Phóng Viên Hạ! Đừng Mơ Buông Tha

Chương 26: Nhẹ thôi mà (H+)



Sự tiếp xúc bên ngoài chẳng thấm tháp vào đâu so với cơn thèm thuồng không có giới hạn của Bạch Phong Lĩnh. Anh khóa chặt hai tay cô trên đỉnh đầu, đồng thời cởi bỏ chiếc áo cô đang mặc trên giường, bra nhỏ quyến rũ phơi bày, nơi đang che đậy hai ngọn đồi nhấp nhô đầy đặn.

Khe ngực tạo thành một đường cong mềm mại quyến rũ. Anh không nhịn được liền hôn vào vị trí nóng bỏng rồi nhanh chóng kéo vật che chắn xuống chân đồi, để lộ ra đôi gò bồng đảo căng tràn, tô điểm thêm viên trân châu hồng hào trên đỉnh, vừa nhìn đã thấy hấp dẫn đê mê.

Anh đưa tay chạm vào hai viên ngọc, thoáng chốc lại mân mê chúng, không day dưa thêm được nữa, vội nhanh chóng ngậm lấy mà mút ngon lành. Cảm giác mềm mại trong miệng lại dẻo dai như viên kẹo, ăn mãi chẳng thấy chán.

Sự kích thích ở nơi nhạy cảm khiến cô thốt lên vài âm thanh kiều diễm, hai ngọn đồi liên tục bị trêu chọc, nhào nặn liên hồi.

- Ưm...ư...đừng mà...

Thao tác nhuần nhuyễn mỗi lúc càng tiến xa hơn, đoàn tàu bên dưới hừng hực tinh thần chiến đấu, muốn nhanh chóng lao vào hang sâu tăm tối để tìm kiếm báu vật ẩn mình trong màn đêm huyền bí.

Anh dễ dàng dùng lực tách hai chân cô, không chờ đợi thêm giây phút nào, ngay lập tức đưa chiến mã di chuyển bên ngoài búp hoa, sự cọ xát lên xuống như một liều thuốc kích thích đang ngấm dần, chưa cần tiến thẳng vào trong đã lấy đi phần lớn sự kiểm soát trong tâm trí cô.

Hai đôi môi tiếp tục đan vào nhau, đoàn tàu nhân lúc thích hợp liền tiến thẳng vào trong đường hầm chật hẹp, cô chau mày bởi sự thâm nhập từ vật to lớn. Cơ thể lúc này bủn rủn buông xuôi, mặc thân ảnh to lớn kia hành sự mà chẳng còn sức lực chống trả.

Đoàn tàu thúc vào trong, liên tục di chuyển ra vô đều đặn. Cô đưa tay chạm vào mặt anh, người đàn ông cuồng nhiệt hôn lên chiếc cổ trắng ngần rồi lại liếm nhẹ vành tai cô gái dưới thân.

Lúc này mọi phản kháng là chuyện không thể, tuy nhiên cô vẫn lo lắng cất lời nài nỉ chỉ mong có chút hy vọng:

- Nhẹ một chút.

Anh hơi khó chịu khi cuộc vui đang cao trào thì cô lại thủ thỉ muốn anh hành động nhẹ nhàng. Nhưng nghĩ đến cái thai trong bụng cô và mục đích anh cần đạt được, Bạch Phong Lĩnh liền giảm tốc độ của đoàn tàu máu lửa.

Cô thở phào trong lòng, cuối cùng tên mặt dày bảo thủ cũng chịu nghĩ thông suốt mà cư xử ôn nhu một chút. Bàn tay to lớn bóp lấy bầu ngực, tay còn lại nâng một chân của cô lên cao để chài cối dễ dàng trơn trượt vào trong.

Chiến mã theo lối dẫn nhỏ hẹp liên tục luồng lách vào hang sâu, chạm đến vị trí sâu thẳm rồi lại lùi dần về sau, cứ thế lấy đà tiến tới, lặp đi lặp lại chẳng rõ bao nhiêu lần.

Một cú thúc mạnh trong lúc thăng hoa khó kiềm chế, cảm giác sung sướng như đang chạy dọc sống lưng rồi truyền khắp cơ thể. Tốc độ thúc đẩy cũng mất dần sự kiểm soát, Dược Khuê gắng gượng nhắc lại điều quan trọng:

- Nhẹ thôi mà.

Sau một lúc vào ra miệt mài, anh đưa đèn cầy ra khỏi hang nhỏ, tuy nhiên vật quý kia vẫn còn cứng cáp. Cô lo lắng vì biết rằng trận chiến chưa thể kết thúc tại đây, ở tư thế ngồi trên đùi anh, cả hai đối mặt nhau, đoàn tàu lại đưa vào đường hầm chật chội, thao tác giã chài đều đặn, cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể, cảm giác khó chịu, tê tái lẫn bứt rứt khi mọi chuyển động đều phải hết sức cẩn trọng. Cặp tuyết lê nhún nhảy ngay trước tầm mắt anh theo từng nhịp nhấp, Phong Lĩnh lại tiếp tục tận hưởng hai chiếc bánh bao căng tròn.

Bên dưới hòa hợp nhịp nhàng, giã chài đến lúc nòng súng tung sức bật mà rót hết tinh hoa ấm nóng vào hang sâu. Cô cảm nhận rõ dòng chất lỏng nhớp nháp kia đang được truyền vào cơ thể, nhiều đến mức tràn cả ra ngoài.

Ánh mắt mơ màng khẽ mở sau giấc ngủ vì kiệt quệ, cô đảo mắt nhìn quanh căn phòng, bỗng nhận ra chỉ có mỗi cô nằm trên giường, cơ thể được che chắn bởi lớp chăn bông ấm áp.

Cô lờ đờ ngồi dậy, sự mệt mỏi lộ rõ trong ánh mắt, thân thể mỏi nhừ vì bị tên chết bầm kia bắt vận động. Anh không có ở đây, sau khi hành sự xong thì biến đâu mất dạng. Dược Khuê nhìn quanh sàn để tìm quần áo của mình nhưng không thấy, vừa định đứng dậy để tìm kỹ lại thì nghe tiếng mở cửa.

Anh không hỏi han gì khi thấy cô đã tỉnh, trên tay anh đang cầm theo trang phục của cô, Phong Lĩnh nhẹ nhàng đặt quần áo của cô xuống giường:

- Đã khô rồi, cô có thể mặc vào.

Cô lấy đồ của mình, ánh mắt nhìn anh đầy ngại ngùng:

- Anh...đứng ở đây thì sao tôi thay được?

Con gái người ta đang ngại đến đỏ cả mặt, vậy mà anh lại vô sỉ đến không biết ngượng mồm trêu chọc cô:

- Cả cơ thể cô tôi đều đã thấy qua. Cô ngại gì chứ?1

Dược Khuê rất khó chịu trước lời nói của anh, chuyện này mà anh cũng mang ra để đùa giỡn.

- Anh là đồ biến thái! Mau ra ngoài cho tôi.

Phong Lĩnh không hề biết điểm dừng hay nghĩ cho cảm giác của cô. Anh bình thản đáp lại:

- Cuốn lên làm gì, thay đồ nhanh đi, tôi có nói người làm nấu cơm trưa rồi. Xuống ăn cùng tôi.