Phong Tình Ấm Áp

Chương 8: Anh trông rất đẹp trai



Với động lực đi chơi, mọi người đều làm việc vô cùng năng suất trong suốt một tuần, cuối cùng họ cũng hoàn thành công việc được giao, còn lại những việc nhỏ chưa hoàn thành thì có thể yên tâm giao cho cấp dưới hoàn tất. Trước thời gian dự kiến của chuyến đi 1 ngày, Trương Cẩn Phong cho mọi người nghỉ ngơi để chuẩn bị mọi thứ cho chuyến đi.

Gia đình của Trương Cẩn Phong theo võ thuật qua nhiều thế hệ. Vào thời Trung Hoa Dân Quốc, ông nội anh đã thành lập võ quán Hồng Quân. Môn võ này được truyền lại qua nhiều thế hệ. Kể từ khi Ba và chú của anh li tán, họ không còn liên lạc với nhau nữa, chỉ có võ quán về hình thức thì đều giống nhau.

Lúc đầu, ba anh Trương Lập Huy muốn giao lại võ quán cho Trương Cẩn Phong, ông biết con trai mình xuất sắc về mọi mặt và có đủ năng lực duy trì võ quán. Tuy nhiên Trương Cẩn Phong không muốn nối nghiệp võ học, còn anh trai anh lại muốn học ngành y nên Trương Lập Huy không còn lựa chọn nào khác là đào tạo đệ tử để có thể nối nghiệp võ quán về sau.

Mấy năm nay Trương Cẩn Phong làm việc vất vả bên ngoài, gia đình cũng hỗ trợ cho anh không ít, Trương Cẩn Phong có thể trụ vững sự nghiệp bên ngoài lâu như vậy một phần là nhờ vào sự ủng hộ của gia đình.

Khi về đến nhà, anh nhìn thấy mẹ đầu tiên- bà Bành Lệ Lệ, khi thấy Trương Cẩn Phong bước vào nhà, bà lập tức bỏ remote trên tay xuống, bước tới vài bước ôm lấy cậu con trai nhỏ nói, "tiểu Phong, cuối cùng con cũng chịu về nhà."

Mẹ nhớ con lắm con có biết không, mà chuyện gì xảy ra với con vậy, sao con của mẹ lại gầy đi nhiều thế này!" "Mẹ..." Trương Cẩn Phong ôm Bành Lệ Lệ, bất đắt dĩ nói, "Con nào có gầy, sau thời gian luyện tập con có tăng cân một chút mà, chỉ có mẹ là nói con gầy thôi."

"Con đang an ủi mẹ đó à." Bành Lệ Lệ nhìn Trương Cẩn Phong từ lên xuống nói, "Con của mẹ gầy hay mập chẳng lẽ mẹ không nhìn ra hay sao?"

"Thật sự không có mà." Trương Cẩn Phong hai tay ôm lấy vai Bành Lệ Lệ, dìu bà đến sô pha ngồi sau đó nói: "Hôm nay con để các đồng nghiệp về nhà ăn cơm cùng gia đình. Lâu lắm rồi mọi người không dùng bữa cùng nhau. Ngày mai, con sẽ đi cắm trại với một số người bạn trên núi Yến Khang ở thành phố lân cận. Sau đó con sẽ bận rộn với công việc, nhắm chừng một tháng sau mới có thể về thăm gia đình."

"Không sao đâu, cũng không quá xa mà, nếu con bận không thể trở về thì mọi người có thể đến công ty thăm con mà." Bành Lệ Lệ hiểu rất rõ chuyện chốn thương trường nói: "Tuy rằng công việc quan trọng nhưng con phải biết chăm sóc bản thân, đừng làm việc quá sức, con lên phòng nghỉ ngơi đi, mẹ sẽ gọi cho mọi người về."

Trương Cẩn Phong đã lâu không về nhà nên khi về đến tinh thần anh liền thả lỏng, anh chợt mắt một lát, lúc tỉnh dậy trời đã gần tối. Ra khỏi cửa anh liền nhìn thấy ba và anh hai cùng đàn anh đã trở về.

"Bố, anh hai, đàn anh." Trương Cẩn Phong gặp anh trai, sau đó đi tới hỏi thăm: "Anh khỏe không?"

"Rất tốt." Trương Cẩn Khiêm nói, "Gần đây game của em có phải rất phổ biến không, có nhiều người rất thích mô hình game của công ty em."

"Cũng khá tốt." Trương Cẩn Phong nói thêm: "Lợi nhuận hiện tại chỉ là bước khởi đầu nhưng mọi thứ về sau sẽ dần ổn định hơn.'

Lúc ăn tối mọi người cùng nhau trò truyện một chút, sau bữa tối hai người đàn anh của Trương Cẩn Phong trở lại võ quán, bốn người đánh bài một lúc rồi mới đi nghỉ ngơi.

Trước khi đi ngủ, Trương Cẩn Phong theo thói quen kiểm tra điện thoại di động và phát hiện Cao Triết đã lập nhóm chat "ăn, uống và vui vẻ", tin nhắn đã hiển thị 99+, anh lướt qua tin nhắn, toàn bộ đều là Cao Triết tự mình nói, thỉnh thoảng Chu Tinh Nghiêu có vào phụ họa vài câu.

Trong số đó còn có Tần Tư Ý, Trương Cẩn Phong chỉ thấy cậu hỏi địa điểm như thế nào, cần thiết đem theo những gì, cũng không hỏi thêm gì nhiều nên anh cũng trực tiếp lướt qua.

Lúc này Thịnh Vĩ Minh mới gửi tin nhắn đến: Ngày mai mấy giờ khởi hành và chúng ta sẽ tập trung ở đâu?

[Cao Triết]: Chín giờ sáng, tập trung ở cửa công ty chúng ta được chứ?

[Thịnh Vĩ Minh]: Tôi không có ý kiến.

[Chu Tinh Nghiêu]: Xán Xán và tôi đều đồng ý.

[Cao Triết]: @ Soái ca A Cẩn @ kim chủ ba ba Tần tổng, hai người thì sao?

[Tần Tư Ý]: Tôi thì sao cũng được.

[Z] [Trương Cẩn Phong]: Cứ quyết định vậy đi, một xe nếu đi 6 người thì không đủ chỗ, chưa kể còn đem khá nhiều đồ đạc.

[Thịnh Vĩ Minh]: Tôi sẽ đi bằng ô tô riêng.

[Cao Triết]: Không sao đâu. Ngày mai cậu đến đón Tần tổng, Tần tổng cùng tôi và cậu đi chung một xe có được không? Chu Tinh Nghiêu và bạn gái của cậu ấy thì đi một xe?

[Z]: Được thôi.

[Tần Tư Ý]: Em có thể đi cùng xe với đàn anh sao? Ngày mai em sẽ nói tài xế đưa đến trước cổng công ty các anh.

[Cao Triết]: Không có việc gì, kim chủ ba ba muốn ngồi chung xe với ai cũng được.

Trương Cẩn Phong không nói gì thêm. Một lúc sau, Tần Tư Ý gửi đến 10 phong bao lì xì lớn cho Cao Triết. Trương Cẩn Phong biết mỗi phong bao lì xì đỏ trên VX tối thiểu là 200 tệ và người dùng có thể cho thêm tiền vào đó.

Cả nhóm đều trố mắt với hành động của Tần Tư Ý, Chu Tinh Nghiêu thậm chí còn thêm bạn gái vào nhóm để giật phong bì đỏ.

Sáng hôm sau Trương Cẩn Phong đến công ty vào lúc 8 giờ 30 phút, anh cứ tưởng mình là người đến sớm nhất nhưng lúc đến đã thấy xe của Tần Tư Ý đợi sẵn ở đó, nhìn thấy Trương Cẩn Phong đến, Tần Tư Ý lập tức lấy từ trong cốp xe ra hai túi đồ rất lớn. Cậu chạy đến bên Trương Cẩn Phong cùng với dụng cụ cắm trại, hớn hở nói: "Chào buổi sáng, đàn anh, anh ăn sáng chưa?" Lần cuối cùng hai người gặp nhau là lần Tần Tư Ý say rượu, nhưng có vẻ như Tần Tư Ý không cảm thấy khó xử, vẫn cứ bắt chuyện khi hai người gặp nhau.

Trương Cẩn Phong xuống xe, mở cốp xe, cho đồ của Tần Tư Ý vào nói: "Đã ăn rồi, cậu mang nhiều đồ như vậy lúc leo núi thì phải làm sao."

"À, cái này... " Tần Tư Ý quên nghĩ tới chuyện này, gãi gãi đầu nói: "Nhưng những thứ này đều cần thiết. Không sao cả. Nếu mệt, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục leo. Còn có phụ nữ đi cùng nên chắc chúng ta cũng không thể leo nhanh được."

Trương Cẩn Phong không phản bác, chỉ đặt đồ lên xe, Tần Tư Ý đi theo anh ngồi vào ghế phụ. Cậu lấy hai chai nước từ trong túi ni lông mang theo, đưa cho Trương Cẩn Phong một chai nói: "Đàn anh, từ đây thì mất bao lâu mới đến được đó?"

"Khoảng ba giờ hoặc bốn giờ nếu không tắc đường." Anh nhìn Tần Tư Ý, nói: "Hay là Tần Tổng ngồi ở phía sau đi, để Cao Triết ngồi ở đây cùng tôi dẫn đường, Tần Tổng ngồi ở phía sau, lúc mệt có thể nghỉ ngơi một chút."

"Chỉ ba bốn giờ nên sẽ không mệt đâu." Tần Tư Ý nói: "Hơn nữa, tối hôm qua em đi ngủ sớm rất sớm. Hôm nay em tràn trề năng lượng, không hề mệt mỏi. Em có thể đồng hành cùng anh mà."

"Như thế thì rất phiền đến Tần tổng." Trương Cẩn Phong nói.

Tần Tư Ý đang tìm đủ mọi cách để có thể gần gũi Trương Cẩn Phong hơn, đương nhiên cậu sẽ không đổi chỗ ngồi, đừng nói là đổi tay lái, ngay cả đút cơm cho anh, cậu cầu còn không được.

"Phiền phức gì chứ?" Tần Tư Ý cong môi nói: "Đàn anh, tốt xấu gì hiện tại chúng ta cũng là bạn đồng hành, đó là chút thiện ý của em nên anh cũng đừng tỏ ra xa cách với em như vậy."

Trương Cẩn Phong cảm thấy khá oan nói: "Tôi đâu có tỏ ra xa cách với cậu, thôi quên đi cậu muốn ngồi ở đâu thì ngồi."

"Kia..." Tần Tư Ý nắm lấy dây an toàn, ngập ngừng nói: "Em thật sự không muốn làm khó anh, em thật sự muốn nghiêm túc theo đuổi anh. Trước đây đều do em không tốt, em đã suy nghĩ rất kĩ, em thật sự rất thích anh. Hai năm không có anh bên cạnh em sống như một cái xác không hồn."

Hiện tại Tần Trí Viễn đang từng bước bồi dưỡng em, em cũng đang từng bước tiếp quản Tần thị, cũng đang dần có tiếng nói và quyền lực trong tay, cho dù Tần Trí Viễn muốn rút lại cổ phần thì cũng không dễ gì thực hiện được. Hiện tại em chỉ muốn ở cùng anh, không có gì là quan trọng hơn anh."

Trương Cẩn Phong nghe xong, khẽ cười một chút, khuôn mặt điển trai sắc bén lại trở nên vô cùng nhu hòa, anh thắt dây an toàn, một lúc sau mới nói: "Nói thật, tôi rất biết ơn cậu vì khoảng thời gian này đã giúp đỡ chúng tôi, tôi biết cậu giúp đỡ tôi không đơn thuần là vì cậu là cổ đông lớn. Cậu thích ai, muốn theo đuổi ai tôi đều không quan tâm, cậu muốn theo đuổi tôi đó là chuyện của cậu, tôi mong cậu hiểu được cậu có thể theo đuổi nhưng tôi có quyền cự tuyệt."

Tần Tư Ý quay đầu, nghiêm túc nhìn Trương Cẩn Phong, nói: "Đàn anh, em hi vọng anh hiểu được, em thật sự rất coi trọng mô hình game lần này chứ không hề có ý gì khác. Mô hình game là công sức rất nhiều năm của anh, em coi trọng nó cũng giống như việc coi trọng anh. Đối với game lần này em hoàn toàn không có ý nào khác, em chưa bao giờ nghĩ dùng nó để có được sự chú ý của anh."

Trương Cẩn Phong hiểu đối phương đang nói thật lòng, anh cũng thật lòng đáp: "Vậy thì cám ơn Tần tổng."

Đang nói chuyện thì những người khác cũng náo nhiệt chạy tới, Cao Triết đang rất nóng lòng, nhìn thấy xe của Trương Cẩn Phong từ xa, lập tức lao tới, kéo người từ ghế phụ nói: "Mau mở cốp cho tôi, tôi cầm nhiều đồ mệt muốn chết! "

Sau khi hét lên, hắn thấy hai người trên xe nhìn hắn như một tên thần kinh, đột nhiên hắn có chút thất vọng nói: "À thì... Tần tổng đến sớm vậy sao. A Cẩn cậu mở cốp xe giúp tôi để tôi đặt đồ vào."

"Để vào đi." Trương Cẩn Phong nói. Cao Triết cất đồ vào xe xong, Trương Cẩn Phong hỏi hắn: " Hai người kia đang ở đâu?"

"Trên đường kẹt xe, một lúc nữa sẽ đến." Cao Triết lại hỏi," Hai người đã ăn gì chưa? "

"Đã ăn."

Nói xong lời này, trong xe im lặng rất lâu, bởi vì hai người ngồi trước cùng đáp giống nhau.

"Uh..." Cao Triết gãi đầu nói: "Được rồi, tôi còn chưa ăn sáng. Tôi tỉnh dậy lúc 8 giờ 30 phút, mẹ tôi hối thúc tôi đi."

Trương Cẩn Phong còn chưa nói lời nào thì Tần Tư Ý đã lên tiếng: "Thịnh Vĩ Minh và những người khác đến rồi."

Trương Cẩn Phong nhìn vào gương chiếu hậu, nhìn thấy một chiếc xe Mazda chầm chậm đi tới, vì vậy anh bóp còi ra hiệu, sau đó nói: "Chúng ta bắt đầu đi thôi, hy vọng Tần tổng có thể giúp tôi điều hướng. "

Tần Tư Ý vô cùng vui vẻ, vội vàng lấy điện thoại di động mở chỉ đường ra nói: "Chỉ đường đến bãi đậu xe núi Yến Khang."

"Được rồi. khởi động thôi"

"Ba bốn tiếng nữa mới tới nơi." Tần Tư Ý tiếp tục nói: "Đến nữa đường anh đổi tay lái với em được không?"

"Đến lúc đó rồi tính." Trương Cẩn Phong nói: "Cậu đặt điện thoại lên giá đỡ đi, nó có thể tự phát tín hiệu, cậu nghỉ ngơi đi. "

Lái xe an toàn là quan trọng nhất, Tần Tư Ý không nói gì nữa, chỉ yên lặng ngồi tại chỗ, thỉnh thoảng liếc nhìn Trương Cẩn Phong đang ngồi bên cạnh.

Có Cao Triết ngồi phía sau nói chuyện phiếm, chẳng mấy chốc mọi người tới trạm nghỉ, Tần Tư Ý muốn đổi tay lái, Trương Cẩn Phong không từ chối, vì thế Tần Tư Ý lái nửa chặng đường còn lại.

Cả 6 người người đều đến trạm dừng cùng lúc.

Bạn gái Khương Xán Xán của Chu Tinh Nghiêu là một cô gái hoạt bát, vui vẻ, ngoại hình nhỏ nhắn, dễ thương.

Nhìn thấy Trương Cẩn Phong, cô mỉm cười nói: "Soái ca, lại gặp mặt nhau rồi." Trương Cẩn Phong cũng rất có thiện cảm với Khương Xán Xán, anh mỉm cười nói: "Đã lâu không gặp."

Mọi người cùng nhau tán gẫu một lúc, Chu Tinh Nghiêu nói: "Chúng ta giải quyết bữa trưa ở khu dịch vụ. Bây giờ là thời điểm nóng nhất trong ngày, vì thế đợi đến 5h chiều thì hãy bắt đầu leo ​​núi, lên đỉnh núi chắc tầm 7 hoặc 8h tối."

Mọi người đều nhất trí với ý kiến của Chu Tinh Nghiêu. Núi Yến Khang chưa được khai phá, địa hình cũng không quá cao, nhưng phong cảnh ở đây thì có một không hai. Mỗi năm nó đều thu hút rất nhiều khách du lịch. Có rất nhiều nhà tư bản đang dòm nó tới nơi này nhưng vì một số điều kiện khách quan không cho phép nên chỉ có thể chờ đợi.

Trương Cẩn Phong mang theo chủ yếu là quần áo và những vật dụng cần thiết hàng ngày, một túi dụng cụ cắm trại, một túi thực phẩm và một hòm thuốc nhỏ cùng một số thứ khác.

 

Bởi vì có phụ nữ, Trương Cẩn Phong mọi người phân chia đồ dùng để mang lên núi. Anh cao khỏe sức dài vai rộng nên trên tay mang theo hai túi cắm trại và một túi thức ăn. Cao Triết cũng rất dẻo dai nên hắn cũng mang theo hai túi cắm trại trên lưng. Trương Cẩn Phong, Cao Triết và Thịnh Vĩ Minh phụ trách mang 6 túi cắm trại. Chu Tinh Nghiêu và Tần Tư Ý phụ trách mang thức ăn và một số vật dụng thiết yếu.

Mọi người dạo quanh chân núi một lúc, sau đó ăn cơm chiều rồi mới bắt đầu leo núi, dọc đường còn có khách du lịch khác cũng đang leo núi cùng bọn họ, dừng lại chụp ảnh một lúc thì mất khoảng 2 tiếng rưỡi họ mới đặt chân lên đỉnh núi.

Sau khi dựng lều xong, mọi người cùng nhau tán gẫu ở ngoài lều trại, lúc sau ai nấy cũng đều cảm thấy có mệt, vì là ngày đầu tiên nên cũng không có hoạt động gì, mọi người nhất trí đi nghỉ ngơi sớm.

Tần Tư Ý thực sự có chút không thoải mái khi ngủ trong môi trường như thế này, cậu chưa từng đi cắm trại bao giờ, nửa đêm bị muỗi cắn khiến cậu ngứa ngáy không thể ngủ được nên cảm thấy có hơi mệt trong người.

Lúc sau cậu nhớ ra hình như Trương Cẩn Phong có mang hòm y tế nên muốn tìm gặp anh để mượn thuốc bôi, thế nhưng cậu lại sợ phiền đến anh nên cố gắng chịu đựng một mình.

Một lúc sau, cậu nghe thấy tiếng kéo khóa lều trại, hình như là từ trong lều bên cạnh phát ra, cậu lập tức đứng dậy mở khóa, hóa ra là Trương Cẩn Phong, cậu vội vàng lộ cái đầu nhỏ ra gọi: "Anh trai, Anh trai ơi!" Trương Cẩn Phong cau mày, không muốn Tần Tư Ý gọi mình như vậy nhưng nhất thời cũng không chỉnh người được nên hỏi lại: "Làm sao vậy?"

Tần Tư Ý gãi gãi chân nói: "Ở đây nhiều muỗi quá."

Trương Cẩn Phong nói: "Chờ tôi đi vệ sinh sẽ ghé qua."

Tần Tư Ý nghe vậy cũng muốn đi cùng anh, nhưng cậu không muốn đi WC nên từ bỏ ý định.

Trương Cẩn Phong quay lại rất nhanh, đầu tiên anh quay về lều trại của mình, khi Tần Tư Ý nhìn thấy anh đi ra trong tay cầm một lọ thuốc và một tuýp thuốc mỡ, sau đó Trương Cẩn Phong đứng trong lều cậu, nói: "Túi ngủ này là túi kín, cơ bản muỗi sẽ không lọt vào được, cậu đi ra xem có phải dựng lều chưa chặt không?"

Tần Tư Ý không có đi ra ngoài mà co rụt lại bên trong nói: "Có rất nhiều muỗi ở ngoài, em không muốn ra ngoài. "

Trương Cẩn Phong cũng không ép buộc, vào lều xem thử rồi nói: " Chỗ này còn bị lỏng rồi thảo nào có muỗi."

Sau khi lắp lại chỗ bị hở, sau đó dùng nước hoa xịt xung quanh xong mới nói: "Không sao nữa rồi "

Tần Tư Ý lại gần Trương Cẩn Phong nói: " Anh trai, em bị muỗi cắn ở phía sau chân. Anh có thể giúp em bôi thuốc được không? "

Trương Cẩn Phong suy nghĩ một chút nói: " Cậu có cầm theo tăm bông không?"

Điều này ý chỉ là anh không muốn dùng tay trực tiếp thoa. Tần Tư Ý có tăm bông nhưng cậu lại muốn Trương Cẩn Phong dùng tay bôi thuốc. Nhưng lại nghĩ đến sau khi bôi thuốc còn phải đi rửa tay nên cậu không muốn phiền anh như vậy, nghĩ thế cậu ngoan ngoãn lấy tăm bông nhờ Trương Cẩn Phong bôi thuốc, trong lều có ánh sáng mờ mờ của ánh đèn, Tần Tư Ý nhìn về phía Trương Cẩn Phong, khẽ nói: "Anh trai, anh rất đẹp trai "