Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế

Chương 29: Kinh hoàng trong hẻm vắng



Lăng Thiên Trì dang cánh tay chỉ vào một trong bốn người đàn ông nhưng mặt thì vẫn nhìn Thiến Vy, nói. "Anh! mau lấy điện thoại ra quay phim cho tôi!"

Người đàn ông kia không nói gì, nghe lời lập tức lấy điện thoại ra quay. Lăng Thiên Trì nắm lấy cổ áo của Thiến Vy hung hăng xách cô lên rồi tát cho cô một cái bốp vào chỗ mặt lúc nãy, cô bị tát đến hoa cả mắt, khóe miệng cũng bắt đầu chảy máu, còn đau hơn lúc nãy rất nhiều.

Lăng Thiên Trì thấy vậy vẫn chưa xả hận mà ngược lại càng thêm nóng máu. "Cô là con tiện nhân! tại sao cô lại tồn tại hả! nếu không có cô Tiểu Ngọc mới là người con gái hạnh phúc nhất thế gian, nếu không có cô thì Tiểu Ngọc đã không phải chết, là cô! là cô đã cướp đi hạnh phúc của cô ấy! là cô đã hủy hoại cuộc đời của cô ấy!"

Mắng xong, Lăng Thiên Trì tiếp tục bốp một cái vào chỗ cũ, mặt của Thiến Vy bị tát đến sưng đỏ một bên, hắn mạnh tay vật cô xuống đất, cô nằm dưới đất cả người ê ẩm đau đớn, Lăng Thiên Trì dùng chân giẫm mạnh lên bàn tay của cô. Thiến Vy kêu "Aaa" lên Lăng Thiên Trì liền nhạo báng.

"Đau sao? mới có vậy mà đã chịu không nổi rồi, nói cho cô biết, đau đớn này của cô còn chưa bù đắp được 1/4 nổi đau đớn của Tiểu Ngọc! Tại sao con tiện nhân như cô lại có thể sống nhởn nhơ vui vẻ đến như vậy! nếu ông trời đã không có mắt, vậy thì ngày hôm nay để Lăng Thiên Trì tôi dạy cho cô một bài học!"

Nói xong hắn liền thô bạo xách đầu Thiến Vy lên, đấm cho cô một cái vào bụng rồi buông cô ra, cái đấm này là dùng toàn lực, cô run rẩy ôm bụng, vừa đau vừa thốn, nằm co người thành một nhúm trên mặt đất.

Lăng Thiên Trì thấy vậy liền cười ha ha. "Trời ơi! đau đớn như vậy sao? tôi đã đánh vợ của ai thành ra bộ dạng gì rồi! tiện nhân kia! cô làm ra cái bộ dạng đáng thương đó cũng vô dụng thôi, bởi vì...tôi vốn không biết thương hoa tiếc ngọc, cho dù có cũng chỉ thương tiếc một mình Tiểu Ngọc mà thôi!"

"Lăng Thiên Trì anh giết chết tôi đi!"

"Giết cô? đừng có mơ! vì cô mà Tiểu Ngọc nhảy lầu tự sát, cô cướp đi tình yêu của ấy, hủy hoại cuộc đời của cô ấy, cô khiến Dịch Thừa Phong điên điên dại dại bao nhiêu năm, cô làm bạn bè chúng tôi chia năm xẻ bảy, tất cả mọi chuyện đều vì cô mà ra, tội ác của cô có kể mười năm tám tháng cũng kể không hết, giết cô không bằng hành hạ cô, giày vò cô, tôi muốn kiếp này của cô phải sống không bằng chết!"

Lăng Thiên Trì lại hung hăng xách cô lên một lần nữa, hắn để cô tựa lưng vào tường, dùng một tay siết lấy hai tay của cô ấn chặt lên đầu, tay còn lại điên cuồng đấm mạnh vào bụng cô.

Nắm đấm từng đợt thúc mạnh vào bụng, Thiến vy đau đớn thét lên vài tiếng thảm thiết, cảm giác đau thốn như vậy đời này cô chưa từng trải qua, đau chỉ muốn chết đi để được giải thoát.

Đánh mãi, đánh mãi, không biết đã đánh bao nhiêu cái rồi, Lăng Thiên Trì mỏi tay dừng lại, hắn nhìn ở chỗ đó của Thiến Vy có máu chảy ra nhuộm đỏ tươi một phần vải, Hắn chỉ cười lạnh rồi lấy tay nâng cằm cô lên nhìn, một bên mặt đã bị sưng đỏ, cô bây giờ đã không còn sức lực nào nữa, bị đánh đến hồn bay phách lạc, chỉ có mồ hôi là vẫn ra, đôi mắt lim dim nhìn như muốn ngất đi.

Không nghe cô nói cầu xin, Lăng Thiên Trì nóng càng thêm nóng, phừng phực lửa hận trong lòng, hắn buông hai tay cô ra rồi tóm lấy phần tóc phía sau của cô nắm chặt dùng sức ghịch đầu cô ra rồi đập mạnh vào tường, cứ như vậy hắn liên tục ghịch ra rồi đập vô, lập đi lập lại nhiều lần, Thiến Vy choáng váng đau muốn vỡ đầu nát óc, một cái rồi lại một cái nữa, cô kêu la càng thảm thiết, còn đau hơn bị trời đánh, lực rất mạnh, tựa hồ đã không còn thấy rõ gì nữa, đây là hình phạt gì?

Trên tường một, hai rồi lại ba dòng máu đỏ tươi chảy dài xuống dưới chân tường tụ lại với nhau tạo thành một vũng nước mưa màu đỏ. Lăng Thiên Trì dừng lại, nhìn đôi mắt của cô từ lâu đã không còn mở, ở giữa trán xuất hiện một khối bầm tím đỏ, máu từ đó chảy xuống hai bên khe mũi ướt gần toàn bộ khuôn mặt.

Lăng Thiên Trì chưa vừa lòng, cho rằng Thiến Vy đang giả vờ ngất xỉu, hắn tiếp tục lên gối xuống trỏ đánh đấm khắp người cô, thấy cô vẫn không có phản ứng Lăng Thiên Trì liền đập mạnh đầu của cô vào tường một lần nữa, máu từng giọt rơi xuống đất kêu tí tách, lần này hắn cười rộ lên như một kẻ bệnh hoạn, tóm hết tóc của Thiến Vy lại sau đó cuộn chặt rồi ra sức chà xát vết thương ở trán của cô vào tường.

Tường được làm bằng xi măng không có phun sơn nên rất nhám, vết thương ở trán bị chà xát nên máu chảy ra nhiều hơn còn bị rách da nhiều ở chỗ. Mặt của Thiến Vy từ lâu đã không còn là cái mặt, một bên thì không bị gì còn một bên thì sưng đỏ như miếng thịt heo. Lăng Thiên Trì nhàm chán không chà nữa, hắn vật cô xuống đất.