Phong Tình Ấm Áp

Chương 17: Bình minh



Tần Trí Viễn không ngờ tới Trương Cẩn Phong sẽ nói như thế, không giống như cục diện thường thấy. Tần Trí Viễn về bản chất là một doanh nhân, ở góc độ kinh doanh, Phong Diệp khoa học công nghệ đáng để ông đầu tư lâu dài và hợp tác đôi bên cùng có lợi. Tần Tư Ý đầu tư vào Phong Diệp khoa học công nghệ, lúc đầu bị không ít người trong công ty chỉ trích nhưng Phong Diệp khoa học công nghệ nhanh chóng vươn lên trong thời gian ngắn, lập tức chặn miệng một số người, khiến một số người nhìn Tần Tư Ý với con mắt ngưỡng mộ hơn. 

Tần Trí Viễn chỉ muốn đổi người bàn công việc, cũng không có ý định bán cổ phần mà Tần thị đang nắm giữ, nhưng bây giờ nghe Trương Cẩn Phong nói như vậy ông không khỏi nhướng mày nói: " Ý Trương tổng là thế nào?"

"Chủ tịch Tần nóng lòng muốn tôi cắt đứt quan hệ với Tần tổng, tất nhiên là tôi có thể hiểu được." Trương Cẩn Phong khẽ cười với Tần Trí Viễn, nói: " Hãy quên chuyện đổi người đi. Tôi có thể hứa với chủ tịch Tần sẽ không chủ động tìm đến Tần tổng và hy vọng rằng Chủ tịch Tần có thể hứa bán cho tôi cổ phần của Phong Diệp khoa học công nghệ mà Tần thị nắm giữ với giá thị trường hiện tại."

Tần thị có thể nói là cổ đông lớn của Phong Diệp khoa học công nghệ, cổ phiếu mà họ nắm giữ có giá trị rất lớn, chưa kể vẫn còn có xu hướng tăng giá trong thời gian tới. Tuy nhiên vì để Tần Tư Ý đi đúng con đường ông định thì phần tổn thấy này không tính là gì, huống chi Tần thị còn kiếm ra nhiều lợi nhuận ở những khoản đầu tư khác.

Nghĩ đến đây Tần Trí Viễn quyết định nói: "Vậy cũng tốt, về công ty tôi sẽ soạn thảo nội dung cụ thể. Chúng ta giải quyết vấn đề này càng sớm càng tốt. Tôi tin tưởng Trương tổng là người giữ chữ tín."

Trương Cẩn Phong mỉm cười nói: "Tần chủ tịch yên tâm."

Tần Trí Viễn đứng dậy nói: 'Trên thực tế, cậu là một thanh niên rất tốt, nếu cậu là một cô gái thì tôi sẽ rất hài lòng mà đồng ý."

Trương Cẩn Phong không trả lời vấn đề này mà đứng lên nói: "Vậy tôi cũng không cần tiễn Tần chủ tịch chứ." Tần Trí Viễn không muốn nói thêm, cuối cùng ông cũng đạt được mục đích sau cuộc nói chuyện ngày hôm nay, việc này thành công thì những chuyện khác không cần tính đến. Nghĩ đến đây, Tần Trí Viễn rốt cục thở phào nhẹ nhõm, đi tới định mở cửa rời đi thì không ngờ lại gặp Tần Tư Ý vẻ mặt vô cùng tức giận đang đứng ở bên ngoài.

Trương Cẩn Phong đi phía sau Tần Trí Viễn, thấy Tần Trí Viễn đột nhiên dừng lại suýt nữa đụng vào lưng ông ta, anh vội vàng dừng lại, lùi lại một bước hỏi: "Chủ tịch Tần sao vậy?" Tần Trí Viễn còn chưa lên tiếng, Tần Tư Ý ở bên ngoài đã mở cửa đi vào, sau đó khóa chặt cửa, đứng ở trước mặt Tần Trí Viễn, lạnh lùng nói: "Ai cho ông xen vào chuyện của tôi?"

Tần Trí Viễn cau mày nói: "Anh nói cái gì! Tôi là ba của anh, tại sao tôi lại không được xem vào chứ!  

Tần Tư Ý nắm chặt tay, cậu nhìn chằm chằm Tần Trí Viễn, nói: "Ai cho ông xen vào chuyện của tôi! Ai cho ông đến chia rẽ tôi và anh ấy! Tôi nói cho ông biết Tần Trí Viễn, đừng có nói ông là ba của tôi. Từ khi tôi 2 tuổi ông không còn xứng làm ba tôi nữa rồi! "

Trương Cẩn Phong không muốn nhìn cảnh hai cha con họ cãi nhau, dùng tay che miệng ho một tiếng nói: "Tôi sẽ không làm phiền hai người."

Đang chuẩn bị rời đi thì bàn tay anh bị ai đó nắm chặt, anh quay lại nhìn thì Tần Tư Ý mặt đỏ bừng nói: "Đừng đi, anh nghe em nói."

Tần Tư Ý nắm chặt tay Trương Cẩn Phong, sau đó cậu nhìn Tần Trí Viễn, nói: "Ông thấy đấy là tôi đơn phương theo đuổi anh ấy. Mẹ cũng biết chuyện này và bà rất ủng hộ tôi."

"Đúng là chuyện vớ vẩn! "Tần Trí Viễn cau mày trách móc: "Chẳng ra cái thể thống gì! "

"Đúng vậy, là con không đứng đắn, con đã yêu một người đàn ông, con là đồ chết tiệt. "Tần Tư Ý nhẹ giọng nói: "Ba, hôm nay con gọi ba là ba là bởi vì có một số chuyện con không thừa nhận thì không có nghĩa là nó không tồn tại. Cho dù con có hận ba đến đâu thì con cũng không thể phủ nhận con và ba cùng huyết thống. Cũng giống như việc cho dù ba có ngăn cảm đến đâu thì cũng không ngăn được tình yêu con dành cho anh ấy."

"Ba nói con không ra thể thống gì còn làm ba mất mặt. Nhưng từ năm 18 tuổi con đã yêu Trương Cẩn Phong và cho đến bây giờ cũng vậy, con của hiện tại vẫn yêu anh ấy. Nhưng ba thì sao, ba luôn nói yêu mẹ con nhưng năm con hai tuổi ba lại có con với người đàn bà khác, ba nói con làm ba xấu hổ thế còn ba thì sao chứ?"

"Đồ khốn nạn! Không đến phiên mày lên mặt dạy dỗ tao!" Tần Trí Viễn đương nhiên rất mất mặt khi bi chính con trai hạ bệ trước mặt người ngoài, trong lòng không khỏi mất mặt, thẹn quá hóa giận, càng nghĩ càng tức, ông giận dữ bước tới vung tay định đánh Tần Tư Ý.

Không ngờ ông lại tát Tần Tư Ý một cái, nhưng cái tát rơi vào khoảng không khi ông thấy Trương Cẩn Phong kéo Tần Tư Ý ra.

"Chủ tịch Tần bớt giận." Trương Cẩn Phong nói.

"Tôi đã dạy con trai tôi thì liên quan gì đến cậu!" Tần Trí Viễn hừ một tiếng nói.

Tần Tư Ý nắm chặt tay Trương Cẩn Phong, cậu nhìn chằm chằm vào Trương Cẩn Phong một lúc, sau đó quay sang Tần Trí Viễn nói: "Đầu tư của Phong Diệp khoa học công nghệ là của tôi. Cổ phần nằm trong tay tôi, số cổ phần đó đã không còn thuộc Tần thị. Ông đừng nghĩ sẽ ngăn cản được tôi. Ba năm trước ông ép tôi chia tay với anh ấy, tôi không đồng ý nên ông nhốt tôi không cho tôi liên lạc với mẹ và nói không cho tôi cổ phần của Tần thị. Nhưng ông có tư cách gì làm việc đó chứ? Ai là người cùng ông vất vả xây dựng lên Tần thị chứ? Hiện tại mẹ tôi mở một tiệm sách nhỏ còn ông cùng vợ sau nệm ấm chăn êm. Tôi nói cho ông biết, ông không thể nào ngăn cản được tôi, mọi thứ của tôi ông đừng hòng đoạt lấy được... " 

Nghe xong lời này, Trương Phong lập tức nhíu mày, nguyên nhân chia tay còn có những chuyện mà anh chưa thật sự biết, có vẻ như Tần Trí Viễn đã áp dụng rất nhiều cách để ép Tần Tư Ý thỏa hiệp.

Nghĩ đến Tần Tư Ý bất đắt dĩ đóng vai tra nam trong câu chuyện của hai người. Nhưng thời gian đã trôi qua mọi chuyện đều đã có kết cục của nó. 

"Hừ hừ." Tần Trí Viễn chế nhạo nói: "Chỉ dựa vào 6% cổ phần trong tay, còn muốn nói Tần thị là của mày? Được rồi, mày cậy mạnh tao cũng không quản, chuyện mày với Trương Cản Phong tao cũng không can dự vào nhưng Tần thị thì mày đừng có ảo tưởng có được. "

" Được thôi" Tần Tư Ý không hề tỏ ra yếu thế nói: "Mặc dù từ bỏ thì sẽ tiếc nuối nhưng với tôi không có gì quan trọng hơn anh ấy, ông đi đi, tôi nói cho ông biết trừ khi tôi chết, nếu không tôi sẽ không từ bỏ anh ấy."

Tần Trí Viễn tức đến trợn mắt, một lúc sau ông nghiến rắng nghiến lợi nói: "Mày được lắm."

Nói xong Tần Trí Viễn tức giận rời đi, Trương Cẩn Phong và Tần Tư Ý vẫn đứng yên tại đó, bầu không khí căng thẳng vừa rồi cũng biến mất, Tần Tư Ý quay đầu nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Trương Cẩn Phong, cậu không khỏi cảm thấy an lòng. Cậu chậm rãi xoay người ôm eo Trương Cẩn Phong, tựa đầu vào vai Trương Cẩm Phong nói: "Anh có thể không cần nhìn thấy em sao?" Trương Cẩn Phong nhìn Tần Tư Ý, người này vừa nãy còn giương cung bạt kiếm với Tần Trí Viễn, giờ lại vô lực dựa vào vai anh, trong lòng anh thật sự có nhiều cảm xúc lẫn lộn. Anh hít sâu một hơi, vỗ vỗ lưng Tần Tư Ý nói: "Ngồi xuống nói chuyện." Tần Tư Ý một chút cũng không muốn buông tay nhưng Trương Cẩn Phong đã nói như vậy, cậu đành phải ngồi xuống cùng Trương Cẩn Phong.

Trương Cẩn Phong nói: "Có ba câu muốn hỏi."

"Ừ, anh nói đi." Tần Tư Ý lau mặt nói: "Em nhất định sẽ nghiêm túc trả lời."

"Cổ phần của Phong Diệp khoa học công nghệ hiện tại do cá nhân cậu nắm giữ phải không?

"Đúng vậy." Tần Tư Ý nói: "Em đã nghĩ đến việc Tần Trí Viễn sẽ ra tay nên em sẽ không để ông ấy không chế nữa."

"Cho nên những gì tôi vừa nói với Chủ tịch Tần cũng không tính là gì?" 

" Xin lỗi. "Tần Tư Ý nhìn anh, nói:" Không tính, cổ phần đều nằm trong tay em."

" Được rồi." Trương Cẩn Phong không quan tâm chuyện này, anh tiếp tục hỏi: "Lúc đầu chúng ta đã chia tay còn có chuyện gì khác mà tôi vẫn chưa biết có phải không?"

Tần Tư Ý sửng sốt, sau đó cúi đầu nói:" Anh muốn biết sao? "

"Tôi nghĩ tôi nên biết."

"Được rồi, nếu anh muốn biết thì em sẽ nói cho anh biết." Tần Tư Ý nói: "Lúc đó Tần Trí Viễn đã biết chuyện của chúng ta. Ông ấy tức giận ép em phải chia tay anh. Em không đồng ý nên ông ấy đã nhốt em ở trong nhà và nói với mẹ em là em đi ra ngoài du lịch, đây là lý do tại sao trong khoảng thời gian đó anh không liên lạc được với em, em không chịu thỏa hiệp thậm chí còn tuyệt thực để phản đối nhưng Tần Trí Viễn còn quyết tâm hơn. Ông ấy thà kéo em đến bệnh viện để truyền dung dịch dinh dưỡng chứ không chịu thua. Em không tin, em không chấp nhận như vậy, vì nếu cứ như vậy em sẽ không thể gặp được anh nữa. Em muốn lẻn ra ngoài để tìm gặp anh nhưng Tần Trí Viễn đã phát hiện ra. Lúc đó anh vừa khởi nghiệp cùng với Cao Triết. Tần Trí Viễn nói nếu em gặp anh, thì em sẽ không có được cổ phần của Tần thị và game của anh sẽ không thuận lợi ra mắt thị trường."

Tần Tư Ý lúc dừng lại, một lúc sau mới nói tiếp: "Em cùng ông ấy cãi nhau rất to, cuối cùng nghĩ, công sức của anh vất vả bấy lâu nay nhưng chỉ vì chuyện của chúng ta mà không thể tung ra thị trường sao? Nếu em nhất quyết muốn ở bên anh, sẽ bị Tần Trí Viễn ngăn cản. Khi đó quan hệ giữa chúng ta... e rằng sẽ khó bền lâu, em chỉ nghĩ.. chỉ cần em tiếp quản Tần thị, khi nắm quyền trong tay thì không ai có thể làm gì chúng ta, ai biết anh... "

Nói đến đây, Tần Tư Ý khựng lại, đau lòng nói: "Ai biết anh hoàn toàn quên mất em." 

Trương Cẩn Phong nhìn bộ dạng xuống tinh thần của cậu, nói: "Tại sao ngay từ đầu cậu không nói cho tôi biết? Tôi đã nói có chuyện gì thì hai chúng ta cùng nhau đối mặt mà."

"Em làm sao có sự lựa chọn nào khác, nói cho anh liệu có thể đấu lại thế lực cường đại của Tần Trí Viễn khi đó sao, muốn đối phó với hai thanh niên chưa trải đời như chúng ta đối với ông ta là rất dễ dàng, em không muốn công sức của anh khi đó đổ sông đổ biển." Tần Tư Ý ngẩng đầu nhìn vào mắt Trương Cẩn Phong, nói: "Em yêu anh và em quý trọng mọi thứ thuộc về anh"

Trương Cẩn Phong biết Tần Tư Ý rất kiên định cũng không muốn cùng cậu mơ hồ không rõ, anh nói: "Câu hỏi cuối cùng, Tần Tư Ý nhất định đối tượng phải là tôi sao, không có lựa chọn khác sao?"

Tần Tư Ý ngay lập tức gật đầu nói: "Nhất định phải là anh."

"Nếu tôi vĩnh viễn không đáp ứng cậu thì sao?"

"Em không có gì phải hối hận, cả cuộc đời này em đều chỉ dành tình cảm cho anh mà thôi."

Trương Cẩn Phong không nói tiếp, hồi lâu mới cầm ly cà phê nguội lạnh trước mặt uống cạn, vị đắng nhanh chóng lan trong miệng, anh nuốt xuống mặt không chút thay đổi nói: "Được rồi, nếu cuộc nói chuyện với Chủ tịch Tần không tính đến thì sau này cậu có thể tới gặp tôi bất cứ lúc nào."

Tần Tư Ý hai mắt sáng lên nói: "Nếu em có thời gian đều có thể đến gặp anh sao? Em có thể đến nhà anh được chứ? Cuối tuần em có thể đến không? Gần đây em học được rất nhiều món, có thể nấu cho anh ăn được không?"

"..." Trương Cẩn Phong nhìn thấy vẻ kích động của Tần Tư Ý, nói: "Đừng kích động, giữa 2 chúng ta còn có sự hợp tác trong công việc gặp nhau là chuyện thường tình. Về việc riêng... Nếu không quá bận thì cậu cũng có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào."

Tần Tư Ý cực kì vui vẻ nói: "Trương Cẩn Phong, anh bắt đầu thích em một chút rồi phải không?"

"Cậu đừng nghĩ nhiều như vậy." Trương Cẩn Phong bình tĩnh nói: "Chỉ là trước đây hiểu lầm cậu, luôn nghĩ cậu chia tay vì cổ phần của Tần gia, xin lỗi tôi không biết được sự tình đằng sau, thời gian qua lại đối xử khá thờ ơ với cậu." 

"Em không sao, không sao hết. " Anh đừng để tâm, em không sao cả đâu." Tần Tư Ý vội vàng nói: "Nhưng em không hi vọng anh thương hại em, em chỉ mong anh vẫn còn yêu em mà thôi."

"Không phải," Trương Cẩn Phong bối rối:" Tôi đồng ý với cậu chuyện gì sao? "

"Anh đồng ý gặp riêng em, cuộc đời xoay chuyển chúng ta giờ có thể cùng nhau rồi! "Tần Tư Ý kích động nói.

"..." Trương Cẩn Phong nói không nên lời: "Đừng quá kích động như vậy, vừa rồi cậu nói mẹ cũng biết chuyện này là như thế nào vậy?"

" Em đã sớm nói với mẹ là em thích một người con trai." Em nói em vẫn đang theo đuổi chàng trai đó, chàng trai đó rất tốt, cao ráo và đẹp trai, mẹ em nói". Nói đến đây, Tần Tư Ý có chút xấu hổ và kích động, nói: "Nếu đã vậy thì dịp Tết Nguyên Đán đưa chàng trai đó đến gặp mẹ xem nào." 

" Cậu đáp ứng mẹ rồi à? "

"Vẫn chưa." Tần Tư Ý nói: "Em nói khi nào em theo đuổi được anh thì sẽ đưa anh đến gặp mẹ."

"Được rồi." Trương Cẩn Phong nhìn đồng hồ thấy đã đến đây hơn 1 tiếng rưỡi, vì vậy nói: "Muộn rồi, tôi phải trở về."

Tần Tư Ý cũng biết hôm nay không phải là ngày nghỉ. Công ty của Trương Cẩn Phong bây giờ phát triển vượt bậc, hẳn là có rất nhiều việc, bản thân cậu cũng rất bận rộn, hiện tại nhiều vấn đề cậu cần phải thu phục, cậu cũng phải vất vả lắm mới khiến thái độ của Trương Cẩn Phong nới lỏng hơn, vì thế mọi chuyện cần phải từ từ mới tốt.

Người cậu yêu một ngày vẫn chưa thuộc về cậu thì cậu không thể ngủ ngon được.

Nghĩ vậy Tần Tư Ý gật đầu nói: "Anh đừng làm việc quá sức, đúng rồi ngày mốt là cuối tuần, anh có bận việc không?

"Tôi nói có thì cậu sẽ không đến tìm tôi sao?" Trương Cẩn Phong nói

"Em sẽ đến."

" Như vậy không phải rõ rồi sao." Trương Cẩn Phong đứng lên nói: "Tôi đi trước."

"Ừ." Tần Tư Ý nhìn bóng lưng đang rời đi của Trương Cẩn Phong, thật lâu mới phục hồi tinh thần nhớ tới những lời Trương Cẩn Phong vừa nói, khiến cậu không nhịn được nhoẻn miệng cười thầm.

Mùa hè năm ngoái cậu đã ước dưới mưa sao băng rằng, hy vọng Trương Cẩn Phong có thể hôn cậu dưới mưa sao băng vào mùa hè năm sau. Nhưng mùa hè đã đến, cậu còn chưa theo đuổi được Trương Cẩn Phong. Cậu ước sẽ cùng Trương Cẩn Phong hôn nhau dưới trời mưa sao băng vào những mùa hè tiếp theo trong đời.