Phóng Viên Hạ! Đừng Mơ Buông Tha

Chương 46: Ranh con vô phép



📝Note: Hôm nay Đ bận nên giờ up trước một chương. Nếu tối kịp Đ sẽ up thêm, không thì mai Đ đăng bù nhiều hơn nhé mn. 😚1

- ---------------------------------------

Bầu không khí đang tình tứ của cả hai phút chốc bị cắt ngang. Anh đã nghe thấy giọng nói của người giúp việc, Dược Khuê nhìn vào màn hình rồi cất lời:

- Hình như Chi Phụng đến tìm anh, để tôi ra xem sao. Tôi cúp máy đây.

Cô mở cửa phòng, người giúp việc nhìn thấy cô liền cất lời:

- Tiêu tiểu thư đến tìm cậu Phong Lĩnh, tôi đã bảo cậu ấy đi làm rồi nhưng Tiêu tiểu thư nhất quyết muốn vào nhà chờ cậu Phong Lĩnh về.

Khách đến nhà thì phải tiếp đón, huống hồ Chi Phụng còn là cháu gái của anh, từ nhỏ đã được Phong Lĩnh yêu thương, chiều chuộng.

Cô đi xuống phòng khách, nhìn thấy cô bé đang ngồi thoải mái trên ghế sofa xem tivi, kể ra Chi Phụng xem nơi này chẳng khác gì nhà của mình.

- Chào em, em đến chơi, chú Phong Lĩnh đã đi làm rồi, đến chiều chú ấy mới về, nếu em chờ e rằng sẽ khá lâu...

Trước lời nói thân thiện, nhỏ nhẹ của cô, Chi Phụng liếc mắt nhìn Dược Khuê, miệng đang ngậm cây kẹo mút, trong dáng vẻ trịch thượng, vô cùng khinh người.

- Tôi biết rồi, chị không cần nói nhiều nhứt cả đầu. Nhà của chú Phong Lĩnh, tôi muốn đến đây lúc nào, ở bao lâu là chuyện của tôi. Chị bớt ý kiến lại cho không khí trong lành một chút.1

Chẳng rõ bây giờ là tình hình gì đây nữa, trà xanh đến nhà lên mặt với chính thất sao? Từ đầu đến cuối cô luôn ăn nói nhỏ nhẹ, nhã nhặn lịch sự mà con bé kia vẫn không hề biết điều dù một chút.

Dù Tiêu Chi Phụng còn nhỏ, nhưng xét ra cũng đã mười bảy tuổi, độ tuổi này đã đủ để có những suy nghĩ chín chắn hoặc chí ít là biết cách cư xử cho phù hợp, lễ phép. Tuy nhiên điều tối thiểu như vậy mà cô ta vẫn không biết, còn thua xa các bé nhỏ tuổi. Hay vì cô ta thích anh đến mức mù quáng nên luôn có ác cảm với cô.

Nói chuyện với kẻ chẳng coi mình ra gì thì khác nào là hạ thấp giá trị bản thân. Dược Khuê im lặng định bỏ đi, để mặc cô bé xấc xược, nhưng chưa đi được hai bước thì Tiêu Chi Phụng lại cất lời, thái độ rõ ràng đang ra lệnh:

- Pha cho tôi ly nước chanh.

Ăn nói hỗn hào với người lớn chưa đủ, bây giờ còn giở thêm giọng sai khiến. Cô thật không ngờ một tiểu thư sinh ra trong gia đình có điều kiện, được ăn học đàng hoàng lại có lối hành xử tệ như vậy.

- Em đang bảo chị sao?

Dù đã biết rõ nhưng Dược Khuê vẫn hỏi lại, cô muốn xem sự hỗn láo của cô bé này sẽ đạt đỉnh điểm đến mức độ nào.

Tiêu Chi Phụng chau mày, ánh mắt liếc xéo, liên tục tỏ vẻ khiêu khích:

- Ở đây chỉ có hai người, tôi không nói chị thì nói ai?

Chỉ mới đến đây được một lát mà cô ta đã kiếm chuyện, hạng người xem mình là trung tâm của vũ trụ, không hề biết phép tắc. Dược Khuê cố nhịn vì không muốn gây chuyện.

- Được rồi, để chị nhờ người giúp việc làm cho em.

Căn bản Tiêu Chi Phụng muốn gây chuyện, nên dù cô có làm gì ả ta cũng thấy chướng mắt và muốn làm khó làm dễ.

- Tôi bảo chị làm cho tôi, mau làm đi. Chị đừng nghĩ bây giờ được ở đây rồi thì tự cho mình là phu nhân của chú Phong Lĩnh.1

Cô im lặng không đáp lời, Dược Khuê đi vào trong bếp nhờ người giúp việc pha giúp ly nước, cô không hơi sức đâu đứng một chỗ đấu võ mồm với đứa con nít ranh xấc láo, chẳng biết tôn ti trật tự, kính trên nhường dưới.

Người giúp việc bưng ly nước chanh cho cô ta, chỉ vừa đặt xuống bàn, Tiêu Chi Phụng đã trừng mắt tỏ vẻ bất mãn:

- Sao lại là đá chanh? Tôi đang bị đau họng, muốn cho tôi khan tiếng à?

Đến cả người giúp việc vô tội vạ cũng bị cuốn vào cơn thịnh nộ vô lý của tiểu thư nhà họ Tiêu. Rõ ràng cô ta không hề nói trước là bản thân bị đau họng hay muốn uống chanh nóng, bây giờ mang ra thì lại bắt lỗi.

- Vậy để tôi làm ly khác cho cô.

Cô ta nhếch môi, phẩy phẩy tay ra vẻ chủ cả:

- Lẹ đi.

Bình thường khi đến đây tìm anh, trước mặt Phong Lĩnh, Tiêu Chi Phụng luôn tỏ ra ngoan hiền, nhỏ nhẹ và hiểu chuyện, nhưng sau lưng anh thì lộ rõ bản chất đanh đá, chua ngoa lại vô ý thức hiếm ai bằng.

Một lần nữa người giúp việc mang ly chanh nóng ra, cô ta vừa cầm vào đã đưa thẳng lên miệng uống một ngụm rồi phun cả ra ngoài, đồng thời đặt mạnh ly lên bàn:

- Nóng chết tôi rồi, nước lại còn chua nữa, thứ này mà cho người uống à?

Đến cả người giúp việc cũng không thể chịu nổi tính khí của cô ta.

- Tiểu thư à, cô yêu cầu chanh nóng thì phải biết thổi trước khi uống chứ.

Nghe lời phản bác từ người giúp việc đáng tuổi mẹ cô ta nhưng Tiêu Chi Phụng vẫn không biết chút lễ phép.

- Sao? Ý bà là lỗi của tôi à? Hứ, người ăn kẻ ở trong nhà này hay thật, giờ còn biết trả treo nữa. Cô Dược Khuê của các người đâu rồi? Bảo chị ta ra đây.

Nghe ồn ào nhức óc, những người giúp việc khác vội lên phòng kêu cô xuống vì cháu gái của anh cứ được nước làm càng chẳng ai chịu đựng nổi.

Thấy cô bước đến, Tiêu Chi Phụng liền cố tìm đủ cớ để bắt bẻ, chẳng khác nào ranh con đang thừa máu chiến và muốn kiếm chuyện.

- Chị đây rồi, bảo chị làm mỗi ly nước mà lại trốn lên phòng. Chị coi, người làm của chị pha nước nóng như nước sôi vậy, muốn hại tôi bị bỏng à?1