Phóng Viên Hạ! Đừng Mơ Buông Tha

Chương 47: Về với em



Cô nghe qua lời trình bày của người giúp việc, rõ ràng là cô ta sai, hơn nữa với tính khí vô lễ, hỗn hào của Tiêu Chi Phụng thì cô thừa hiểu là ai đang cố tình gây chuyện bắt bẽ người khác.

- Nóng thì em để nguội hoặc thổi trước khi uống. Có gì to tát đâu mà lại làm ầm ĩ như vậy.

Nghe lời nói phân trần trong sự bình thản của cô, Tiêu Chi Phụng đang muốn kiếm cớ gây sự nên nào chịu nhượng bộ. Thái độ đã cọc cằn lại càng thêm khó ưa khi cô ta chẳng ngại buông lời chói tai:

- Chị đang dạy đời tôi sao? Nóng như thế này, chị có giỏi thì tự đi mà thổi.

Dược Khuê chưa kịp mở miệng đáp lời thì Tiêu Chi Phụng đã cầm lấy ly nước nóng hất vào người cô. Hành động vô lễ, thô lỗ và cực kỳ đáng trách.

Sự việc diễn ra quá nhanh nên cô không kịp phản ứng, chỉ biết cơ thể mình bị thứ chất lỏng khá nóng tạt vào, ướt cả cánh tay trái và vùng ngực. Cảm giác rát da rát thịt đột ngột ập đến, người giúp việc hoảng hốt vội thốt lên:

- Cô Dược Khuê cô có sao không?

Dì ấy vội chạy đi lấy khăn thấm nước lạnh lau cho cô, chườm lên vị trí bị nước nóng đổ vào.

Kẻ gây ra họa vẫn nghênh mặt nhìn cô chẳng chút hối cãi, trong khi những người giúp việc tận tình chườm lạnh vết thương cho cô.

- Cô có sao không? Có thấy rát lắm không?

Dược Khuê điềm tĩnh đáp:

- Tôi không sao.

Vừa lúc tiếng còi xe quen thuộc vang lên, rất nhanh xe của anh đã lăn bánh vào sân nhà. Phong Lĩnh vội đi vào trong, Tiêu Chi Phụng nhìn thấy anh liền cất tiếng gọi ẻo lả, tỏ vẻ hiền thục như thể đang làm nũng với người yêu.

- Chú về rồi, cháu chờ chú nãy giờ, hôm nay cháu sẽ ở đây ăn cơm cùng chú...

Trái ngược với sự vui mừng, phấn khởi của cô ta, Phong Lĩnh chỉ tập trung ánh mắt nhìn mỗi cô, anh thẳng bước đi về phía vợ:

- Em có sao không?

Dược Khuê rất ngạc nhiên khi thấy anh trở về, lúc nãy cả hai vừa nói chuyện điện thoại, anh còn bảo sẽ ở lại công ty làm việc đến chiều, vậy mà bây giờ đã có mặt ở nhà.

Cô lắc đầu, vẫn chưa định thần được sau hành động thiếu suy nghĩ của Tiêu Chi Phụng.

- Không sao.

Thấy tay của cô bị ửng đỏ, ánh mắt anh tức giận nhìn về phía Chi Phụng, thoáng chốc cô ta lạnh cả sống lưng, từ trước đến nay Phong Lĩnh chưa bao giờ dùng ánh mắt đánh sợ như vậy để đối mặt với cô ta.

- Chú...

Anh không nói lời nào, bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng ngột ngạt dù cửa vẫn mở thông thoáng, lộng gió.

Phong Lĩnh bế cô trên tay rồi bước lên lầu, giây phút này Tiêu Chi Phụng chợt nhận ra cách cư xử của anh dành cho cô thật sự rất khác biệt. Anh chưa từng đối xử với cô gái nào ân cần và dịu dàng như vậy.

Anh đặt cô ngồi xuống giường, Dược Khuê không tỏ ra yếu đuối hay than đau, nếu như là người khác, được anh quan tâm thế này thì chắc chắn sẽ tận dụng thời cơ để mách lỗi của Tiêu Chi Phụng, nhưng cô lại không chọn cách làm đó.

- Đau không? Hay tôi gọi bác sĩ Ngạn đến khám cho em.

Cô lắc đầu:

- Không cần đâu, tôi ổn mà.

Cũng may ly nước lúc nãy không quá nóng, hơn nữa khi Tiêu Chi Phụng tạt nước vào người cô thì nước trong ly cũng đã nguội bớt. Da của cô bị hơi rát và ửng đỏ nhưng không đến mức bị bỏng.

Phong Lĩnh lấy thuốc thoa cho cô, nhìn anh luống cuống lại lo lắng, bất giác tim cô đập mạnh, dù trước đó đã tự nhủ với lòng không được ảo tưởng, không nên rung động với anh.

- Anh nói công ty còn việc, sao giờ lại về?

Sau khi cô vừa cúp máy, anh liền đăng nhập vào camera ở nhà qua điện thoại để xem tình hình. Từ khi ở cùng Dược Khuê, anh đã người lắp camera ở phòng khách, chủ yếu muốn xem cô đã về phòng ngủ vào buổi tối hay chưa vì anh rất hay về khuya.1

Thấy thái độ của Tiêu Chi Phụng không mấy dễ chịu và dường như đang có ý muốn gây chuyện nên anh đã lập tức trở về nhà. Đoạn đường từ công ty về đến nhà không quá xa, nhưng anh cảm thấy bứt dứt khi không thể về kịp lúc để ngăn cản hành động của Tiêu Chi Phụng.

- Về với em, em bảo chưa ăn cơm nên tôi không yên tâm.

Hôm nay chẳng biết anh lấy ở đâu cách nói chuyện ngọt ngào như vậy. Cô nở nụ cười thẹn thùng, Bạch Phong Lĩnh cứ như thế này làm cô thích chết đi được.

Anh nhẹ nhàng chạm vào má cô, lời nói nhỏ nhẹ:

- Em ở đây, tôi phải nói chuyện với Chi Phụng một lát.

Tuy thái độ của anh không cọc cằn nhưng sao cô cứ cảm thấy căng thẳng. Dược Khuê không muốn anh và cô bé kia xảy ra to tiếng vì cô. Hơn nữa tính tình của cô ta lại ương ngạnh ngạo mạn, chỉ sợ càng nói sẽ càng mâu thuẫn.

- Nếu là chuyện lúc nãy thì...

Anh hôn nhẹ lên trán cô:

- Tôi chỉ nói với con bé vài điều thôi, em đừng lo.

Anh hiểu bản tính hiền lành lại lương thiện của Dược Khuê. Dù cô hay mạnh miệng mắng anh khi cả hai bất đồng ý kiến, nhưng sâu trong tâm hồn, cô là người con gái rất nhỏ nhẹ và biết nghĩ cho người khác.