Phóng Viên Hạ! Đừng Mơ Buông Tha

Chương 1: Tìm đường thoát thân



Tiếng bước chân ồn ã vang vọng liên hồi trên tầng bốn của khách sạn Pansy. Âm thanh dồn dập được cộng hưởng từ những bước chạy hối hả của trên dưới năm người đàn ông đang cùng chung chí hướng đuổi theo một bóng dáng mặc áo đen trước mắt.

Từng bước chạy mạnh mẽ của đám người đang săn mồi như khiến cả tầng lầu rung chuyển. Sự nghiêm trọng được khắc hoạ rõ nét trong từng giây trôi qua khi những giọng nói liên tục hét lên:

- Bắt lấy nó!

- Chết tiệt, không được để nó chạy thoát!

- Mau đuổi theo đi! Hướng này...

Thân ảnh mảnh mai, dáng người cao ráo được nguỵ trang bởi lớp trang phục đen và bịt kín mặt mũi, người đang bị truy đuổi dồn hết sức chạy về phía trước. Tuy nhiên càng lúc lại càng thấy đuối sức, chạy thục mạng đến mức thở không ra hơi, nhưng bây giờ chắc chắn một điều, nếu không chạy thì chết chắc!

Những giọng nói ồn ồn, dữ tợn không ngừng bủa vây lấy kẻ đang muốn thoát thân. Trên tay bọn chúng lăm lăm những con dao sắc nhọn, chỉ trực chờ tìm thấy con mồi sẽ lặp tức xử gọn, hệt như hung thần đang sẵn sàng đồ sát kẻ thù. Sự nguy hiểm toả ra từ chúng không ngừng xâm chiếm bầu không khí vốn dĩ đang rất căng thẳng.

Bóng dáng người đang chạy tẩu thoát rẽ vào cua quẹo hành lang, bọn người phía sau khẩn trương đuổi theo, tình hình rơi vào thế "ngàn cân treo sợi tóc". Bọn người đáng sợ kia vẫn theo ngay phía sau, chúng quyết tâm cao độ phải bóp chết kẻ đang nắm giữ bí mật động trời.1

Âm thanh như va chạm giữ các vật thể vang lên, bọn chúng vội khựng bước, nhìn sang phía bên lối dẫn nhỏ bên trái rồi la toáng lên:

- Bên kia, nó ở bên kia!

- Bắt lấy tên khốn đó!

- Nó toi mạng rồi!

- ...

Chờ đến lúc những tiếng bước chân hùng hổ xa dần, bóng dáng đang ẩn nắp phía sau cây cột lớn thở phào một hơi, tạm thời qua được giây phút sinh tử. Tuy nhiên nếu không mau tìm lối thoát thì e rằng khó bề giữ mạng.

Cũng may vừa rồi người này nhanh trí, trước khi dấn thân đến nơi nguy hiểm đã kịp chuẩn bị những vật dụng cần thiết. Trong lúc nguy cấp, tay chân nhanh nhạy dùng ná gỗ nhỏ bắn một viên đá mang theo bên mình về phía lối rẽ nhằm đánh lạc hướng bọn người hung tợn.

Đảo mắt một vòng nhìn quanh tìm lối thoát, tâm trí của kẻ ẩn náu rối bời lẫn run rẩy, nhưng nhất định không được để sự mất bình tĩnh tước đoạt đi cơ hội thoát thân: "Ban công? Mình có thể thoát từ lối này".

Vì không có nhiều thời gian, ý nghĩ vừa lóe lên thì người mặc đồ đen lập tức thực hiện. Lách người khỏi cây cột to lớn, nhanh chóng đi về phía ban công đối diện chỉ cách vài bước chân. Đứng trên ban công, nhìn xuống phía dưới, người đang trốn chạy chợt nhận ra khoảng cách quá cao để đến được mặt đất: "Hết cách rồi, đành vậy thôi".

Nhấn nhẹ chiếc nút bấm trên đai lưng, huy hiệu ở giữ chiếc đai lặp tức được nới lỏng. Người áo đen dứt khoát kéo huy hiệu ở trước bụng ra, phía sau huy hiệu được kết nối với một sợi dây dạng cáp dài và chắc chắn. Những chiếc móc câu xuất hiện xung quanh huy hiệu, chợt giọng nói chết chóc vang văng vẳng, truyền thẳng đến tai người mặc trang phục đen huyền bí:

- Mẹ kiếp không thấy nó.

- Tìm kỹ lại đi.

Chết thật! Bọn chúng đã quay lại, thời gian càng thêm rút ngắn, thời khắc sinh tử cận kề. Chẳng thể chần chừ thêm được nữa, thân hình mảnh khảnh vội vàng ném mạnh huy hiệu về phía thanh lan can bằng kim loại, ngay tức khắc những chiếc móc câu vào việc, bám lấy thanh ban công, siết chặt hết mức, không để thừa một khoảng không nhỏ nào.

Người bí ẩn vội vã trèo qua thành lan can, hai chân bám trên phần gạch nhô ra bên dưới các thanh kim loại, hít thở một hơi thật sâu, hai tay nắm chặt lấy sợi dây cáp được kết nối giữa đai lưng và huy hiệu đang bám chặt trên thanh lan can: "Liều thôi".

Dù đã chuẩn bị kỹ càng những dụng cụ hỗ trợ cho công việc khi rơi vào tình huống xấu, nhưng người này không mong bản thân rơi vào trường hợp phải sử dụng đến. Tuy nhiên hiện thực luôn tàn khốc đến mức chẳng kịp đỡ.

Lấy hết can đảm, hai chân co lại lấy đà rồi đạp mạnh, cơ thể bắt đầu rơi tự do. Sự trông chờ hiện rõ trên ánh mắt của kẻ đang tìm đường trốn chạy. Nào ngờ sự chuyển động bỗng khựng lại: "Sao vậy chứ?"

Cả cơ thể lơ lửng trên không trung, chân không thể chạm đất, nguy to, là dây không đủ dài! Rắc rối chồng chất rắc rối, khi xui rủi kéo đến một lượt thì chẳng thể lường trước được, tình cảnh này, quá thê thảm!

Những giọng nói hung tợn vẫn đang dồn dập truyền đến tai người áo đen hiện tại đang bị treo lơ lửng ngay tầng hai. Dù tiếng nói của bọn chúng ở trên tầng bốn nhưng vẫn vang vọng rất rõ ràng, người trốn chạy cảm nhận rất rõ...chúng đang đến gần khu vực ban công.

Trong lúc nguy cấp chỉ đành hành động theo bản năng. Vị trí người này mắc kẹt đang ở ngay sát ban công của một căn phòng tại tầng hai, dây dừng ở đâu thì trốn ở đó, thật sự đã đến bước đường cùng, chấp nhận bị treo thế này thì trước sau gì cũng chết, chúng sắp phát hiện rồi!