may nó nằm ngay trên bàn nên không mất quá nhiều thời gian.

Sau khi mở được cửa, Phó Nhất Trác liền bế Triệu An Nghiên chạy ra xe, bấy giờ anh đã hoàn toàn quên mất vết thương của chính mình.