Phóng Viên Hạ! Đừng Mơ Buông Tha

Chương 87: Ngoại truyện: Trọn vẹn



Đến ngày tràn ngập niềm vui và sự háo hức. Dược Khuê đang chỉnh lại cavat cho chồng, hai người ăn mặc chỉnh chu, hào hứng vì chút nữa thôi họ sẽ tham dự lễ cưới hoành tráng.

Bước vào nhà hàng sang trọng, đôi vợ chồng trẻ tay trong tay đặt phong bì mừng cưới vào hộp trước cửa ra vào.

Bên trong căn phòng rộng lớn với những bàn tiệc được bày trí chỉnh chu. Có đến vài trăm khách mời tham dự hôn lễ ngày hôm nay của Triều Khang và Nhược Phù.

Anh và cô đã đăng ký kết hôn và tổ chức đám cưới cách đây bốn tháng. Hiện bé con của họ cũng đã hơn chín tháng tuổi. Chiều nay cô giao bé cho vú nuôi chăm nom ở nhà để hai vợ chồng dành thời gian đến dự hôn lễ của chị hai và bác sĩ Ngạn.

Trước khi lễ cưới bắt đầu, cô đã túc trực bên cạnh chị hai, giúp Nhược Phù chỉnh trang đầu tóc, makeup và váy áo chỉnh chu. Sau đó cô trở về nhà thay trang phục rồi cùng chồng đến dự hôn lễ.

Giây phút cô dâu chú rể xuất hiện, Nhược Phù được Đông phu nhân nắm tay đi trên lễ đường và tiến về phía Triều Khang khiến cô ấy và cả Dược Khuê không khỏi xúc động. Dù Đông phu nhân không phải mẹ ruột của chị hai, nhưng tình yêu thương bà ấy dành cho chị cô chẳng khác gì tình mẫu tử ruột thịt.

Sau khi nam MC dẫn dắt đôi lời, mọi người bên dưới sân khấu vỗ tay chúc mừng đôi trẻ. Triều Khang cùng Nhược Phù uống rượu giao bôi và cắt bánh cưới. Họ nhìn nhau bằng ánh mắt thắm thiết, ngập tràn tình yêu đôi lứa.

Phong Lĩnh cũng dịu dàng nắm lấy tay Dược Khuê, cả hai nở nụ cười vui tươi trước hạnh phúc của cô dâu, chú rể. Cuối cùng tình yêu của cặp đôi luật sư - bác sĩ cũng đơm hoa kết trái, cùng nhau đi đến bến bờ hạnh phúc.

———————————————

Sau khi bé con được một tuổi, anh đã dành tặng cho cô món quà đầy bất ngờ. Phong Lĩnh đã cho xây dựng một toàn soạn lớn, do cô điều hành. Anh biết cô rất yêu thích công việc báo chí nên muốn Dược Khuê được thoải mái làm việc với đam mê của mình. Bây giờ con trai của cả hai đã được một tuổi, cô có thể yên tâm để bắt đầu đi làm.

Nhân dịp sinh nhật của nhóc nhỏ, anh đưa hai mẹ con đến cửa hàng trang sức đá quý lớn nhất thành phố thuộc tập đoàn Uri.

- Em thấy sợ dây chuyền này thế nào?

Cô nhìn mặt dây chuyền được đính kim cương xanh lam sáng loá mà có chút choáng ngợp. Bước vào nơi đây như bước đến thiên đường của giới thượng lưu, từng món trang sức đều vô cùng đắc đỏ.

- Rất đẹp, đây là loại kim cương quý nhất của Uri mà anh từng nói với em sao?

Anh gật đầu rồi nhẹ nhàng đeo sợi dây chuyền vào cổ Dược Khuê, trước sự ngạc nhiên của cô.

- Đúng vậy, nhưng đây chưa phải là viên đá quý nhất của anh.

Cô nở nụ cười tươi:

- À, viên đá quý nhất mà anh sở hữu chẳng phải là ngọc lục bảo sao.

Kể từ sau khi Đông Chiếu Hoa bị bắt, ngọc lục bảo cũng đã được trả về chủ cũ. Hiện Phong Lĩnh đang cất giữ viên đá quý ấy.

Anh lắc đầu, ánh mắt dịu dàng kèm theo lời nói đầy ngọt ngào:

- Không phải ngọc lục bảo, em mới chính là viên đá quý sáng giá nhất mà anh có được.

Bạch Phong Lĩnh lại đột nhiên nói lời ngôn tình, thật khiến cô thích chết đi được.

Bé con trên tay cô nhìn anh, u a vào tiếng như muốn nhõng nhẽo với ba ba. Anh liền bế con trai, bé con đưa bàn tay nhỏ nhắn mân mê cổ áo anh như một thú vui rồi cười khúc khích. Phong Lĩnh cùng vợ chọn cho con trai một chiếc lắc tay, anh còn cẩn trọng cho thợ hoàn kim khắc tên của nhóc lên chiếc vòng "Bạch Vũ Phàm".

———————————————

Cô từng nói muốn sống cuộc đời bình an bên cạnh những người yêu thương, giờ đây anh đã rời khỏi thế giới ngầm để tập trung vun vén gia đình. Muốn vợ an tâm khi ở cạnh anh, anh đã từ bỏ vị trí đứng đầu Huyết Nguyệt, giao lại bang phái cho những kẻ khác, lui về sống cuộc đời bình thường như bao người.

Bây giờ Dược Khuê vừa chăm con nhỏ vừa lo công việc, nhưng cũng may có mẹ và vú nuôi đỡ đần nên cô cũng đỡ phần nào cực nhọc.

- Cục cưng à con đói rồi phải không?

Cô bế nhóc nhỏ trên tay, cho bé bú ti mẹ, cậu nhóc bụ bẫm đáng yêu, được ba mẹ cùng bà ngoại lẫn vú nuôi chăm sóc kỹ càng nên vô cùng khoẻ mạnh, hai má phúng phính trông dễ thương vô cùng.

- Em à, anh đang đợi.

Cô nhìn qua ông chồng thích nhõng nhẽo của mình, anh mặc áo choàng tắm, để hở cổ só đến tận rốn, lộ ra cơ bụng hằn rõ sáu múi săn chắc. Rõ ràng là đang muốn quyến rũ vợ. Thật hư hỏng quá mức cho phép.

- Đừng hòng câu dẫn em, hôm nay không được.

Phong Lĩnh vẫn dày mặt nằm chờ đợi. Đến khi cô đặt con trai cưng vào nôi, vừa ru con ngủ xong thì anh lập tức bế vợ lên giường. Đôi môi hư hỏng cứ được đà mà cưỡng hôn cô.

- Đêm nay anh sẽ không để em thảnh thơi.

Cô bất lực nhìn anh, sói già gian xảo lại thừa sức chiến đấu, chỉ muốn ăn vợ mỗi khi có cơ hội. Cả hai bắt đầu một đêm dài quấn lấy nhau, triền miên hoà quyện. Cuộc sống hôn nhân đằm ấm qua từng ngày. Sắp tới vợ chồng cô sẽ nhận thêm một tấm thiếp cưới, lần này là của Tấn Bộ và Thuỵ Dung. Cặp đôi vệ sĩ cũng đã có được cái kết viên mãn sau hơn một năm yêu nhau. Hy vọng những cặp đôi sẽ luôn hạnh phúc, bền bỉ yêu thương nhau, trọn kiếp nắm tay, cùng nhau xây dựng tổ ấm.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!