Phu Nhân, Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa

Chương 19: Nguyên nhân



10h30, Lục Uyển Đình có một cuộc họp đầu tư dự án. Thời gian đã không còn sớm, cô đứng ở ngoài cửa phòng ngủ, suy nghĩ gì đó rồi đi qua dùng phòng vệ sinh của phòng khách.

Đang đánh răng... sau lưng lại vang lên tiếng bước chân.

Lục Uyển Đình ngước mắt thấy em gái cô xuất hiện ở trong gương với vẻ mặt uỷ khuất, đứng kế bên nhìn cô.

Hai người nhìn nhau thông qua chiếc gương, Lục Uyển Đình phun bọt kem đánh răng ra, lấy ly nước chậm rãi súc miệng. Lục Vân Tạ phối hợp nhịp nhàng lấy cái khăn lông sạch đưa cho chị gái.

"Chị, tối hôm qua, sao chị lại không đi tìm em?"

Lục Uyển Đình tiếp nhận cái khăn nhìn thấy tay trái của Lục Tạ Vân còn quấn băng gạc, mắt nhìn bàn tay đó giải thích, "Tối hôm qua, từ bệnh viện về cũng đã khuya rồi." Lau khô nước trên mặt sau đó đem khăn treo lại trên giá.

"Vậy còn sáng nay đâu?" Đôi mắt ướt át có chút tơ máu, Lục Vân Tạ bắt lấy tay Lục Uyển Đình "Chị, ngày thường chị ngủ trễ như thế nào ngày hôm sau đều 7h rời giường. Hiện tại đã là 9h, chị mới rời giường đánh răng, hai người tối hôm qua..."

Lục Uyển Đình giơ tay xoa xoa tóc Vân Tạ, ôn nhu với em gái mà cười nói "Vân Tạ, em ấy là người chị thích."

Ngủ chung với người mình thích, đương nhiên sẽ làm một số việc. Mặc dù tối hôm qua hai người chưa làm cái gì nhưng mà vẫn ngủ muộn.

"Không!" Lục Vân Tạ ôm lấy cô, hai tay dùng sức mà siết lại nhưng một con chó con, "Em cũng thích chị. Chị không cần thích người khác, chỉ thích em thôi được không?"

Cô một đường theo đuổi dấu chân chị gái mình, từ nhỏ đến sơ trung, từ cao trung đến đại học. Chị cô học cái trường nào, cô liền học ở đó, cô muốn mau tốt nghiệp để có thể ở bên cạnh chị cô. Vì cái gì vào lúc này chị cô lại đi thích người khác.

Lục Vân Tạ cúi đầu chôn ở cổ Lục Uyển Đình "Em có thể bên cạnh chị mãi mãi."

"Đều đã lớn thế này rồi mà còn dính chị." Lục Uyển Đình vỗ vỗ lưng Lục Vân Tạ rồi nhẹ nhàng đẩy em gái ra "Vân Tạ, đến một ngày em cũng sẽ có người em yêu thích. Loại thích này không giống với tình thân."

"Em chỉ cần tình thân là đủ rồi." Lục Vân Tạ rũ mắt, một giọt mắt từ khóe mắt chảy xuống.

Lục Uyển Đình giơ tay lau nước mắt của cô, đem mái tóc dài vén lên tai "Chỉ có tình thân vẫn chưa đủ. Chị đi thay quần áo, phải đi công ty bây giờ."

Lục Uyển Đình buông tay ra rời khỏi nhà vệ sinh.

Lục Vân Tạ đứng tại chỗ nhìn chị mình, khổ sở như một đứa bé chưa kịp cai sữa đã bị vứt bỏ ở bên bồn hoa.

Có tình thân chưa đủ sao? Cô có chị cô là đủ rồi.

Lục Uyển Đình thay xong quần áo chuẩn bị rời đi, nghĩ đến Kỳ Thanh còn đang ngủ ở phòng mình. Cô do dự một chút xoay người về lại phòng mình.

Nhẹ nhàng mở cửa ra, Kỳ Thanh còn chưa tỉnh, quấn chăn nằm ở chỗ của cô. Lục Uyển Đình đang chuẩn bị đóng cửa thì thấy người trên giường động đậy.

Kỳ Thanh còn ngái ngủ nhìn về phía cửa, mơ hồ chớp chớp mắt "Sớm a, Uyển Đình."

Thanh âm khàn khàn còn chưa tỉnh ngủ, nghe mềm mềm mại mại.

"Sớm." Lục Uyển Đình đứng ở cửa cùng Kỳ Thanh nói chuyện "Em ngủ thêm một chút nữa đi, chuyện hợp tác chúng ta không cần gấp. Hai ngày sau, tôi sẽ điều bộ phận kinh doanh sang công ty em nói chuyện hợp tác."

Kỳ Thanh ngồi dậy, không sửa sang lại áo ngủ để cho nó lỏng lẻo đến trước mặt Lục Uyển Đình cười hỏi "Lục tổng, đây là chị cho em đi cửa sau sao?"

Cảnh xuân trước mặt lơ đãng lộ ra, Lục Uyển Đình nghiêng mắt nhìn vạt áo đang mở rộng, nghiêm trang nói "Không có đi cửa sau, tôi đã xem việc hợp tác với Kỳ Giang chính là hạng mục liên hiệp làm cho công ty phát triển thêm."

"Hoá ra là vậy." Kỳ Thanh đứng đắn sửa sang lại áo ngủ, "Vậy hôm qua chị nói, vì tôi là phu nhân của chị cho nên mới hợp tác. Chỉ là thuận miệng mà nói thôi sao?"

"Không phải. Tôi phải đến công ty, em tiếp tục ngủ đi." Lục Uyển Đình không lộ sắc mặt, bình tĩnh xoay người đi.

Cô vừa xuống lầu, Lục Vân Tạ tay cầm một cái chén từ bếp đi ra, trong chén có mấy cái trứng gà luộc, đang ngâm trong nước lạnh chờ nguội.

"Chị, em luộc trứng, chị ăn rồi đi công ty."

Lục Uyển Đình đến bàn ăn ngồi xuống, từ trong chén lấy ra một quả trứng mà lột. Nhìn thấy em gái trông mắt nhìn quả trứng gà trong tay cô, Lục Uyển Đình hỏi Vân Tạ "Em ăn rồi sao?"

"Không có." Lục Vân Tạ nhấc nhấc tay trái "Bác sĩ không cho tay này chạm vào nước."

Lục Uyển Đình lột xong cái trứng đưa cho Lục Vân Tạ "Cho em."

Lục Vân Tạ tay không tiếp cúi xuống cắn một cái "Chị đút em ăn đi."

"Em đã 21 tuổi rồi, không phải ba tuổi." Lục Uyển Đình đem trứng gà bỏ vào tay phải của Vân Tạ, từ chén lại lấy ra một cái trứng khác "Khi nào thì em về nhà?"

"Chờ tay em khỏi hẳn rồi về, nếu ba mẹ thấy tay em bị thương lại nhằn em." Lục Vân Tạ cắn lòng trắng liếc mắt nhìn lầu hai "Chị, đến giờ chị chưa nói cho em chị ta tên gì."

Em gái cô lại muốn làm cái gì đây?

Lục Uyển Đình quan sát biểu cảm của Lục Vân Tạ, Lục Vân Tạ bĩu môi, "Chị đừng nhìn em như vậy, chị ta không phải chị dâu của em sao, dù sao em cũng phải biết chị dâu tên gì chứ?"

Chờ biết được tên đi, cô đi đào ba dòng họ nhà người ta lên, lôi hết chuyện quá khứ ra mà soi.

Lục Uyển Đình do dự vài giây "Kỳ Thanh."

Nghe được hai chữ Kỳ Thanh, Lục Vân Tạ sắc mặt biến đổi, khí thế hừng hực mà đứng dậy, "Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật Kỳ Thanh!" Lục Vân Tạ nhìn phía lầu hai "Sao lại là chị ta!"

Quả nhiên, tiếp cận chị gái cô là có mục đích, không phải vì sắc thì cũng vì tiền.

"Ừm, là em ấy!" Lục Uyển Đình không ăn lòng đỏ nên bỏ ra dĩa dặn dò Lục Vân Tạ "Tạm thời đừng cho người khác biết, chị với em ấy ở bên nhau."

"Còn có, em với em ấy phải hoà hợp mà ở chung với nhau." Lục Uyển Đình hạ giọng "Mặc kệ, em ấy là ai thì cũng là người chị thích."

Cô biết em gái mình đang nghĩ gì, chắc chắn là muốn điều tra Kỳ Thanh, mấy tư liệu đó cô đã có rồi.

Lục Vân Tạ thở phì phì mà ngồi xuống, không có đáp ứng cũng không từ chối.

Lục Uyển Đình nhìn đồng hồ nếu giờ không đi thì lại phải dời cuộc họp lại. Rửa tay sạch sẽ rồi nhấn mạnh với Vân Tạ lần nữa, "Em phải hoà hợp mà ở chung với em ấy."

.....

Đến công ty, Lục Uyển Đình mới vừa ngồi xuống ghế, trợ lý Tô vô cùng lo lắng mà vào văn phòng cô, "Lục Tổng, phó tổng Cận tới."

Lục Uyển Đình nâng cổ tay nhìn đồng hồ, bình tĩnh mà sắp xếp, "Lát nữa, tôi phải mở họp, em nói phó tổng Thẩm tiếp đón phó tổng Cận."

Nhưng mà đã không còn kịp rồi.

"Lục tổng thật là người bận rộn a." Một người đàn ông mặc tây trang màu xanh được may thủ công khéo léo, một tay cho vào túi quần đi đến trước mặt Lục Uyển Đình đưa tay ra chào hỏi, "Lục tổng."

Lục Uyển Đình đứng dậy cùng anh ta bắt tay, thu hồi tay lại giao phó trợ lý Tô, "Gọi phó tổng Thẩm lại đây."

Trong nhà, Kỳ Thanh đến tủ quần áo Lục Uyển Đình chọn một bộ quần áo công sở và áo khoác, đi xuống tầng 1 đã nhận được ánh mắt như chim ưng liếc lại đây.

Đúng là em gái của Lục Uyển Đình, Lục Vân Tạ.

Kỳ Thanh chào hỏi "Sớm a, Vân Tạ."

"Không còn sớm, thêm tí nữa là ăn trưa được rồi." Lục Vân Tạ tức giận.

Kỳ Thanh nhận được địch ý từ Vân Tạ, cười cười không tức giận, "Tôi đến công ty." Nói đi đến cửa

"Khoan đã." Lục Vân Tạ gọi cô lại với vẻ mặt nghiêm túc, "Tôi muốn cùng chị tâm sự về chuyện tình của chị tôi."

Kỳ Thanh xoay người lại, suy nghĩ trong chốc lát, nói về Lục Uyển Đình ư? Vừa hay, cô có cơ hội từ Lục Vân Tạ tìm hiểu chút chuyện về Lục Uyển Đình.

"Được a." Kỳ Thanh cười đồng ý, đi đến phòng khách ngồi đối diện Lục Vân Tạ.

Lục Vân Tạ tuy chỉ là sinh viên nhưng đã năm tư, cũng coi như nửa cái chân bước vào xã hội, lòng dạ tâm kế so với người khác cũng không thiếu.

Cô quan sát biểu cảm trên gương mặt Kỳ Thanh, hỏi vấn đề thứ nhất, "Tại sao chị lại quen chị tôi?"

Kỳ Thanh không chút do dự trả lời, "Tôi thích chị ấy."

Những lời này, trước mặt Lục Vân Tạ cô có thể trả lời dễ như lật bàn tay. Ở trước mặt đương sự, ngược lại phải nói năng cẩn thận, nửa cái từ thích còn không dám nhắc đến.

"Lúc đại học đã thích à?" Lục Vân Tạ cười lạnh, nếu là thích từ lúc đại học, không có khả năng đến giờ chị cô mới lộ ra có người thích, sẽ không đến giờ mới kết hôn.

Cô biết rất rõ, chị gái cô đã độc thân nhiều năm rồi, chưa bao giờ có đối tượng hẹn hò.

Âm thầm đi hẹn hò cũng không có.

Tối hôm qua, Kỳ Thanh nói từ thời đại học đã thích nhau. Nói mà không cân nhắc, cô chỉ là không muốn vạch trần trước mặt chị cô thôi.

Lục Vân Tạ tiếp tục hỏi, "Vậy chị cho tôi biết, chị thích cái gì từ chị tôi?"

Lục Uyển Đình hiện lên trong đầu, Kỳ Thanh thoải mái cười, "Đương nhiên là thích chính con người chị ấy."

"Tiền của chị ấy đi." Lục Vấn Tạ đứng lên đi đến trước mặt Kỳ Thanh, cúi người chống hai tay bên người Kỳ Thanh, ánh mắt nhìn chằm chằm Kỳ Thanh, "Chị của tôi nhiều năm rồi nửa cái bạn trai nửa cái bạn gái còn không có. Chị tôi không biết tình cảm là gì, nhất định là chị chủ động theo đuổi chị ấy. Chị muốn cái gì?"

Hai chị em này gương mặt từ một khuôn đút ra, giống nhau bảy phần.

Ở khoảng cách này nhìn Lục Vân Tạ, Kỳ Thanh có chút hoảng hốt, giống như thấy được Lục Uyển Đình lúc trẻ.

"Trước không để ý, bây giờ mới phát hiện, gương mặt của em với chị gái em rất giống nhau." Kỳ Thanh nhìn Lục Vân Tạ chân thành nói, "Tôi thích chị của em, chỉ đơn giản là thích chị ấy mà thôi."

Từ 17 tuổi vừa thấy Lục Uyển Đình đã bắt đầu thích rồi.

Thấy Kỳ Thanh nói chuyện nghiêm túc giống như chị gái mình lúc nãy, nghĩ đến lời nói của chị cô trước khi rời nhà, Lục Vân Tạ đứng thẳng người, "Tôi có luộc trứng gà, đặt ở trên bàn, chị lại ăn rồi đi."

Trong nháy mắt, phong cách chuyển quá nhanh, Kỳ Thanh có điểm phản ứng không kịp.

Không làm khó cô còn làm đồ ăn sáng cho cô sao?

Thấy Kỳ Thanh không có động tĩnh gì, Lục Vân Tạ nhíu mày, giọng điệu không vui, "Chẳng lẽ chị còn muốn tôi mang lại cho chị?"

Đây mới chính là thái độ Lục Vân Tạ đối với cô.

"Cảm ơn."

"Ăn nhanh rồi đi mau đi, tốt nhất là cùng chị tôi chia tay." Lục Vân Tạ ngồi trở lại sofa, lấy điện thoại nhắn tin cho chị cô.

Vừa mới đánh mấy chữ nghe Kỳ Thanh nói "Chia tay là chuyện không có khả năng, chúng tôi đã đăng ký kết hôn, ở trên pháp luật đã là thê thê hợp pháp."