Phóng Viên Hạ! Đừng Mơ Buông Tha

Chương 32: Người như chị



Những món ngon bày ra trước mắt nhưng lúc này Chi Phụng chẳng thể nuốt trôi. Cô ấy ngỡ hôm nay đến nhà Phong Lĩnh sẽ được ở cạnh anh, cùng anh dùng bữa, nào ngờ lại có thêm sự xuất hiện của cô, người được anh gọi là vợ sắp cưới.

Bỗng anh có điện thoại, Phong Lĩnh rời bàn ăn để ra hành lang nghe cuộc gọi. Cô vẫn yên lặng ngồi ăn, Dược Khuê cảm giác cô bé Chi Phụng không thích cô và tỏ ra rất khó gần nên cô chẳng nói gì cả.

Đột nhiên cô bé kia cất lời, tuy nhiên chỉ vừa nghe qua liền thấy không chút thiện chí:

- Tại sao chú Phong Lĩnh lại thích người con gái như chị?

Cô bé xinh xắn lại trông rất biết ăn diện, tóc tai bới cao gọn gàng, nhuộm màu nâu hạt dẻ sành điệu, da trắng mịn, môi tô son nhẹ nhàng làm nổi bật khuôn mặt đáng yêu, tay đeo đồng hồ đắt đỏ, vừa nhìn qua liền biết là con cái nhà quyền quý. Trong bộ đồng phục đi học cô bé vẫn rất thu hút, có thể thuộc hàng hot girl của trường. Tuy nhiên lời nói xem ra rất chanh chua, Dược Khuê lại không thích những kiểu gây chuyện bất hòa khí như thế.

Cô nhìn bảng lên đeo bên ngực trái của cô bé: "Tiêu Chi Phụng lớp 11E".

Dược Khuê điềm tĩnh trước bé gái còn chưa mười tám:

- Ý em là sao?

Tiêu Chi Phụng tuổi trẻ háo thắng lại chưa biết nghĩ sâu xa, chỉ thấy người mình thích đã lâu nay đã có cô gái khác bên cạnh liền không nhịn được mà chẳng tiếc lời lẽ khó nghe.

- Em cứ nghĩ mẫu bạn gái của chú Phong Lĩnh phải ra dáng tiểu thư sang trọng. Nhưng nhìn chị thì...không xứng với chú ấy chút nào.1

Lời nói của Tiêu Chi Phụng khác hẳn với vẻ dễ thương bên ngoài. Chi Phụng nói như thể mẫu người yêu của anh phải là cô ta, có lẽ vì nghĩ anh thích kiểu con gái ra dáng tiểu thư quý tộc nên phong cách của cô bé rất bánh bèo và trông sang xịn vô cùng.

Dù Chi Phụng nói lời khó nghe nhưng không muốn chấp nhất trẻ con, hơn nữa giữa cô và anh cũng chẳng phải tình yêu thực sự, vì vậy càng không nên nổi nóng làm gì.

Tuy nhiên với những cô em mồm mép chua ngoa lại thích làm tổn thương người khác thì Dược Khuê cũng cần cứng rắn để tránh bị ức hiếp.

- Nhưng chú của em lại muốn cưới chị đấy? Biết sao giờ?

Tiêu Chi Phụng là tiểu thư con nhà danh giá, từ nhỏ sống trong nhung lụa. Cô ta cứ nghĩ mình là hình mẫu bạn gái lý tưởng trong anh. Dẫu lỡ như anh có yêu người khác thì cô gái đó cũng phải thuộc hàng thượng lưu, quý tộc, nhưng nào ngờ bây giờ anh lại muốn kết hôn với một cô gái mà trên người chẳng có lấy một món đồ hiệu nào cả.

Dù Dược Khuê xinh đẹp kiều diễm nhưng gia cảnh lại cách xa với anh một trời một vực. Trong khi phụ nữ đẹp và giàu trên đời không thiếu, tại sao anh lại chọn cô? Tiêu Chi Phụng càng nghĩ lại càng không can tâm.

- Chị...

Cô bé vừa định cất lời phản bác thì Phong Lĩnh đã trở lại, anh nhẹ nhàng nói với cô:

- Người giao nội thất đến rồi.

Cả hai vẫn chưa đăng ký kết hôn mà anh đã nhất quyết muốn mua thêm đồ đạc, cô chẳng biết nên khen anh chu đáo hay bảo anh lo xa đây nữa.

- Chú mua thêm đồ sao?

Anh gật đầu, có chút bận bịu nên không mấy để tâm đến Chi Phụng:

- Đúng vậy, dù sao chú cũng sắp kết hôn nên cần chuẩn bị thêm chút đồ. Cháu cứ ở đây dùng bữa, chú phải lên phòng thu xếp.

Cô cũng không muốn ở lại nghe mấy lời đố kỵ, nói móc chẳng chút thiện cảm của Chi Phụng nên vội đứng dậy nói với Phong Lĩnh:

- Tôi ăn xong rồi, tôi đi với anh.

Phong Lĩnh gật đầu, cả hai cùng nhau sắp xếp lại phòng ngủ, chỉ dẫn những người giao hàng đặt nội thất vào vị trí thích hợp. Chi Phụng cảm thấy bản thân trở thành kỳ đà, anh cứ lo cho vợ sắp cưới mà chẳng có thời gian đoái hoài đến cô ấy. Vì bực bội nên cô gái nhỏ đã gọi điện cho tài xế riêng đón về, ngồi trên xe còn không ngừng khóc vì thất tình, mối tình đơn phương của thanh xuân chẳng lẽ cứ như vậy mà chấm hết?

- ---------------------------------

Sau khi thu xếp xong đồ đạc ở villa thì anh cũng đưa cô về nhà. Nhưng lại đòi vào nhà cô dùng nước, cô thật chẳng hiểu nổi Bạch Phong Lĩnh đang muốn gì. Chị hai vẫn chưa về, bây giờ trong nhà chỉ có mỗi cô và anh. Nhìn căn nhà nhỏ còn chưa bằng phòng khách của mình, anh cảm thấy có chút ngột ngạt vì đã quen sống ở nơi quá đỗi rộng rãi.

- Anh uống nước đi, mà cô bé Chi Phụng đó là cháu ruột của anh sao?

Phong Lĩnh có hơi ngạc nhiên khi cô quan tâm đến chuyện của anh, thật ra Dược Khuê cũng không định hỏi, nhưng do thái độ và lời nói chẳng mấy vui vẻ, hòa nhã của cô bé kia nên cô cứ thắc mắc.

- Không phải. Ba của Chi Phụng là bạn thân của tôi.

Cô gật đầu:

- À, thì ra là vậy.

Giờ thì cô đã hiểu, thảo nào cô bé đó phản ứng gay gắt như thế. Nhưng anh vừa bảo anh có bạn thân, thật khiến cô bất ngờ, kẻ khó ưa, nói năng cọc lóc lại nhạt nhẽo có thừa như anh mà cũng có anh em chí cốt, khó tin thật.

- Có chuyện gì sao?

Cô có chút ngập ngừng nhưng rồi cũng quyết định nói ra suy nghĩ:

- Anh có nhận ra cô bé đối với anh có gì đó rất đặc biệt không? Ý tôi là...không đơn thuần chỉ là tình cảm chú cháu.

Anh bắt đầu thấy khó hiểu nhưng rồi nhanh chóng lắc đầu:

- Không, tôi thấy rất bình thường.