Phong Thần Châu

Chương 27: Thiên Hỏa Linh Tinh



      Trong nháy mắt, trên bầu trời có một tia sáng giáng xuống.  

      Ánh sáng đó phảng phất như đến từ chín tầng trời, đâm thẳng xuống, chiếu sáng lên người Tần Ninh.  

      Ngay sau đó, cơ thể Tần Ninh đột nhiên thay đổi. Hắn bước ra, ánh sáng nhảy theo bóng hắn. Bên trong khe núi có một trận sao đột nhiên xuất hiện.  

      “Ngũ Tinh Phong Linh Ấn, khai!”  

      Lúc này Tần Ninh đứng cạnh khe núi, rồi đột ngột quát lên.  

      Rầm ầm ầm...  

      Đá vụn trong khe núi đột nhiên lưu động, rơi ra ầm ầm. Từng viên đá đều hóa thành bụi phấn.  

      Mặt đất bên trong khe núi cũng đột nhiên dâng cao.  

      Một đài năm góc dần dần nhô lên.  

      “Xem ra vẫn hoàn hảo như xưa!”  

      Tần Ninh thở phào nhẹ nhóm, ánh sáng đó kia cũng từ từ tiêu tan.  

      Ở giữa đài là một con đường. Tần Ninh không do dự gì cả mà đi thẳng vào giữa con đường, bóng dáng biến mất ở ngoài cửa...  

      “Tiểu thư, nhìn kìa!”  

      Lúc này, tại một góc của núi Lăng Vân, có một thanh niên hớn hở nói.  

      “Ánh sáng rơi từ trên trời xuống, giống hệt với “sao trời giáng” mà trong bảo đồ miêu tả!”, người thanh niên đó kích động nói: “Trong dãy núi Lăng Vân thật sự có bảo vật, rất có khả năng xuất hiện Thiên Hỏa Linh Tinh!”  

      “Ừm!”  

      Trước mặt thanh niên đó là một cô gái tầm 18, 19 tuổi mặc bộ váy dài màu xanh nhạt.  

      Tóc mềm như mây khẽ bay, làn da căng mọng, lông mày lá liễu, đôi mắt sâu thẳm, đôi môi hồng nhuận, làn da trắng mướt.  

      Thân thể cô gái này vô cùng quyến rũ, tỏa ra hơi thở thanh xuân. Gương mặt hoàn mỹ đó tỏa sáng dưới ánh trăng, cũng lộ ra mấy phần lạnh lùng.  

      “Diệp Lượng!”  

      Cô gái khẽ gọi.  

      “Tiểu thư!”  

      Phía sau cô gái là một thanh niên tóc ngắn. Lúc này, hắn ta cúi đầu bước lên.  

      “Kết quả điều tra lần trước của ngươi là thế này sao?”, cô gái lạnh lùng nói: “Nếu lần sau làm việc còn không cẩn thận nữa thì phạt ngươi ba tháng thờ cúng tại gia tộc!”  

      “Rõ!”  

      Nghe đến đó, thanh niên tóc ngắn cúi đầu rồi lui xuống.  

      “Tiểu thư, Diệp Lượng đã tận sức rồi. Lần trước Diệp Lượng không tìm được có lẽ là do hạ nhân bất cẩn ạ!”  

      “Thôi!”  

      Cô gái lại nói: “Diệp Phong, ngươi đi thăm dò tin tức đi”.  

      “Rõ!”  

      Trong lúc nói chuyện, Diệp Phong cao gầy dẫn theo mấy người biến mất trong đêm.  

      “Khe núi đầu cừu, trên bảo đồ này hiển thị rằng đây là một mật địa mà Cửu U Đại Đế lập nên khi chưa xưng đế. Nơi đó có Thiên Hỏa Linh Tinh, hy vọng lần này ta có thể lấy được”.  

      “Bệnh của mẹ chỉ có thể nhờ vào Thiên Hỏa Linh Tinh mà thôi”.  

      Nói xong, gương mặt cô gái lộ ra vẻ kiên định.  

      Cũng lúc này, tại một góc khác, đám người Lâm Ngọc Sinh và Lâm Xảo Nhi đều nhìn thấy ánh sáng xuyên trời này.  

      “Nhị ca, huynh xem...”  

      “Ừ, dị tượng trời giáng, tất có bảo vật!”  

      Lâm Ngọc Sinh vui mừng nói: “Đi, chúng ta qua đó xem!”  

      “Nhị thiếu gia!”  

      Hai lão già phía sau đột nhiên ngăn cản, nói: “Tộc tưởng đã hạ lệnh cho chúng ta bắt được con Thương Thanh Quỳ Ngưu, nếu chúng ta thay đổi...”  

      “Hai ông yên tâm!”, Lâm Ngọc Sinh khuyên can: “Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”  

      Nói xong, Lâm Ngọc Sinh tăng tốc tiến lên, những người còn lại chỉ đành đuổi theo.  

      Không chỉ có hai nơi này mà một vài võ giả khác ở trong núi Lăng Vân cũng đều nhìn thấy ánh sáng trời giáng đó. Tất cả đều kinh ngạc và phi về phía ánh sáng xuất hiện.  

      So với sự kinh ngạc của đám người thì lúc này Tần Ninh đang an nhàn đi bộ vào trong con đường.  

      “Xem ra qua hàng chục ngàn năm, nơi này vẫn bảo tồn khá tốt!”  

      Tần Ninh ngạc nhiên nói. Con đường này dẫn tới lòng đất với độ sâu hàng mấy trăm mét. Nơi ban nãy đứng chỉ là đỉnh.  

      Trước mắt hắn xuất hiện một khu rừng ngầm, cây cối trong rừng không quá cao, chỉ độ mười mấy mét, nhưng lại được trồng vô cùng thẳng hàng.  

      Mà xuyên qua cánh rừng này là một căn nhà làm từ cỏ tranh.  

      Nhìn thấy căn phòng này, Tần Ninh gật đầu.  

      “Không tồi, vẫn như ngày xưa...”  

      Chín đời chín kiếp của hắn đều là những kiếp sống phi phàm. Từ kiếp đầu tiên cho đến giờ, đã là hàng ngàn năm trôi qua.  

      Mà kiếp đầu tiên, hắn được xưng là Cửu U Đại Đế, lạnh lùng, tàn khốc, vô tình.  

      Lúc chưa thành đế, hắn đã từng đến đế quốc Bắc Minh và ở lại một thời gian. Nơi này cũng được để lại từ hồi đó.  

      Tần Ninh cười nhạt, đi vào trước nhà tranh.  

      Căn nhà tranh ba gian trải qua hàng chục ngàn năm cũng không hề cũ đi.  

      Lúc này, phía trước nhà tranh là một cây côn gỗ.  

      Nhìn thấy cây côn gỗ đó, Tần Ninh khẽ mỉm cười.  

      “Vừa hay chưa có binh khí phù hợp, chọn ngươi vậy, huynh đệ cũ!”  

      Tần Ninh cầm lấy cây côn gỗ trong tay. Cây côn này dài tầm một mét, to cỡ ngón tay. Thân côn không có chút linh khí dao động nào, cũng không phải là phàm khí hay linh khí gì mà chỉ là một cây côn gỗ cực kỳ đơn giản.  

      Nhưng Tần Ninh lại cực kỳ trân trọng nó. Hắn đặt côn gỗ ở eo, đi lên trên, nghiến răng rồi đẩy cửa vào.  

      Một tầng bụi phủ xuống, căn phòng được bày trí rất đơn giản, gồm một cái bàn và mấy cái ghế.  

      Trên cái bàn đó là một bàn cờ, có một ván cờ còn đang dang dở.  

      “Vẫn như ngày xưa, hoài niệm thật đấy...”  

      Tần Ninh không nhìn sang bàn cờ đó mà đi sang một căn phòng khác.  

      “Nếu ta nhớ không nhầm thì là ở chỗ này!”  

      Hắn huơ tay, mặt đất của căn phòng bỗng chốc tách ra, một luồng khí nóng rực dần dâng lên.  

      “Thiên Hỏa Linh Tinh!”  

      Hai mắt Tần Ninh lộ vẻ vui sướng.  

      Thiên Hỏa Linh Tinh được sinh ra từ Thiên Hỏa. Trong mỗi Linh Tinh đều bao hàm sức nóng cực kỳ mãnh liệt, nhưng loại nóng này có thể dùng để luyện đan, nâng cấp lửa luyện đan của đan sư.  

      Nếu là võ giả bình thường có được Thiên Hỏa Linh Tinh thì có thể nhờ vào nó mà tẩy luyện thân thể, nâng cao cảnh giới.  

      Nhưng thường thì chẳng ai sẽ dùng lãng phí như vậy.  

      Năm đó, khi chưa thành Đế thì hắn đã là một nhân vật truyền kỳ rồi. Thiên Hỏa Linh Tinh với hắn lúc ấy chỉ như viên kẹo cho trẻ con ăn.  

      Ngày đó hắn và bạn bè chỉ ở nơi ấy vui chơi một khoảng thời gian. Tuyết rơi nặng hạt, hai người ngồi xếp bằng dưới đất chơi cờ. Vì trời lạnh nên hai người đem Thiên Hỏa Linh Tinh trồng dưới sàn nhà để sưởi ấm.  

      “Vừa hay có 17 viên!”  

      Nhìn thấy Thiên Hỏa Linh Tinh được xếp quy củ dưới sàn nhà, Tần Ninh gật đầu.  

      Tần Ninh lấy ra bình ngọc đã chuẩn bị sẵn rồi cất từng viên Thiên Hỏa Linh Tinh vào.  

      “Vẫn còn đồ tốt nữa!”  

      Tần Ninh quay ra khỏi căn phòng này, đi đến căn phòng bên phải.  

      Ba căn phòng tương đương nhau, căn bên phải có một bình thuốc. Nhìn thấy nó, Tần Ninh nở nụ cười.  

      “Cửu Chuyển Ngọc kim đan!”  

      Tần Ninh điềm nhiên nói: “Cũng may ngươi còn đây”.  

      Cửu Chuyển Ngọc kim đan là linh đan hàng thật giá thật. Linh đan, chỉ có kẻ mạnh cảnh giới Linh Hải mới dùng được.  

      Nhưng Cửu Chuyển Ngọc kim đan thì khác, kim đan này có thể giúp võ giả của chín cửa cảnh giới ngưng tụ Thiên Môn, mở ra Linh Hải, đạt đến cảnh giới Linh Hải.  

      Hơn nữa còn giúp võ giả cảnh giới Linh Hải có thể ổn định tăng thêm một tầng tu vi.  

      Vừa hay có ba viên, không nhiều không ít!  

      Lúc này, bên trong mấy bình thuốc dưới đất còn có mấy loại linh đan khác. Tần Ninh không để ý nhiều mà quỳ xuống thu về.  

      Chính vào lúc này, có một tiếng hét đột ngột vang lên từ phía sau hắn.