Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế

Chương 103



Ly sữa được đưa đến ngay trước mặt cô, đột nhiên làm cô cảm thấy hơi lo, nhưng không biết là lo cái gì.

“Ly sữa này là do anh làm à?”

“Không phải do tôi làm, nhưng cũng là tôi cất công mang lên đây cho cô, nếu cô không uống tôi sẽ không đi.”

Dịch Thừa Phong tốt như vậy sao? Hay là vì cảm thấy áy náy? Dù là chuyện gì thì bây giờ cô cũng chẳng muốn nhìn thấy người đàn ông này chút nào, cân nhắc suy nghĩ một lúc rồi nhận lấy ly sữa dễ dãi uống sạch một hơi mà không hề hay biết nó đã bị giở trò, và Dịch Thừa Phong thì đang đứng bên cạnh cười thần bí.

Thiến Vy uống hết liền đưa cái ly không qua cho anh, nói: “Tôi đã uống hết rồi, bây giờ anh có thể ra ngoài được chưa?”

“Chưa!”

“Anh muốn gì nữa đây? Đang đùa với tôi sao?” Thiến Vy giận dữ lớn giọng với anh, anh làm bộ cười cười, đáp: “Cô đừng vội tức giận như vậy, hôm nay trời đẹp, tôi muốn đưa cô ra ngoài chơi một chút!”

“Ra ngoài chơi?”

“Cô không thích sao? Tôi đã cảm thấy rất áy náy về chuyện tối qua lắm rồi, không biết làm thế nào để xin lỗi cô thật chân thành nên tôi đã tìm cho cô một nơi rất đẹp để giải stress, nếu cô không đi tôi sẽ áy náy ray rứt không được yên!”

Những lời Dịch Thừa Phong nói là thật ư? Nhưng sao cô thấy anh ta giống đang diễn tuồng hơn. “Tôi không cần! Hôm nay tôi rất mệt, tôi chỉ muốn ở nhà!”

“Vậy là cô vẫn chưa chịu bỏ qua cho tôi!”

“Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ, tóm lại tôi sẽ không đi đâu hết!”

“Cô!..” Con tiện nhân này đang thách thức sự kiên nhẫn của anh sao? Dịch Thừa Phong suýt chút nữa đã lộ tẩy âm mưu của mình, anh lặng lẽ nhẫn nhịn, hạ xuống cơn giận, nhỏ nhẹ nói:

“Tôi xin lỗi! Xin cô hãy cho tôi một cơ hội để bù đắp, nếu cô không chịu đi tôi sẽ áy náy vô cùng, chẳng lẽ cô muốn nhìn thấy tôi áy náy suốt như vậy sao?”

Dáng vẻ thành khẩn này của Dịch Thừa Phong thật hiếm thấy, với lại bình thường anh ta cũng không có kiên nhẫn tới mức này, xem ra là thật sự muốn xin lỗi cô rồi, nếu cô không cho anh ta một cơ hội để bù lỗi, như vậy không phải là rất nhỏ nhen sao?

“Thôi được rồi! Nể tình anh có thành ý, tôi sẽ tạm thời không phụ ý tốt của anh lần này.”

“Nói vậy là cô đồng ý rồi?”

“Ừm!”

Ha, không uổng công anh chịu nhục từ nãy đến giờ, đàn bà đến cuối cùng vẫn là dễ mềm lòng, Lâm Thiến Vy, lúc nãy anh hạ mình xin lỗi cô, cô lại giả giọng thanh cao làm khó anh, vài tiếng nữa thôi, anh sẽ trả lại cô gấp bội, Dịch Thừa Phong trong đầu suy nghĩ như thế nhưng bên ngoài thì lại nhìn cô đầy thiện cảm.

“Được! Vậy bây giờ chúng ta đi luôn đi!”

“Nhưng đợi tôi thay một bộ đồ khác có được không, tôi thấy bộ này đi ra ngoài không thích hợp cho lắm!”

“Thích hợp hay không thích hợp thì có làm sao? Tôi thấy cô bây giờ cũng không tệ, dù gì cũng là đi chơi một chút rồi về, không quan trọng lắm đâu!”

Dứt lời, anh nhanh chóng nắm tay cô kéo đi, cô thật sự không hiểu rốt cuộc hôm nay Dịch Thừa Phong bị cái gì, thật không giống tác phong của anh ta chút nào, anh thầm cười cợt trong lòng, mặc đồ trắng đi cũng rất thích hợp mà, bởi vì ngày này năm sau chính là ngày dỗ của cô.

Khi hai người xuống dưới lầu cũng đã là 7 giờ, anh nhìn đồng hồ vỡ tan những suy nghĩ lo lắng lúc còn ở trên phòng, may mà vẫn chưa trễ.

“Tử Cầm! Ba tôi đã đến công ty chưa? Có biết khi nào thì ông ấy về không?”

Phương Tử Cầm đang ngồi trên sofa ăn bữa sáng, nghe anh hỏi liền dừng miệng, nói “Lão gia chỉ vừa mới đi, Cậu có chuyện gì cần tìm lão gia à?”

“Không có! Bây giờ tôi phải đưa thiếu phu nhân của cậu đi chơi, nếu không có việc gì làm thì cậu cứ ở nhà đi, không cần đi theo!”

“Tôi biết rồi, thiếu gia, thiếu phu nhân, chúc hai người đi chơi vui vẻ!”

Anh quay qua cười với Thiến Vy, một cái. “Chúng ta đi thôi!”

Khi hai người họ đi khuất, hắn mới lột vỏ bọc ngụy trang ra, không cần suy nghĩ cũng thấy kỳ quái, bình thường thiếu gia không có quan tâm lão gia đi đâu mấy giờ về, sao hôm nay lại lạ vậy? Còn đưa thiếu phu nhân đi chơi? Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Hắn suy nghĩ một lúc rồi lấy điện thoại ra, lướt tìm trong danh bạ, ấn nút, đưa lên tai nghe.

“Đại ca, tôi nghe đây! Mới sáng anh đã gọi cho tôi có phải là có chuyện gì quan trọng không?” Âm thanh phát ra từ trong chiếc điện thoại, nghe giọng nói thì có vẻ là một nam nhân.

Phương Tử Cầm nhìn ngó xung quanh một lúc, rồi nói ra một câu vừa đủ cho người trong điện thoại nghe. “Thông báo với Tiểu Dương, Dịch Thừa Phong vừa mới đưa Lâm Thiến Vy ra khỏi nhà, mau cho người bám theo hai người họ, âm thầm tỉ mỉ không được để ai phát hiện, có chuyện gì bất thường lập tức báo cho tôi!”

“Dạ, đại ca, tôi rõ rồi!”

Hắn tắt đi điện thoại sau đó bỏ vào túi quần, trong lòng tuy vẫn còn bất an, nhưng chỉ hi vọng tất cả là do hắn đã suy nghĩ quá nhiều.