Phóng Viên Hạ! Đừng Mơ Buông Tha

Chương 20: Lý do là gì?



Dược Khuê cau mày, rõ ràng anh đang ép cô vào đường cùng:

- Nếu anh làm vậy, tôi sẽ tố cáo anh cưỡng bức tôi.

Bạch Phong Lĩnh nở nụ cười nhếch mép, anh kề mặt sát gần cô, lời nói đầy thách thức:

- Cô thử xem, cứ thử xem có ai tin cô không? Bằng chứng đâu? Không có! Cô nên biết rõ thân phận và vị trí của mình trước khi đối đầu với tôi. Bằng không, kết cục sẽ rất thê thảm.

Khoảnh khắc này trông anh thật sự quá đáng sợ, ánh mắt như ngọn đuốc nóng đến bỏng rát tâm trí người đối diện. Cơ thể cô run lên chẳng thể kiểm soát trước lời nói hù dọa từ anh.

Cô thừa nhận mình không phải đối thủ của Bạch Phong Lĩnh, anh hơn cô về mọi mặt, đặc biệt là gia thế. Chỉ cần anh dùng tiền cũng đủ đè chết cô rồi. Hơn nữa Bạch Phong Lĩnh nói chẳng hề sai, cô không có bằng chứng, nói ra cũng chẳng ai tin. Ban nãy cô chỉ thuận miệng nên buông lời phản công, nào ngờ anh lại tỏ ra nghiêm trọng như vậy.

- Con cũng là của tôi, anh muốn nuôi con, vậy chẳng lẽ ép tôi xa con sao?

Anh có chút suy nghĩ, tuy nhiên rất nhanh đã đưa ra câu trả lời:

- Con ở với tôi sẽ có điều kiện tốt hơn.

Rõ ràng anh đang muốn giành đứa nhỏ chưa chào đời với cô, lần trước thì nhất quyết bảo cô bỏ thai, còn mang tiền ra trao đổi, bây giờ lại lấy điều kiện ra để giành quyền nuôi con.

- Tôi không đồng ý, tôi chẳng biết anh có rõ điều này hay không, nhưng tôi sẽ nói cho anh hiểu, luật pháp quy định trẻ nhỏ dưới ba tuổi thì hiển nhiên sẽ giao quyền nuôi dưỡng cho người mẹ. Nếu muốn thì anh chỉ có thể chu cấp và đến thăm con thôi. Anh nghĩ anh có tiền là hay lắm sao?

Thái độ cứng rắn, lời nói đanh thép này của cô khiến anh càng thêm thích thú. Bạch Phong Lĩnh đưa tay chạm vào cằm cô, nhưng ngay tức khắc Dược Khuê đã hất tay anh ra, tỏ ý vất mãn.

- Quả là em gái của luật sư. Vậy thì chúng ta cùng nuôi con, ở chung với nhau, cô thấy sao?1

Nếu nói đàn ông vô liêm sỉ, vô duyên lại tự tin liệu có tồn tại thì Dược Khuê sẽ lập tức khẳng định là có. Hắn không ở đâu xa mà đang ngồi ngay trước mắt cô.

- Có điên mới ở cùng anh. Tôi không nói chuyện với anh nữa.

Cô đứng dậy bỏ về, anh cũng không giữ cô lại, càng chẳng đuổi theo, cứ để cô tự bắt taxi về trong khi anh là người ép con gái người ta lên xe rồi chở đi lung tung.

Sau cuộc nói chuyện chẳng mấy thiện chí từ cả hai, anh nhất quyết bắt cô phải để anh nuôi đứa nhỏ, nếu không sẽ làm lớn chuyện này. Cô thừa biết bây giờ tránh mặt anh cũng chỉ là biện pháp tạm thời, Bạch Phong Lĩnh một khi đã muốn thì chắc chắn không dễ dàng buông tha.

- -------------------------------------

Căn villa rộng lớn như một khu resort thu nhỏ giữa lòng thành phố. Trên chiếc ghế tắm nắng, Bạch Phong Lĩnh mặc chiếc áo choàng ngủ, cổ áo rộng, kéo dài đến rốn, để lộ lồng ngực rắn rỏi, cơ bụng hằn rõ sáu múi săn chắc, ánh nắng rọi vào càng làm nổi bậc body tuyệt hảo, trông cuốn hút vô cùng.1

Anh tựa lưng vào ghế, nhâm nhi ly cocktail lạ vị dưới tán ô xòe rộng. Vừa nhìn đã thấy cuộc sống hưởng thụ xa hoa của giới thượng lưu.

Ngẫm nghĩ về cuộc nói chuyện với người ba ruột - Chung lão gia, ông ấy cũng là doanh nhân Chung Phó Thành, người đứng đầu của chuỗi công ty sắt thép Nam Châu lớn nhất cả nước.

Từ nhỏ Bạch Phong Lĩnh đã không sống với ba, đặc biệt dù anh hơn ba mươi tuổi nhưng chỉ vừa nhận lại ba ruột từ năm mười sáu tuổi. Chính vì vậy anh theo họ mẹ, trước đây còn chẳng biết ba ruột của mình là ai, đến khi vào cấp ba thì Chung lão gia đã tìm gặp mẹ anh để nhận lại con trai.1

Cách đây vài ngày, Chung Phó Thành đã hẹn gặp anh để nói về chuyện phân chia tài sản cho anh và đứa con trai riêng của ông ấy (em trai cùng cha khác mẹ với Phong Lĩnh).

Bạch lão gia xưa nay trọng nam khinh nữ, ngoài ra sau khi nhận lại anh, ông ấy đã dành cho Phong Lĩnh rất nhiều tình yêu thương vì anh đã chịu vô vàn thiệt thòi từ nhỏ.

Tuy nhiên thái độ của anh đối với ba ruột lại chẳng mấy thân thiết, thâm tình, có lẽ vì ngày còn nhỏ, Phong Lĩnh đã phải chịu quá nhiều nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần khi sống cùng với mẹ mà thiếu vắng đi sự che chở, chăm sóc từ ba.

Em trai của anh, Chung Lai Huân là một kẻ ăn chơi trát tán, tuy không làm nhưng lại tiêu sài hoang phí hiếm ai bì được. Chính vì vậy, Chung tổng muốn nhường lại gia sản cho anh thay vì trao cho đứa con ngỗ nghịch, quậy phá kia. Tuy nhiên bản tính ngông cuồng lại có chút điên loạn của Chung Lai Huân một khi đã bộc phát thì hắn không còn biết phân định đúng sai, thậm chí cả chuyện xấu cũng không ngại bẩn tay mà làm.

Chưa dừng lại ở đó, mẹ ruột của hắn cũng chính là người vợ hiện tại của Chung tổng lại mù quáng nuông chiều con trai. Từ khi Chung Lai Huân còn nhỏ, bà ta đã cưng con đến mức dù hắn làm sai bà ta vẫn luôn cố biện minh thành đúng.

Bởi sự tệ hại của cả vợ lẫn con trai nên Chung tổng không muốn để lại nhiều tài sản cho họ. Dẫy vậy nếu thẳng thừng giao hết số tài sản kếch xù cho Phong Lĩnh thì mẹ con Chung Lai Huân chắc chắn sẽ làm loạn. Do đó Chung tổng đã đưa ra một yêu cầu đối với người thừa hưởng gia tài. Ban đầu anh không hề có hứng thú với số tài sản kia vì bản thân đã là một doanh nhân giàu có nứt tiếng, nhưng đến phút cuối, Phong Lĩnh lại thay đổi quyết định.