Phù Hành Mạt Thế

Chương 12: Sợ độ cao



"Đây là cô bé chị mang về, Tạ Dư Trì, 1 Sao, là Phù Chú Sư, nhưng đừng coi thường em ấy, em ấy đã giết một con tang thi 2 Sao khi không có cấp Sao đó." Thanh Hòa ôm Tạ Dư Trì qua, giới thiệu: "Tiểu cô nương người ta mới mười tám tuổi thôi, đừng khi dễ em ấy."

"Mười tám?" Mạc Thiển Kiến có chút kinh ngạc, cậu cười rộ lên, trở lại trong xe cầm một ít tinh hạch, "1 Sao, quà gặp mặt!"

"Cảm, cảm ơn..."

"Đừng khách khí! Người lão đại mang về chính là người trong nhà!" Mạc Thiển Kiến rất hào sảng, cậu đụng đệ đệ mình, "Sao em không tỏ vẻ chào đón một chút?"

"Anh cho em ấy tất cả tinh hạch của em rồi, sao em còn phải tỏ vẻ?" Mạc Hi Văn liếc Mạc Thiển Kiến, khinh thường nói.

"Em..."

"Được rồi, đừng nháo. Tiểu cô nương rất đáng yêu, đây là tôi tìm thấy ở trên đường, quà gặp mặt." Từ Duệ lấy ra một hộp kẹo, là loại kẹo vị trái cây hỗn hợp tươi mát không đường.

"... Cảm ơn." Tạ Dư Trì có chút ngại ngùng, nàng nhìn thoáng qua Thuật Dung, lấy ra 3 tấm phù, "Đây là em làm... Ờm, có thể giết tang thi 1 Sao, chỉ có tác dụng quấy nhiễu 2 Sao..."

"Phù Chú Sư a, vậy anh nhận lấy nhé!" Mạc Thiển Kiến lấy đi 2 tấm, sau đó bắt đầu quở trách đệ đệ mình, "Nhìn em xem, không tặng quà cho người ta, vậy mà còn nhận đồ của người khác, em không cảm thấy xấu hổ sao?"

"Vậy thì anh đừng dùng tinh hạch của em để tặng a!" Mạc Hi Văn đoạt lấy phù chú, "Cảm ơn."

"Trở về rồi nói tiếp." Thuật Dung vừa mở miệng, Mạc Thiển Kiến lập tức an phận. Vì thế bọn họ thu dọn chiến lợi phẩm lên xe, để người khác thu xếp xe, đi theo Thuật Dung đi đến tòa nghiên cứu khoa học.

"Thuật Dung tỷ vẫn đáng sợ như vậy." Mạc Thiển Kiến ở phía sau kề tai nói nhỏ với Thanh Hòa, "Haizz, như vậy làm sao gả đi?"

Thanh Hòa cười cười không trả lời, Mạc Hi Văn kéo ca ca nhà mình lại, bảo cậu đừng nói bừa.

"Tuần sau, tôi, Thanh Hòa, Tạ Dư Trì sẽ ra ngoài làm nhiệm vụ, thành phố K. Căn cứ giao cho ba người."

"A? Cứ như vậy mà đi sao, Hạc Niên bọn họ vẫn chưa trở về mà!" Mạc thiển Kiến có chút bất đắc dĩ, "Thành phố K có cái gì sao? 3 Sao?"

"Không rõ, thành phố H mời chúng ta đến vây quét." Thanh Hòa nói, "Quân đội sao, khẳng định là có thứ tốt hơn nữa bọn họ nuốt không được, nếu không thì làm sao sẽ tìm tới chúng ta? Nhưng có lẽ bọn họ cũng tìm thành phố L, dù sao thì đó cũng là căn cứ số một."

"Cái gì mà căn cứ số một, mấy ngày trước mới bồi dưỡng ra 3 Sao. Có lợi hại gì đâu chứ." Mạc Thiển Kiến lắc đầu, "Tốn tất cả tài nguyên mới bồi dưỡng được một người, còn phong cái gì mà Chiến Thần, thật là không biết xấu hổ."

"Nhanh một bước thực ra dẫn đầu rất nhiều." Từ Duệ không tán đồng cách nói của Mạc Thiển Kiến, "Nếu không ngừng chiến đấu, chỉ dựa vào tinh hạch thôi là chưa đủ."

"Thôi anh đừng nói vậy, cái thành phố L kia, hình như từng có người nổ tan xác vì ăn quá nhiều tinh hạch." Mạc Thiển Kiến vỗ bàn, "Em và Hi Văn gặp một người từ thành phố L ra làm nhiệm vụ, anh ấy nói với em."

Mạc Hi Văn gật đầu, xác nhận những gì Mạc Thiển Kiến nói là sự thật.

"Ba người ở căn cứ, tiếp tục xây dựng sân huấn luyện, sau đó chấn chỉnh khu bình dân lại." Thuật Dung phân phó, "Hạc Niên bọn họ hẳn là còn một doạn thời gian nữa mới trở về, đến lúc đó mọi người đi nghênh đón một chút.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Thần Ẩn
3. Đại Mạc Hoang Nhan
4. Kiềm Chế Là Không Thể
=====================================

"Được rồi, Thuật Dung tỷ! Em đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!" Mạc Thiển Kiến đứng dậy hành lễ.

Giao lưu ngắn ngủi, Tạ Dư Trì đã biết được đại khái tính cách của ba người này. Giống như Mạc Thiển Kiến, mặc dù là ca ca nhưng lại thấp hơn đệ đệ một chút, trái lại, Mạc Hi Văn tương đối lạnh lùng. Mà Từ Duệ còn lại khá trầm ổn, nhưng mỗi khi lên tiếng đều khiến người ta không thể phản bác.

Trước khi chuẩn bị ra ngoài làm nhiệm vụ, Thuật Dung trở nên vô cùng bận rộn, mỗi ngày ngoại trừ thấy cô vào bữa sáng thì chỉ có buổi tối, có đôi khi buổi tối cô thậm chí không về biệt thự mà trực tiếp ngủ trong phòng nghiên cứu khoa học.

Có lẽ là vì sắp ra ngoài làm nhiệm vụ, tóm lại, Thanh Hòa không đưa đàn ông về nữa, mỗi tối đều xem phim ma khiến Tạ Dư Trì luôn run bần bật, những lúc Tạ Dư Trì quá khẩn trương cô đột nhiên dọa nàng một chút. Quả thực mất nết đến cực điểm.

Bạn bè của Thanh Hòa đều rất dễ ở chung, người đầu tiên Tạ Dư Trì làm quen là Mạc Thiển Kiến, sau đó là Từ Duệ và cuối cùng là cao lãnh đệ đệ Mạc Hi Văn.

Vì vậy, mỗi buổi chiều khi Tạ Dư Trì đi sân tập bắn, ngoại trừ Thanh Hòa dạy nàng ra, còn có Mạc Thiển Kiến ở một bên cười nhạo nàng.

Mạc Hi Văn cảm thấy rất hứng thú với Khiếu Thiên, nghe nói là vì trước đây cậu từng nuôi chó, cho nên Mạc Hi Văn luôn chơi đùa cùng Khiếu Thiên, thường xuyên qua lại nên cũng bắt đầu thân thuộc với Tạ Dư Trì hơn.

Từ Duệ rất trầm ổn hơn nữa rất đáng tin cậy, ngay khi trở về đã tiếp nhận việc quản lý căn cứ, hằng ngày ngoài việc giám sát việc xây dựng sân huấn luyện chính là đi dạo ở khu bình dân, tìm hiểu vấn đề sau đó lại tìm phương án giải quyết.

Bởi vì Thuật Dung đột nhiên cảm thấy giữa dân thường và phế thải vẫn có sự khác biệt, cho nên cô có ý định chỉnh đốn và cải cách. Còn về lý do tại sao lại đột nhiên nảy ra suy nghĩ này thì... Mọi người đoán xem?

Một ngày trước khi xuất phát, Thuật Dung gọi Tạ Dư Trì đến phòng nghiên cứu khoa học.

Sau khi đưa cho Tạ Dư Trì ba túi tinh hạch, mang nàng tới thang máy xuống tầng hầm ngầm.

Tạ Dư Trì kinh hãi nhìn tang thi bị nhốt ở hai bên côn song sắt, có tang thi bình thường cũng có tang thi 1 Sao, số lượng không nhiều lắm, nhưng... Thỉnh thoảng chúng gầm rú thật khiến người ta sợ hãi.

Thuật Dung lấy ra một bình thủy tinh nhỏ trong suốt, trông rất mỏng manh dễ vỡ, cô đưa cho Tạ Dư Trì, "Bỏ phù chú vào đây công kích thử xem."

Tạ Dư Trì hiểu được suy nghĩ của Thuật Dung, ánh mắt sáng lên, nàng lấy một tấm nhét vào, sau đó ném nó vào người tang thi trong lồng sắt theo chỉ dẫn của Thuật Dung.

Cái chai vỡ ra gần như ngay lập tức, mà tấm phù chú thì chạm vào tang thi theo quán tính, ngay lập tức tang thi đã bị đốt thành tro.

"Thật là lợi hại!" Tạ Dư Trì tán thưởng, cứ như vậy nàng sẽ không cần phải tới gần tang thi để dán phù chú! Quả thực là phúc khí!

Tuy rằng... Cũng có nhiều chỗ bất tiện, ví dụ như chai này cực kỳ dễ vỡ không dễ bảo quản, lại rất nhẹ nên lúc ném sẽ bị hướng gió và sức gió ảnh hưởng rất nhiều!

"Chờ khi trở về từ nhiệm vụ, tôi sẽ cải tiến nó một chút tùy theo tình huống sử dụng." Có vẻ tâm tình Thuật Dung rất vui, "Hiện tại chỉ chế tạo ra hai mươi bình, cái này khá là rắc rối."

Lần đầu tiên, Tạ Dư Trì biết được sự lợi hại của Thuật Dung đại lão...

"Ý tôi là tài liệu tương đối rắc rối, quá trình chế tác còn phải lo việc nó có vỡ hay không." Thuật Dung thấy Tạ Dư Trì choáng váng nhìn mình chằm chằm, không khỏi giải thích, "Không gian của em lớn bao nhiêu?"

"... Nó không lớn lắm." Tạ Dư Trì không biết nó lớn bao nhiêu, bởi vì nó tính theo ô vuông a... Cũng không phải dựa theo thể tích... Bây giờ nàng còn 2 ô nhưng mà... Nhưng mà nàng cần phải chừa vị trí a...

Tạ Dư Trì nhìn 17 tích phân của mình, cảm thấy có lẽ mình phải mở rộng thêm.

"Cụ thể một chút."

"Khoảng 2 bao lớn."

"Được, cho em một rương vũ khí, sau đó em lại cầm cái chai của mình là được." Thuật Dung gật đầu, "Đi theo tôi."

Thuật Dung đưa Tạ Dư Trì xuống tầng ngầm thứ 3, nàng nhìn Thuật Dung mở khóa hai lần bằng vân tay và mật khẩu, sau đó đưa nàng vào kho vũ khí...

Ở đây có các loại súng ống, có thành phẩm cũng có linh kiện, bước vào một căn phòng, trong rương chứa đầy lựu đạn, thuốc nổ và những thứ tương tự.

"Chọn một rương."

Tạ Dư Trì bỏ một rương lựu đạn vào ba lô, nghĩ đại khái mình có thể làm một hậu cần di động? Cái loại kho vũ khí đạn dược tiếp viện di động?!

"Còn cần gì không?" Thuật Dung ra khỏi phòng, nhìn súng ống, hỏi.

Tạ Dư Trì ngẩn ngơ nhìn Thuật Dung tùy tay lắp ráp một khẩu súng trường, thủ pháp cực thuần thục kia và cả tốc độ cực nhanh khiến Tạ Dư Trì líu lưỡi.

"Em không biết... Chỉ là Thanh Hòa đã dạy em cái kia, cái..."

"Glock 21." Thuật Dung tiếp lời của Tạ Dư Trì, "Đi lên đi."

Tạ Dư Trì cảm thấy có lẽ nàng vừa mới bán xuẩn, ngay cả tên súng mà nàng còn không nhớ kỹ... A, nàng có một hệ thống giả, hệ thống giả không nhắc nhở nàng!

『 Glock 21, dùng đạn.45ACP. Thời gian xuất hiện: năm 1990 』

Hiện tại ta không cần nữa!

Tạ Dư Trì cảm thấy có lẽ hệ thống của mình có chút ngốc, không, là vô cùng ngốc! Không thông minh chút nào!

『 Thời hạn bảo vệ người mới có nên kết thúc sớm hay không? 』

... Baba, con sai rồi...

Để thuận tiện, Tạ Dư Trì trực tiếp bỏ chai vào ba lô, dù sao thì chúng cũng có thể chồng lên nhau.

Trở lại biệt thự, nàng thấy Thanh Hòa ôm súng bắn tỉa, vẻ mặt rất đau khổ.

"Thuật Dung, cậu thấy lần này mình nên mang lão bà nào?"

Quả nhiên, ngoài khẩu JX-4 Barrett quen thuộc, còn có các loại súng khác.

『 Súng bắn tỉa JS-DSR, được cải tiến bởi công ty CI, là súng bắn tỉa thế hệ thứ tư, danh hiệu là "Justice", mạnh hơn súng bắn tỉa thế hệ thứ ba. Bắn liên tục trong khoảng cách cực xa, có thể xuyên qua nhiều kẻ thù! 』

"Nào cũng được." Thuật Dung hoàn toàn không hứng thú với súng của Thanh Hòa.

"Thật là lãnh đạm." Thanh Hòa vẫn cầm Barrett, dù sao thì dùng cái này khá quen thuộc.

"Lần này cậu còn mang theo những ai?"

"Gatling, súng trường. Tổng cộng có 5 người." Thuật Dung nói.

"Gatling? Lợi hại nhất không phải là Từ Duệ sao?"

"Thứ hai."

"Ai vậy? Hừm... Trần Phong? Được thôi, súng trường là Ngô Khải?" Biểu tình Thanh Hòa có chút vi diệu, cô đặt súng trở lại phòng, "Ngày mai đi như thế nào?"

"Cậu thấy nên đi như thế nào?"

"Trực thăng?" Thanh Hòa có chút khó xử, "Kỳ thực, mình thích lái xe hơn."

"Thành phố K." Thuật Dung ôm quần áo bước vào phòng, "Cậu lái xe đi tthu thập người bệnh?"

"Mình chỉ nói vậy thôi." Thanh Hòa nhún vai, "Thành phố K..."

☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆

Khi Tạ Dư Trì lên phi cơ có chút chân mềm, nếu như nhớ không nhầm thì hình như nàng... Sợ độ cao.

Cảm giác sợ hãi và choáng váng khiến nàng rúc vào trực thăng không dám nhúc nhích, mở mắt cũng không dám.

"Bảo bối, em thật là tiều tụy." Thanh Hòa nghiêng người ôm lấy Barrett, "Nhìn khuôn mặt tái nhợt của em kìa. Nhìn bên ngoài đi, đẹp làm sao!"

"Không, không, không nhìn..."

Tạ Dư Trì cảm nhận được Thanh Hòa đang kéo nàng, Khiếu Thiên sủa hai tiếng, cọ vào chân nàng.

"Thanh Hòa cô có ổn không vậy? Sao lại mang theo một đứa con nít thế này, lại còn sợ độ cao nữa chứ? Không phải là đi cửa sau chứ? Cô còn thích khẩu vị này? Đàn ông không thỏa mãn được cô?" Người đàn ông đồng hành châm chọc.