Phu Nhân, Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa

Chương 31: Hôn môi?



Thang máy đến sảnh, Kỳ Thanh đỡ Lục Uyển Đình đi vào trong thang máy, hai người tay trong tay từ dưới xe vào khách sạn không ai chịu buông tay.

Cả hai trao cho nhau sự ấm áp thông qua cái nắm tay, thang máy từ từ đi lên, Kỳ Thanh thoáng nhìn qua xem Lục Uyển Đình vừa lúc đó Lục Uyển Đình cũng nhìn cô.

Cả hai nhìn nhau, cầm lòng không được rất tự nhiên mà cười lên.

Lục Vân Tạ đứng ở bên cạnh âm thầm qua quan sát đánh giá hai cái người này, từ ánh mắt đến cử chỉ, đều ăn ý với nhau. Trong lòng lộp bộp mấy cái, chẳng lẽ những gì cô nghĩ đã sai rồi sao. Chị cô và chị dâu đã quen nhau rất nhiều năm?

Trợ lý Tô đứng dựa vào góc cũng âm thầm mà quan sát, Lục tổng với phu nhân mới có mấy ngày ngắn ngủi sao có thể thân mật như thế rồi chứ? Ánh mắt đảo qua mười ngón tay đan xen vào nhau, lại nhìn qua mặt nhị tiểu thư.

Nhìn thấy nhị tiểu thư đang tìm tòi nghiên cứu Lục tổng cùng phu nhân, trong ánh mắt có chín phần nghi hoặc giống cô, trợ lý Tô giống như bừng nắng hạ.

Lục tổng và phu nhân chắc chắn đang diễn kịch cho Nhị tiểu thư xem!

Suy đi nghĩ lại chỉ có lý do này là thích hợp nhất!

Thang máy ngừng lại, Kỳ Thanh và Lục Uyển Đình cùng nhau đi ra, Lục Vân Tạ bước lên giữ lấy Lục Uyển Đình, "Chị, chị dâu cũng uống rượu, vẫn là em nên giúp chị ấy chăm sóc cho chị nha."

Lục Vân Tạ sợ chị mình từ chối, lập tức thề son sắt mà đảm bảo, "Chờ hai người ngủ rồi, em sẽ về phòng ngay. Tuyệt đối không cùng hai người ngủ chung trên một cái giường!"

Trợ lý Tô lòng tràn đầy hoảng hốt, nghe Lục Vân Tạ nói xong chân lảo đảo có gì đó tiếng gì đó vụn vỡ, Nhị tiểu thư muốn ngủ cùng Lục tổng và phu nhân?

Lục Uyển Đình thở dài nhìn em gái, nếu cô không đồng ý thì chắc chắn sẽ không buông tha cho nên chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Đi đến cửa phòng, một trái một phải đồng thời đều buông tay, Lục Uyển Đình lưu luyến bàn tay vừa mới buông mình ra, cúi đầu nhìn cái tay đang rũ bên cạnh mình, mu bàn tay hai người chạm vào nhau.

Trợ lý Tô lấy trong túi điện thoại và thẻ phòng đưa qua, "Lục tổng, đây ạ."

Lúc đưa đồ cho Lục tổng mắt nhìn Lục Vân Tạ một cái, một câu không nói thêm lập tức chạy lấy người. Lấy thẻ - mở cửa - vào phòng - đóng cửa - khoá cửa... làm liền một mạch, dứt khoát, tuyệt đối không tham gia chuyện nhà Lục tổng.

Lục Uyển Đình mở cửa phòng, đem thẻ phòng gắng lên mạch điện một cái, điện được kết nối cả phòng đều sáng lên.

Kỳ Thanh và Lục Vân Tạ trước sau cùng nhau vào phòng, Lục Vân Tạ tiến lên đỡ Lục Uyển Đình, đem chị mình đến sofa ngồi, quay đầu nói với Kỳ Thanh "Chị dâu, chị vào nhà vệ sinh tắm trước đi, để cho chị tôi ngồi nghỉ một lúc."

Lục Uyển Đình nghe vậy cũng nói với Kỳ Thanh "Trong vali của tôi có khăn sạch, đừng dùng khăn của khách sạn."

Cho dù là khách sạn 5 sao, Lục Uyển Đình không bao giờ dùng đồ dùng cá nhân của khách sạn, mỗi lần đi công tác trong vali cô đều sẽ mang đồ dùng cá nhân riêng.

Nhưng cô không ngờ Kỳ Thanh sẽ đến đây cho nên chỉ mang một cái khăn tắm.

"Em cũng có mang theo." Kỳ Thanh không trở về phòng, vẫn mở vali của Lục Uyển Đình ra.

Đồ dùng cá nhân được bỏ trong một cái túi riêng, Lục Uyển Đình ở sofa nhìn xuống, nhìn thấy đồ vật trong vali của mình nhắc nhở Kỳ Thanh "Là cái túi màu cafe kia."

Trong góc vali, có một cái túi màu cafe đặt ở đó, Kỳ Thanh mở túi ra bên trong có một cái khăn tắm màu xanh được xếp gọn ở trong đó, hai cái khăn lông nhỏ màu vàng nhạt, một cái túi đóng gói có bàn chải và kem đánh răng mới, bên trong còn có một bộ sữa tắm mini.

Kỳ Thanh cầm một cái khăn lông đi vào nhà vệ sinh, không đóng cửa lại. Nhìn là biết cô không có ý định vào tắm rửa.

Tiếng nước từ trong nhà vệ sinh truyền ra, Lục Uyển Đình lấy bình nước khoáng vặn nắp chai ra chưa cho Lục Uyển Đình, dựa gần bên chị gái, thừa dịp hỏi, "Chị này, chị và chị dâu gặp nhau lần đầu ở đâu thế?"

"Đại học." Lục Uyển Đình uống nước, ánh mắt có chút say.

"Chỗ nào của trường đại học?" Lục Vân Tạ nhìn nhà vệ sinh, tiếng nước chảy không có ngừng.

Lục Uyển Đình quay sang nhìn Lục Vân Tạ, cô uống rượu nhiều nhưng không có say, nhìn thấy em gái tròn xoe mắt nhìn mình, cô híp mắt lại hỏi, "Em hỏi cái này để làm gì?"

"Chị, chị trả lời em đi!" Lục Vân Ta cười ngây ngô, "Em chỉ tò mò thôi."

Tâm tư của em gái cô thực dễ đoán, chắc chắn là không tin các cô từ đại học đã thích nhau.

Đúng vậy, các cô không phải thích nhau từ đại học, mãi cho đến hôm nay, Kỳ Thanh mới mở miệng nói thích cô.

Trong lòng Lục Uyển Đình hiểu rất rõ ràng. Thực tế, Kỳ Thanh cũng không thích cô, có lẽ mấy ngày nay có tiếp xúc với nhau cho nên có thể cảm xúc đối với cô chỉ là nhất thời.

Ánh mắt của Lục Uyển Đình dừng ở nhà vệ sinh, dưới lớp kính mờ cô có thể thấy được một thân ảnh mơ hồ qua đó. Kỳ Thanh đóng vòi nước lại, vắt khô khăn lông rồi đi ra ngoài.

"Thư viện." Lục Uyển Đình trả lời, tâm rất trầm tĩnh.

Kỳ Thanh cầm khăn lông đi ra, giương mắt nhìn hai chị em Lục gia đang nhìn cô, chân dừng bước lại, chậm rãi mà đi qua hỏi, "Làm sao vậy?"

Lục Vân Tạ cong môi cười "Chị dâu, em có vấn đề muốn hỏi chị."

"Vấn đề gì?" Kỳ Thanh đưa cái khăn lông ẩm ướt đưa cho Lục Uyển Đình. . ngôn tình hoàn

Tim Lục Uyển Đình đập nhanh, mắt biến sắc, cô nghe được câu hỏi Lục Vân Tạ vừa hỏi cô giờ lại hỏi Kỳ Thanh.

"Chị và chị tôi, lần đầu hai người gặp mặt ở chỗ nào trong trường đại học?"

Ánh mắt Kỳ Thanh ngẩn ra, nhìn Lục Uyển Đình, hai ánh mắt tương ngộ nhau, suy nghĩ Kỳ Thanh bay tới thời học đại học.

"Chị dâu quên rồi sao, hay là không trả lời được?" Lục Vân Tạ cong cong môi, quả nhiên là hai người đó đang lừa cô.

"Thư viện." Kỳ Thanh thu hồi suy nghĩ rồi trả lời.

Khóe môi đang cười của Lục Vân Tạ đã biến mất.

Lục Uyển Đình cầm lấy khăn lông lau trên mặt, đem khăn lông nhét vào tay Lục Vân Tạ, "Vân Tạ, giúp chị giặt khăn lông, làm ướt một chút."

"Để em." Kỳ Thanh duỗi tay lấy cái khăn lông trong tay Lục Vân Tạ nhưng Lục Uyển Đình đã ngăn lại, "Để Vân Tạ làm đi."

Lục Vân Tạ bĩu môi đi vào nhà vệ sinh.

Cô vừa đi, Lục Uyển Đình đứng lên hỏi Kỳ Thanh, "Tại sao em trả lời là thư viện?" Trong men say ánh mắt lại có thêm mong chờ, tâm nhảy kịch liệt không dừng lại được.

Cô đã âm thầm thích Kỳ Thanh đã rất nhiều năm, nếu Kỳ Thanh nhớ rõ nơi hai người gặp nhau là thư viện, vậy có phải không chỉ một mình cô yêu thầm?

Nghe thấy tiếng nước bên trong ngưng lại, Kỳ Thanh nói, "Em nghe được."

Kỳ Thanh vẫn luôn chú ý tiếng động bên ngoài, cho nên lúc cô vắt khăn thì cô mơ hồ nghe được ba chữ thư viện.

Ba chữ... thư viện làm cho lòng Kỳ Thanh sinh ra một chút sợ hãi, thời niên thiếu con người luôn có việc làm không thể tưởng tượng được. Lúc cô học đại học, đã lén theo dõi Lục Uyển Đình, vì muốn được nhìn thấy Lục Uyển Đình nhiều hơn cô còn trộm vào khoá học của Lục Uyển Đình.

Ở thư viện, cô sẽ cách mấy cái kệ sách, xuyên qua khe hở mà lặng lẽ nhìn Lục Uyển Đình, lúc Lục Uyển Đình ngồi ở bàn học, cô cũng tìm một cái bàn theo dõi bóng lưng của người ấy.

Cô ngồi ở đó... tĩnh lặng ngắm nhìn Lục Uyển Đình.

Cô lén vào lớp học, không cần bị điểm danh cho nên không có lo lắng.

Trong một lúc sợ hãi lại sinh ra mong chờ.

Kỳ Thanh hỏi lại Lục Uyển Đình, "Tại sao chị trả lời là ở thư viện?" Là phát hiện chính cô đã từng theo dõi chị ấy sao... hay vẫn là...

"Tôi nhớ đến tấm ảnh chụp của em ở thư viện đặt ở trong phòng ngủ hôm qua." Lục Uyển Đình thu lại ánh mắt chờ mong, ngồi lại trên sofa, "Vân Tạ không tin chúng ta đã quen nhau từ lâu."

"Em gái chị rất thông minh." Sự chờ mong trong lòng dần phai nhoà, Kỳ Thanh không để ý thuận miệng khen Lục Vân Tạ.

Lục Uyển Đình ngửa đầu nhíu mày nhìn Kỳ Thanh, Kỳ Thanh nhanh mà nói thêm một câu, "Đương nhiên, vẫn là chị thông minh lợi hại hơn."

Lời này còn không có dỗ dành Lục Uyển Đình mà còn làm cô càng không vui.

Tác dụng của rượu vang đỏ chầm chậm đi lên, làm lý trí của người ta bị giam cầm, còn hành động thì bị trái tim chi phối. Mắt Lục Uyển Đình dừng trên môi Kỳ Thanh, nhìn đôi môi kia mấp máy, Lục Uyển Đình nắm lấy tay Kỳ Thanh.

Không khí trở lên ái muội, Kỳ Thanh ngừng thở, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Lục Uyển Đình có thể nghe được tiếng đập của trái tim mình, hơi nghiêng đầu, hướng gần đến Kỳ Thanh.

Trong lúc cô muốn hôn Kỳ Thanh thì Lục Vân Tạ đi ra.

Từ góc độ nhìn thì giống như là Kỳ Thanh muốn hôn chị gái cô cho nên Lục Vân Tạ kích động rống, "Hai người làm cái gì đó!"

Lục Uyển Đình buông tay Kỳ Thanh ra nhìn Lục Vân Tạ, Kỳ Thanh mở mắt đứng thẳng quay đầu nhìn lại, hai người cùng một ánh mắt ai oán mà ném về Lục Vân Tạ. Cô bé chột dạ mới nhớ tới hai người đó đã là thê thê hợp pháp, cho dù có đứng ở trên đường hôn nhau, ai mà quản được chứ.

Lục Vân Tạ xấu hổ, "Hai người tiếp tục đi, em đi giặt... giặt cái khăn lông lại."

"Không cần." Lục Uyển Đình gọi Lục Vân Tạ lại, tim đập vẫn chưa hồi phục lại đối với Kỳ Thanh nói, "Tôi đi tắm, em cũng về phòng tắm ngủ sớm chút."

Lục Vân Tạ siết chặt cái khăn, vẻ mặt ngạc nhiên, "Vậy đêm nay, hai người không ngủ cùng nhau sao?" Nhanh chân chạy qua, "Vậy em ngủ chị nha chị."

Niềm vui của Lục Vân Tạ đến quá sớm, Kỳ Thanh nghe được nắm chặt tay nói, "Em đi thay áo ngủ rồi lại đây."

Nghĩ đến cái váy ngủ của Kỳ Thanh, Lục Uyển Đình giữ tay Kỳ Thanh lại, "Mang áo ngủ qua đây, ở phòng tôi thay ra." Cô không muốn phu nhân của cô mặc cái áo ngủ hai dây đi qua đi lại trên hành lang, lỡ có người đi qua hành lang thì sao, "Hoặc là mặc áo ngủ tôi đi."

"Vậy chị mặc cái gì?"

"Tôi mang theo hai bộ."

Lục Vân Tạ ai ai thở dài, "Hai người muốn ngủ cùng nhau, em đang muốn hỏi một chút những việc cần chú ý trong cuộc họp ngày mai."

Cái lý do thực tốt, là việc liên quan đến công ty, Kỳ Thanh sẽ không làm ảnh hưởng tới chị em nhà cô, cô thử thăm dò hỏi, "Chúng ta ba người ngủ cùng nhau?"

Lục Vân Tạ nghe xong đôi mắt sáng ngời, "Có thể chứ?"

Đương nhiên là không thể.

Lục Uyển Đình bó tay nhìn em gái, giọng nói lạnh lùng, "Em cảm thấy thế nào?"

"Hai người ngủ cùng nhau đi!" Kỳ Thanh chủ động rút lui một bước, "Phòng đã thuê rồi, không ngủ rất lãng phí."

Lục Uyển Đình không buông tay ra ngược lại càng nắm chặt tay cô, lặng yên hít một hơi thật sau, quay sang nói với Lục Vân Tạ, "Em quay mặt đi chỗ khác đi."

Lục Vân Tạ nghe vậy nhắm mắt lại, "Không cần quay mặt đi, em nhắm mắt lại là được, hai người hôn nhau đi." Nói thế nhưng lại mở một mắt he hé nhìn hai người.

Kỳ Thanh mặt đỏ cả lên, nhìn Lục Uyển Đình mà chờ mong, Lục Uyển Đình cười ôn nhu, cúi người hôn lên má cô một cái.

Giống như tối hôm qua, Kỳ Thanh hôn một cái lên má cô, giống như cái lông chim phất qua mặt nước, đẩy những vòng sóng nhỏ, rất nhanh vòng sóng kia đã biến mất không thấy. Mặt hồ lại an tĩnh giống như cái gì cũng chưa phát sinh.

"Ngủ ngon." Lục Uyển Đình buông tay Kỳ Thanh.

Kỳ Thanh đi rồi, Lục Vân Tạ hận sắt không thành thép mà nhìn Lục Uyển Đình, "Chị, chị đừng nói với em là bao nhiêu năm qua, chị cùng với chị dâu cũng chỉ dừng lại ở cái trình độ này thôi nhé!"

Lục Uyển Đình ngoái đầu nhìn lại, "Chứ em muốn?"

"Các chị đã kết hôn rồi mà, chị của em ơi!" Lục Vân Tạ muốn vứt cái khăn xuống đất, đem chị mình ấn lên vách tường mà hướng dẫn cho cái người không hiểu phong tình gì cả, cả ngày chỉ biết tới công việc công việc thôi. Dạy cho biết cái gì là hôn môi!

Cách một cái khăn lông, cô ôm lấy mặt chị mình, nắm lấy cằm hơi nâng nâng lên, "Chị phải làm như vậy, sau đó như vậy nè." Nghiêng đầu hướng đến gần môi chị mình.

Lục Uyển Đình ngăn Lục Vân Tạ lại, mặt lạnh mà đẩy ra, "Đi đem tài liệu lại đây, chờ chị tắm ra xong, chỗ nào không rõ thì hỏi." Nói xong lại xách cái túi vào nhà vệ sinh.