Phong Tình Ấm Áp

Chương 14: Dừng ở đây



Cứ như vậy Tần Tư Ý trơ mắt nhìn Trương Cẩn Phong bước ra khỏi nhà hàng, một ánh mắt dư thừa cũng không dành cho cậu.  

Cuối cùng anh cũng đã triệt để buông xuống.

Tần Tư Ý chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu gối, vùi đầu vào đó cố gắng tìm một chút hơi ấm. Trong không khí dường như còn xót lại chút sự lạnh lẽo của Trương Cẩn Phong nhưng mọi thứ đều trở nên vô cùng khác lạ.

Anh đi rồi, anh ấy sẽ không còn thuộc về cậu nữa, anh ấy... sau này sẽ là bạn trai của người khác rồi.

Mỗi khi nghĩ đến những điều đau đớn đó, Tần Tư Ý lại ôm mình chặt hơn, làm như vậy cậu mới có thể giữ được chút dũng khí, như vậy mới có động lực bước tiếp.

Cánh tay cậu đã ướt đẫm nước mắt, cậu biết Trương Cẩn Phong đã nói rất rõ ràng việc cậu theo đuổi đã làm phiền đến cuộc sống của anh.

Điều khiến cậu càng sợ hãi hơn là khi Trương Cẩn Phong nói, nếu sau này nhất định phải có người ở bên cạnh anh thì Triệu Vũ Trạch sẽ là lựa chọn đầu tiên.

Cậu nhớ đến thời điểm hai người còn yêu nhau, cậu dựa vào vai Trương Cẩn Phong hỏi anh như bao cặp tình nhân khác thường hỏi nhau: "Anh nói xem chúng ta sẽ luôn bên nhau chứ?"

Cậu nhớ lúc đó Trương Cẩn Phong mỉm cười xoa xoa mái tóc cậu, sau đó hôn lên trán cậu, cuối cùng đan năm ngón tay thật chặt vào nhau, anh nói: "Anh không buông tay em, em cũng không buông tay anh như vậy chúng ta sẽ mãi ở bên nhau."

Nhưng chính cậu đã buông tay trước, cậu làm sao có thể trách ai được đây.

Tần Tư Ý ngồi xổm trên mặt đất mờ mịt khóc, nhưng Trương Cẩn Phong sẽ không bao giờ nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu và nói với cậu đừng khóc nữa có anh ở đây.

Trương Cẩn Phong là người nói được làm được và Tần Tư Ý luôn biết điều đó. Những ngày sau đó, anh hạn chế gặp cậu đến hết mức có thể, nếu có việc gì cần bàn bạc thì anh sẽ giao cho Cao Triết và những người khác làm việc với cậu, Tần Tư Ý chỉ có thể nhìn thấy Trương Cẩn Phong tại đại hội đồng cổ đông hàng tháng.

Thỉnh thoảng cậu lại nghe thấy ai đó nói về chuyện của Trương Cẩn Phong và Triệu Vũ Trạch, cậu nghe nói Triệu Vũ Trạch vẫn như trước, bất cứ khi nào có thời gian đều sẽ đến gặp Trương Cẩn Phong. Mỗi khi nghe chuyện đó, Tần Tư Ý đều cúi đầu bước nhanh, cậu không muốn nghe thấy cái tên Triệu Vũ Trạch một chút nào, cho dù là tự lừa dối bản thân thì cậu cũng không muốn nghe người ta nói bên cạnh Trương Cẩn Phong đã có người khác.

Thật ra trong khoảng thời gian này, Trương Cẩn Phong và Triệu Vũ Trạch thực sự rất thân thiết, Triệu Vũ Trạch rất có chí tiến thủ, cách theo đuổi cũng rất nhẹ nhàng, sẽ không gây phiền phức cho Trương Cẩn Phong, mức độ rất vừa phải. Hắn không nói nhiều nhưng cũng có thể cùng Trương Cẩn Phong tán gẫu. Có vài lần Trương Cẩn Phong muốn về nhà đều là Triệu Vũ Trạch đích thân lái xe đưa anh về.

Mặc dù Trương Cẩn Phong chưa bao giờ mời Triệu Vũ Trạch vào nhà nhưng ngầm cho phép Triệu Vũ Trạch đưa anh về nhà.

Hôm đó khi trở về nhà, Trương Cẩn Phong thấy mẹ anh cũng đang đi đến, thấy hơi lạ nên anh hỏi: "Mẹ ơi, sao mẹ lại đến đây vậy ạ?"

Bà Bành không hề che giấu, đi thẳng vào vấn đề nói: "Mẹ thấy con gần đây rất hay đi cùng với cậu thanh niên đó, mẹ nghe Cẩn Viêm nói cậu ta là lính cứu hỏa phải không?"

Trương Cẩn Phong bất đắc dĩ nói: "Mẹ ơi, sao mẹ cứ quan tâm đến chuyện đó suốt vậy."

"Mẹ không lo cho con thì con lo cho con nữa chứ! "Bà Bành cau mày nói: "Lính cứu hỏa cũng rất tốt, có trách nhiệm và rất được tôn trọng, chỉ là nghề nghiệp của họ có chút nguy hiểm. Nhưng mà không sao hết! Chỉ cần con thích là được. Khi nào có thời gian thì mời cậu ta về nhà chúng ta dùng bữa, sau đó có thể thuận tiện trò chuyện làm quen."

Trương Cẩn Phong không cự tuyệt ý kiến mẹ đưa ra. Mấy tháng nay anh rất thân với Triệu Vũ Trạch, nói anh không có chút cảm mến nào thì cũng không phải nhưng nói anh thích đối phương thì vẫn chưa tới. Thời gian này rất phù hợp với việc để cả hai có thể tìm hiểu lẫn nhau, nếu thích hợp thì sẽ xác định mối quan hệ, như thế cả hai đều sẽ cảm thấy thoải mái. 

Người nhà luôn lo lắng sợ anh không thoát ra được đoạn tình cảm trước đây, thật ra bản thân anh cũng có ấn tượng tốt đối với Triệu Vũ Trạch, nếu là Triệu Vũ Trạch thì không có vấn đều gì. 

Nghĩ đến chuyện đó nên Trương Cẩn Phong cũng không từ chối đề nghị của mẹ, anh vui vẻ trò chuyện với bà một lúc trước khi bà đi về.

Trương Cẩn Phong biết được những ngày nào Triệu Vũ Trạch được nghỉ phép, Triệu Vũ Trạch rất nỗ lực theo đuổi anh và chính bản thân anh cũng rất mến hắn, cả hai đều là đàn ông nên không có lí do gì để Triệu Vũ Trạch phải luôn chủ động cả.

Vì vậy khi Triệu Vũ Trạch nghỉ lễ, lần này Trương Cẩn Phong quyết định đi tìm hắn.

Sau khi nghe quyết định của anh, Cao Triết và những người khác đều sửng sốt, lập tức nói: "Ôi trời, A Cẩn đây là... một lần nữa bắt đầu sao?"

"Fuck you! Cậu nói cái quái gì thế hả!" Thịnh Vĩ Minh trừng mắt nhìn Cao Triết, lập tức vỗ vỗ vai Trương Cẩn Phong nói: "Đi đi, anh em bọn tôi luôn ủng hộ cậu."

Trương Cẩn Phong mặc kệ phản ứng của mọi người. Anh lần này đến tìm Triệu Vũ Trạch không nghĩ gì nhiều, anh chỉ muốn cho Triệu Vũ Trạch biết hai người có khả năng bắt đầu một mối quan hệ tình cảm.  

Trương Cẩn Phong không ngờ vừa ra ngoài thì chạm mặt Tần Tư Ý, thậm chí anh còn không để ý Tần Tư Ý đang sững sờ nhìn anh.

"Tần Tổng đã đến rồi sao lại không lên?" Thịnh Vĩ Minh ở phía sau Tần Tư Ý nói.

Tần Tư Ý dường như bị giật mình trước câu hỏi đột ngột của Thịnh Vĩ Minh, sửng sốt một lúc, mới quay đầu lại nói: "Anh ấy đi đâu vậy?"

"Cậu ấy..." Thịnh Vĩ Minh ngừng một chút mới nói: "Có chuyện riêng."

"Đi gặp Triệu Vũ Trạch? "Tần Tư Ý nói.

Thịnh Vĩ Minh nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của cậu, không hiểu vì sao hắn lại cảm thấy có chút chột dạ, nhưng nghĩ lại tại sao bản thân phải chột dạ cơ chứ, hai người họ chia tay hai năm rồi, bạn của hắn không thể đi tìm người khác sao? Nghĩ đến đây, Thịnh Vĩ Minh tự tin gật đầu: "Đúng vậy, A Cẩn đến gặp Triệu Vũ Trạch."

Đôi mắt Tần Tư Ý bỗng nhiên vô cùng ảm đạm, cậu đưa công văn cho Thịnh Vĩ Minh, nói: "Tôi không sao, cầm cái này đi, tôi không lên đó đâu."

Nói xong lập tức rời đi, Thịnh Vĩ Minh cảm thấy sự nghẹn ngào trong lời nói của cậu. Thịnh Vĩ Minh nhìn bóng lưng của Tần Tư Ý, lắc đầu, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Nhưng dù sao chuyện tình cảm cũng giống như chuyện người ta khát thì uống nước, hắn thật sự không thể can thiệp vào được.  

Lúc Trương Cẩn Phong đến chỗ Triệu Vũ Trạch mới 9h sáng, bình thường vào ngày nghỉ thì khoảng 11h Triệu Vũ Trạch sẽ đến tìm anh sau đó cùng nhau ăn cơm trưa, trong thời gian đó cả hai cùng nghỉ ngơi tán gẫu nếu thuận tiện và có thời gian thì sẽ cùng nhau ăn tối luôn, nếu ngày hôm đó Trương Cẩn Phong bận việc thì có khi chỉ hẹn ăn cơm trưa và nhiều lúc phải ăn cơm hộp.

Trương Cẩn Phong không biết chính xác Triệu Vũ Trạch sống ở đâu, nhưng có một số sự việc luôn tình cờ xảy đến. Vừa đỗ xe ở bãi đỗ xe ngoài trời thì anh nhìn thấy Triệu Vũ Trạch đang đi qua đường cùng một người phụ nữ trung niên, họ vừa đi vừa nói cười với nhau.

Triệu Vũ Trạch trông rất giống với người phụ nữ trung niên, thoạt nhìn thì có thể nhận ra cả hai là mẹ con. Trương Cẩn Phong không ngờ sẽ người nhà của hắn ở đây, anh thật sự cũng không có sự chuẩn bị nào, hôm nay đến đây là vì trước đây Triệu Vũ Trạch đã chủ động đến tìm gặp anh rất nhiều lần. Chính vì anh cũng có ý định phát triển và duy trì mối quan hệ nên muốn chủ động tìm cậu để mối quan hệ của hai người luôn thế cân bằng.

Nhưng lại nghĩ, lính cứu hỏa cũng không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi, hơn nữa Triệu Vũ Trạch dành rất nhiều thời gian cho công việc nên đoán chừng không có nhiều thời gian dành cho gia đình. Hắn cùng mẹ gặp nhau có lẽ là việc đã lên kế hoạch từ trước nên anh không có ý phiền đến phút giây gia đình họ vui vẻ bên nhau.

Nghĩ đến đây, Trương Cẩn Phong lắc đầu, định quay người rời đi nhưng lúc anh ngẩng đầu lên thì chạm mắt với Triệu Vũ Trạch.

Triệu Vũ Trạch ở phía đối diện có vẻ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy anh, đôi mắt hắn mở to vì cảm thấy không thể tin, điều này làm cho Trương Cẩn Phong có cảm giác Triệu Vũ Trạch không phải ngạc nhiên mà là hoảng sợ.

Rất lâu sau này, khi Trương Cẩn Phong nhớ lại ngày hôm nay anh lại cảm thấy khâm phục cảm giác của bản thân.

Mẹ Triệu dường như đã phát hiện ra sự khác thường của Triệu Vũ Trạch, bà nhìn theo ánh mắt của con trai và nhìn thấy Trương Cẩn Phong khá nổi bật trong đám đông.

Trương Cẩn Phong nhìn thấy hai người họ đều nhìn anh, đã thấy nhau thì không chào hỏi cũng không được, nếu như sau này phát triển thành quan hệ yêu đương thì chào hỏi nhau trước cũng là chuyện đương nhiên. Vừa hay đèn xanh dành cho người đi bộ sáng lên, Trương Cẩn Phong chân dài rất nhanh bước đến gần họ.

Cho đến khi Trương Cẩn Phong đến trước mặt họ, Triệu Vũ Trạch vẫn ngốc lăng đứng nhìn, mẹ Triệu quơ quơ tay trước mặt Triệu Vũ Trạch và hỏi: "Tiểu Trạch, bạn của con đó sao?"

"Dạ..." Triệu Vũ Trạch hoàn hồn nói: "À vâng, anh ấy là bạn của con."

"Thằng nhóc này làm sao vậy!" Mẹ Triệu cau mày nói: "Sao lại như người mất hồn như vậy hả!" Nói xong bà quay sang Trương Cẩn Phong nói: "Ôi, chàng trai trẻ này đẹp trai quá, nhìn cậu hình như không phải đồng nghiệp của tiểu Trạch phải không?"

"Chào dì, con tên là Trương Cẩn Phong, con là bạn của Vũ Trạch." Trương Cẩn Phong gật đầu với mẹ Triệu, lễ phép nói: "Hôm nay con muốn tìm Vũ Trạch có chút việc, không ngờ lại gặp dì ở đây nên còn muốn qua chào hỏi dì."

Mẹ Triệu có vẻ là người rất nhiệt tình. Khi nghe thấy Trương Cẩn Phong đặc biệt đến tìm Triệu Vũ Trạch bà lập tức nói: "Không thể để cậu đến rồi đi như thế này được, đi nào để cô mời cháu cùng ăn bữa sáng, vừa vặn cô và nó cũng chưa ăn."

Trương Cẩn Phong đương nhiên đã ăn sáng rồi, nhưng trưởng bối đã có nhã ý mời anh thì không nỡ từ chối chỉ nói: "Con mời dì mới là phải phép."

"Đứa nhỏ này thật lễ phép." Mẹ Triệu quay lại nhìn Triệu Vũ Trạch, nói: "Con thất thần làm gì, mau đi thôi. "

Triệu Vũ Trạch suốt thời gian đó đều không lên tiếng, cho đến khi ngồi vào bàn ăn tinh thần vẫn có chúc khẩn trương, bởi vì điều hắn lo sợ nhất đã xảy đến.

"Tiểu Phong, dì có thể gọi con như vậy không?" Mẹ Triệu vừa ngồi xuống nói: "Con có vẻ lớn hơn tiểu Trạch, thế đã có đối tượng chưa?" Trương Cẩn Phong cười lễ phép nói: "Hiện tại không có ạ."

Ai da, không hiểu những thanh niên trẻ tuổi nghĩ gì nữa. Những đứa trẻ lớn lên điển trai như thế sao lại vẫn chưa có bạn gái chứ." Mẹ Triệu cau mày nói: "Tiểu Trạch của chúng ta cũng vậy. Vài ngày trước dì còn cho nó đi xem mắt... "

" Mẹ!" Triệu Vũ Trạch đột nhiên cắt ngang lời của mẹ Triệu, khiến bà giật mình, sau đó nói: "Hôm nay con làm sao vậy hả? Từ sáng tới giờ vẫn cứ như người mất hồn. Mẹ nói cho con biết Triệu Vũ Trạch, có bạn con ở đây mẹ không nghĩ sẽ nói nhưng vẫn muốn nói cho con biết, mỗi ngày mẹ đều lo lắng cho sự an toàn của con và cũng lo lắng con không thể tìm được bạn gái. Con gái nhà dì Lý không dễ gì cũng rất quý mến con, con cũng đồng ý sẽ tìm hiểu đối phương, nhưng kết quả thì sao? Muốn con đi mua sắm cùng họ con cũng không chịu đi! Cái này có đúng như lời con đã đồng ý không? Con nói xem con có giữ lời hay không."

Trương Cẩn Phong không thay đổi sắc mặt rót trà cho mẹ Triệu. Anh đặt tách trà trước mặt bà, sau đó yên lặng nhìn Triệu Vũ Trạch.

Triệu Vũ Trạch ngẩng đầu lên trộm nhìn Trương Cẩn Phong, sau đó nhanh chóng cúi đầu, thật lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Mẹ, mẹ phải cho con một chút thời gian."

"Mẹ không ép con nhưng quan hệ yêu đương con muốn nó tự phát triển thì nó sẽ tự phát triển sao?" Mẹ Triệu nói: "Lúc trước trong đội của con, mẹ nghe người ta đàm tiếu nói xấu đặt đều sau lưng con, mẹ thật sự không tin. Con trai mẹ tốt như tốt như thế này sao có thể thích đàn ông chứ? Mẹ không tin con trai mình lại làm chuyện ghê tởm như vậy!"

"Mẹ!" Triệu Vũ Trạch bất mãn nhìn mẹ, nói: Mẹ đừng nói nữa có được không!"

Được rồi, coi như mẹ không nói được con! "Mẹ Triệu tức đến thở cũng không thông, không quan tâm đến sự có mặt của người ngoài, lập tức cầm túi lên nói: "Con hãy tự suy nghĩ đi. Mẹ có thể đợi đến khi con 28 tuổi. Nếu đến năm 28 tuổi con còn chưa có bạn gái thì đừng gọi người mẹ này là mẹ nữa."

Mẹ Triệu rời đi, chỉ còn lại Trương Cẩn Phong và Triệu Vũ Trạch trong phòng ăn vô cùng yên tĩnh. Người phục vụ rất nhanh đã mang đồ ăn lên sau đó nhanh chóng rời đi, khiến cho bầu không khí lúc này càng trở nên cứng nhắc.

Qua một lúc lâu, Trương Cẩn Phong đẩy thức ăn đến trước mặt Triệu Vũ Trạch, nói: "Cậu ăn đi, nếu không thức ăn sẽ nguội mất."

"Em..." Triệu Vũ Trạch cúi đầu nói: "Em xin lỗi, em đã không nói rõ với mẹ nhưng em thích anh là thật lòng..."

"Triệu Vũ Trạch." Trương Cẩn Phong ngắt lời hắn và nói: "Nếu điều gì đó không thể thành thì đừng nói đến. Hôm nay tôi đến tìm cậu thật sự cũng không có ý gì khác, cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ là muốn mời cậu một bữa cơm, cám ơn cậu trước giờ vẫn luôn quan tâm đến tôi, làm bạn không phải cần đối đáp với nhau như vậy sao. Còn những chuyện khác thì đừng nghĩ tới."

" A Cẩn, anh là đang tức giận có phải không? Triệu Vũ Trạch nhìn Trương Cẩn Phong, nói: "Em... Anh cho em một chút thời gian em sẽ nói rõ ràng với mẹ. Thực ra bà ấy không có ý xấu, chỉ là quá cổ hủ và cố chấp, bà cố gắng nuôi dạy em cũng không dễ dàng gì, em... "

"Cậu không cần phải cảm thấy khó xử như vậy." Trương Cẩn Phong có chút dối lòng nói: "Giữa chúng ta thật sự vẫn chưa phát sinh chuyện gì, cũng không có chuyện gì xảy ra. Nhưng tôi vẫn muốn nói, nếu cậu không thích con gái nhà người ta thì nên nhanh chóng nói ra đừng làm chậm trễ người ta."

Triệu Vũ Trạch nhìn Trương Cẩn Phong luôn bình tĩnh, trong lòng đột nhiên có chút nản lòng, hắn thì thào nói: "Em rất thích anh nhưng trong mắt anh chuyện đó chỉ là trò đùa có phải không? "

" Không phải," Trương Cẩn Phong nói: "Tôi rất cảm kích tình cảm của người khác dành cho mình và tôi cũng không bao giờ đùa giỡn tình cảm của người khác và tôi hi vọng cậu cũng sẽ như vậy."