Phong Thần Châu

Chương 16: Thời gian của ngươi không còn nhiều



“Á...”

Nhưng đúng lúc đó, một tiếng kêu thảm thiết truyền tới, tiếng răng rắc không ngừng vang lên.

Cả người Đỗ Tư Viễn bị một quyền của Tần Ninh đánh bay, nện lên trên kệ hàng, cánh tay phải đột nhiên mềm oặt xuống, rõ ràng đã bị gãy.

Hổ Tiếu Long Ngâm quyền, một chiêu Phi Hổ thức giống như hổ đói vồ mồi, có thể nói Tần Ninh vẫn còn nương tay, nếu không thì cánh tay này của Đỗ Tư Viễn đã rời ra rồi.

“Lo cho cái mồm của ngươi đi, nếu không thì không giữ được tính mạng của ngươi đâu, trên đời này, người ngươi không thể đắc tội có rất nhiều!”

Tần Ninh khẽ nói.

“Ninh ca, chúng ta... mau đi thôi!”, Tần Hâm Hâm kéo Tần Ninh, vội vàng nói: “Đây là Thánh Đan Các, nghe nói có cường giả cảnh giới cửa thứ chín Thiên Môn, trấn thủ đó!”

“Ta nói rồi, ta đến mua dược liệu, sốt ruột cái gì chứ!”

Tần Ninh phủi tay, nhìn người đón khách ở bên cạnh rồi nói: “Chuẩn bị mười phần theo danh sách những dược liệu ta vừa nói!”

“Người đâu!”

Lúc này Đỗ Tư Viễn đỏ bừng mặt, tức giận nói: “Bắt lấy hai tên ranh này cho ta, chặt cánh tay và chân của chúng, bổn thiếu gia sẽ tự tay giết bọn chúng!”

Soạt soạt soạt...

Đỗ Tư Viễn vừa dứt lời, một đội hộ vệ xông vào đại sảnh, trong phút chốc, đại sảnh đột nhiên vang lên một trận huyên náo...

Vào lúc này ở tầng hai của Thánh Đan Các.

Với tư cách là đan sư đứng đầu Thánh Đan Các ở thành Lăng Vân, có thể nói Đỗ Triết rất có quyền lực.

Nhưng ngày hôm nay Đỗ Triết lại theo sát sau một thiếu niên, cẩn thận từng li từng tí, không dám thở mạnh.

Thiếu niên đó nhìn có vẻ mới mười sáu mười bảy tuổi, mặc áo gấm lông chồn, đầu đội mũ mềm, thắt lưng dắt một viên ngọc. Viên ngọc đó chính là Tử Linh Vận Ngọc, đeo lâu dài có tác dụng nuôi dưỡng cơ thể của võ giả.

Chỉ riêng bộ trang phục của thiếu niên đã trị giá hơn hàng chục nghìn lượng vàng.

Cũng đủ thấy thân phận của thiếu niên này không đơn giản.

“Đỗ Triết, xem ra vài năm nay, ngươi làm ăn ở thành Lăng Vân khá tốt nhỉ, lần này ta đến thăm riêng, không cần phải gióng trống khua chiêng làm gì!”

“Vâng vâng vâng, Cửu công tử nói vậy thì lão phu yên tâm rồi, hi vọng Cửu công tử trở về Đế đô sẽ nói tốt cho ta trước mặt Các chủ!”

“Yên tâm đi, đảm bảo ngươi sẽ không việc gì!”

Thiếu niên xua tay, tiếp tục xoay hai viên trân châu đen trên tay, nhẹ nhàng nói.

Rầm...

Ngay lúc đó, ở đại sảnh dưới lầu vang lên một tiếng rầm.

Đám hộ vệ ào ào xông vào đại sảnh, toàn bộ đại sảnh trở nên náo loạn.

Thiếu niên nhìn thấy cảnh tượng này, khẽ nhíu mày.

Đỗ Triết thầm nghĩ không ổn, lập tức sải bước ra ngoài, nhìn xuống phía dưới quát: “Các ngươi làm gì thế hả?”

Vị thiếu gia trước mặt tên là Thánh Tâm Duệ, là Cửu công tử của Các chủ Thánh Đan Các ở Đế đô, cũng là một linh đan sư.

Lần này hắn ta đến thành Lăng Vân hình như là vì có chuyện quan trọng phải làm, trước mặt Thánh Tâm Duệ lại xuất hiện một con thiêu thân, việc này sẽ ảnh hưởng đến tương lai của Đỗ Triết.

Đỗ Triết quát to một tiếng, dưới lầu đang hỗn loạn lập tức yên lặng lại.

“Cha!”

Đỗ Tư Viễn nhìn thấy phụ thân của mình, liền kêu lên: “Cha, tên tiểu tử Tần Ninh này không coi ai ra gì, đã làm ầm ĩ trong Thánh Đan Các của chúng ta, còn đánh gãy cánh tay phải của con!”

Nghe thấy vậy, Đỗ Triết liền nhìn Tần Ninh.

Ngày đó, khi Tinh Môn của Tần Ninh bị chiếm đoạt, ông ta được mời đến Tần gia để trị liệu cho Tần Ninh, chính bản thân miệng ông ta còn khẳng định Tần Ninh sẽ không thể sống qua ngày hôm đó.

Nhưng không ngờ, Tần Ninh chẳng những sống sót, mà còn giết chết ba thiên tài của tam đại gia tộc Lăng gia.

Chuyện này bỗng chốc trở thành trò cười ở thành Lăng Vân, rất nhiều người chửi thầm Đỗ Triết già rồi, nên đan thuật đã thụt lùi.

Gặp lại Tần Ninh lần nữa, lại là làm loạn trong Thánh Đan Các, Đỗ Triết lập tức nổi giận.

“Tần Ninh, ngươi làm chuyện trời không dung, người đời oán thán với tiểu thư Lăng gia, bây giờ vẫn mặt dày xuất hiện trong thành Lăng Vân, tên miệng còn hôi sữa, Thánh Đan Các ta không hoan nghênh ngươi!”

Đỗ Triết lập tức quát: “Hiện tại cút đi ngay lập tức, nếu không thì lão phu sẽ đánh gãy chân ngươi!”

“Đại sư Đỗ Triết thật sự kiêu ngạo quá đó!”

Tần Ninh bĩu môi nói: “Tần Ninh ta đến Thánh Đan Các mua dược liệu, Đỗ Tư Viễn nói những lời vô lễ, ta đánh gãy một cánh tay của hắn, cũng coi như nể mặt Thánh Đan Các các người lắm rồi đó!”

Gì cơ?

Nghe thấy vậy, cha con Đỗ Triết thiếu chút nữa là nôn ra máu.

Đánh gãy cánh tay của con trai ông ta mà lại coi là nể mặt Thánh Đan Các à?

“Ha ha, mạnh miệng gớm đấy, không ngờ ở một nơi nhỏ bé như thành Lăng Vân này, lại có thể gặp được kẻ không biết trời cao đất dày như vậy!”

Đúng lúc đó, thiếu niên lên tiếng.

Tần Ninh liếc mắt nhìn thiếu niên mặc áo gấm lông chồn kia, rồi thản nhiên nói: “Nhìn có vẻ ngươi cũng trạc tuổi ta, nhưng thời gian của ngươi không còn nhiều nữa nhỉ. Ta khuyên ngươi một câu, nên trân trọng thời gian của bản thân hơn một chút, đi du ngoạn sơn thủy, hưởng thụ những giây phút cuối cùng của cuộc đời đi!”

“Hỗn xược!”

Đỗ Triết nghe thấy vậy, trong lòng liền ngạc nhiên.

Thánh Tâm Duệ là đứa con thứ chín của Các chủ Thánh Đan Các, được gọi là Cửu công tử, thiên phú hơn người, đan thuật cao siêu, bây giờ đã là linh đan sư.

Dù là mười đan sư đỉnh cấp cũng không thể sánh bằng một linh đan sư.

Thánh Tâm Duệ được Các chủ của Thánh Đan Các vô cùng yêu thương, tiền đồ xán lạn, vậy mà Tần Ninh lại ở trước mặt cậu ta nói thời gian của cậu ta không còn nhiều nữa, đúng là chết vạn lần cũng chưa đền hết tội.

Đỗ Triết rống lên: “Người đâu, đánh gãy chân của tên tiểu tử này cho ta, rồi ném hắn về Tần gia!”

“Ngươi nói gì?”

Hiện giờ Thánh Tâm Duệ lại nhìn Tần Ninh, không khỏi kinh ngạc, nói: “Ngươi nói lại lần nữa!”

“Cửu công tử, tên tiểu tử này...”

“Câm miệng!”

Vẻ mặt của Thánh Tâm Duệ trở nên lạnh lùng.

Tần Ninh liếc Thánh Tâm Duệ một cái, nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì lửa luyện đan của ngươi ắt hẳn vượt qua màu đỏ, thành màu cam rồi đúng không?

“Vớ vẩn, Thánh công tử là linh đan sư, đương nhiên là lửa luyện đan màu cam rồi!”, Đỗ Triết hừ một tiếng.

Tần Ninh cũng không quan tâm, nói thêm: “Vì luyện chế linh đan, ngươi dung hợp thú hỏa để nâng cấp lửa luyện đan của mình. Thú hỏa được dung hợp là Tử Diệm Hỏa của linh thú cấp một Nộ Diệm Tử Tinh Hổ, nhưng tu vi của ngươi không đủ để hấp thụ thú hỏa cấp cao như vậy, nên việc dung hợp thú hỏa có vấn đề!”

“Ngươi không quan tâm điều đó, cho rằng khi cải thiện được thuật luyện đan của mình thì có thể kiểm soát được lửa luyện đan sau khi dung hợp. Nhưng đến bây giờ, ngày nào cũng vậy, mỗi khi đến khuya ngươi đều cảm thấy vị trí đan điền khô nóng khó chịu, nếu ta đoán không sai, thì chắc kéo dài khoảng ba tháng rồi đúng không?”

“Mặc Châu trong tay ngươi chắc hẳn có được từ linh thú Mặc Lân Giáp Ngư. Mặc Lân Giáp Ngư, đặc điểm là thích lạnh, ngư châu vô cùng lạnh lẽo, ngươi cần nắm lấy viên châu này mỗi ngày, mới có thể khiến cơn nóng bức khó chịu vào ban đêm dễ chịu hơn một chút!”

“Nhưng mà với tốc độ này, khoảng nửa năm nữa, ngươi sẽ bị lửa luyện đan nuốt chửng, cái mạng nhỏ coi như tiêu! Thế nên, cứ hưởng thụ quãng thời gian còn lại của mình cho tốt đi!”

Tần Ninh vừa dứt lời, quay người định rời đi.

“Ăn nói bừa bãi, nói năng bậy bạ!”

Lúc này, Đỗ Triết mới trách móc: “Cửu công tử tiền đồ xán lạn, thiên tư hơn người, cái gì mà nửa năm nữa, tên tiểu tử nhà ngươi đúng là muốn chết mà!”

“Người đâu, giữ hắn lại cho ta! Hôm nay, dù Tần Thương Sinh có đến thì cũng không thể cứu được ngươi đâu!”

Nhưng, Đỗ Triết vừa nói xong, một tiếng bạt tai rõ to đã vang lên.

- ---------------------------