Phú Nhị Đại Xuyên Không

Chương 11: Mất kí ức



Nhìn người trước mặt ngây ngô, ngơ ngác nhìn mình, Viên Vĩ Anh cảm thấy lòng chua chát. Mới ngày nào, nàng ấy vẫn là một nữ nhân cao cao tại thượng, thông hiểu tri thức lễ nghĩa. Ấy vậy mà chỉ một cái chớt mắt thì mọi thứ đã thay đổi. Viên Vĩ Anh nhẹ nhàng dùng ta lau đi vệt cát trên gương mặt không tì vết của Nhược Ỷ Mộng.

Theo quán tính Nhược Ỷ Mộng giật mình né đi bàn tay của cô, nàng lí nhí nói.

"Đại thẩm nói ngươi là người thân nhất của ta.."

Thu lại bàn tay của mình, cô khẽ gật đầu với nàng.

"Ân, còn bây giờ thì chúng ta về thôi."

Nhược Ỷ Mộng ngoan ngoãn nghe theo cô, nàng hệt như một đứa bé cứ đi hai bước thì nhảy một bước.

"Ngươi biết không, mấy ngày nay ngươi cứ ngủ không à."

"Hôm trước ta tìm được một vỏ sò đẹp lắm."

"À còn nữa, đại thẩm nói ngươi tỉnh dậy sẽ đưa ta về nhà."

Suốt đoạn đường Nhược Ỷ Mộng không ngừng nói chuyện những câu rời rạc với Viên Vĩ Anh. Cô cũng không lấy làm phiền lòng, chăm chú nghe từng câu chuyện của Ỷ Mộng.

Ánh nắng chiều tà rọi lên bóng lưng của hai người họ, lẳng lặng mà trôi qua.

—/—/—/—/—/—/—/—

Viên Vĩ Anh đưa hai tay gác lên trán, cô không tài nào đi vào giấc ngủ được. Khẽ xoay người nhìn qua bên cạnh, Nhược Ỷ Mộng đã chìm vào trong giấc ngủ sâu.

'Tại sao lại như vậy? Nếu không tại ta, chắc nàng đã không bị như vậy. Nếu là Ninh Vương trước đây thì có lẽ mọi chuyện đã khác rồi. Từ một cô nương lanh lợi, thông minh, tài trí,.. còn bây giờ?'

Khẽ thở dài với suy nghĩ của mình, Viên Vĩ Anh lặng lẽ bước ra khỏi phòng. Cô là một người tin vào số phận, mọi chuyện, mọi người đều đã có sẵn số phận của họ. Nếu không thì cô cũng đâu thể nào xuyên không về đâu được.

Một đường đi thẳng đến bờ biển, Viên Vĩ Anh vẫn cứ đứng yên như vậy mà nhìn ra mặt biển đen tối đó. Cô nghĩ tới Như Tiên, có khi nào là cô đã quá vội vàng không? Tình cảm dành cho nàng là thật lòng, nhưng đây không phải là thời hiện đại của cô. Qua chuyện lần này, cô đã nhận ra được sự khác biệt quá rõ ràng giữa cổ đại và hiện đại rồi. Chỉ một trận đấu, bao nhiêu mạng người, còn cả cô và Ỷ Mộng đều xém mất mạng như chơi. Nếu một ngày, mối quan hệ giữa mình và Như Tiên bị phát hiện, cô không tưởng tượng được họ sẽ dùng hình phạt nào cho Như Tiên đây nữa.

"Ta sẽ dùng mọi cách để chúng ta được hạnh phúc bên nhau."

—/—/—/—/—/—/—/—

Thêm một ngày dưỡng thương ở làng chài này thì Viên Vĩ Anh đã biết được nơi đây cách kinh thành một khoảng không xa không gần. Nếu đi thuyền từ đây về kinh thành tốn gần nửa tháng. Ngoài ra nếu đi thuyền đến nhánh sông cô ngã từ vực thẳm xuống thì chỉ mất 1 ngày, tuy nhiên đến đó rồi cần phải đi bộ lên núi mất cả một tháng trời, còn có nhiều nguy cơ gặp thú dữ hơn.

Sau khi dùng xong bữa trưa thì Viên Vĩ Anh mang theo Nhược Ỷ Mộng đi dạo biển. Cả hai vừa đi vừa cười nói, tất cả mọi người trong làng này đều cho rằng họ quả thật là một cặp đôi tiên đồng ngọc nữ.

"Ỷ Mộng này, ngày mai, chúng ta sẽ bắt đầu lên thuyền trở về kinh thành."

Nhìn người trước mắt vẫn chẳng biết kinh thành là đâu và hầu như cũng chẳng hiểu cô nói gì. Viên Vĩ Anh chẳng biết khi về kinh thành nên ăn nói làm sao với Nhược thừa tướng đây.

"Kinh thành có nhiều trò vui lắm hả?"

"Ân, ở nơi đó đông người lắm, lại có phụ.."

Viên Vĩ Anh chưa nói tròn câu thì đã thấy Nhược Ỷ Mộng chạy đến mép bờ biển nhặt vỏ sò.

"Vĩ Anh, ngươi xem vỏ sò này lớn lắm nè, còn có vân nữa. Ây da."

Nghe tiếng của Nhược Ỷ Mộng thì Viên Vĩ Anh liền chạy nhanh đến phía nàng, hốt hoảng cầm lấy tay nàng xem xét.

"Coi đó, sao lại bất cẩn để vỏ sò cắt trúng vậy hả?"

Vừa chịu đau vừa bị Viên Vĩ Anh mắng, Nhược Ỷ Mộng cảm thấy ấm ức liền rút tay mình ra khỏi tay cô, quay mặt qua nơi khác.

"Là tại vỏ sò này làm ta đau, không chơi nữa."

Nhìn thấy cô bé này vứt vỏ sò mà nàng vừa nâng niu thì cô đã biết nàng lại dỗi mình rồi, cô liền thu lại vẻ mặt nhăn nhó của mình tiến đến kéo tay nàng.

"Vỏ sò này hư nên vứt đi, vậy ta cũng làm nàng không vui vậy có cần vứt đi không?"

Nhược Ỷ Mộng bị hỏi một câu khó liền không biết trả lời sao. Hai bờ môi cứ mím lấy nhau còn mày thì nhăn lại. Cũng không muốn trêu chọc người kia quá mức, Viên Vĩ Anh liền nâng mặt nàng lên, dùng hai ngón tay xoa xoa hai chân mày của nàng.

"Ta đùa đó, chúng ta về thôi. Ướt hết quần áo rồi nè."

Nhược Ỷ Mộng bị cô kéo đi mà lòng cứ lâng lâng. Lúc mà tay Viên Vĩ Anh nâng mặt nàng lên, nàng cảm thấy lạ lắm, đã vậy người kia còn đưa mặt sát lại rồi xoa xoa mặt nàng. Với thần trí hiện giờ của mình, thì Nhược Ỷ Mộng không thể nào giải thích được cảm xúc mà người kia mang lại cho mình là gì rồi.

—/—/—/—/—/—/—/—

"Đã có tin gì của Ninh Vương chưa?"

Nghe xong câu hỏi của Hoàng đế, Võ Thanh Trác liền lập tức quỳ xuống.

"Nô tài vô dụng, xin hoàng thượng giáng tội. Chúng thần chỉ tìm được những mảnh vải vụn từ y phục của Vương gia. Cho thấy được ngài quả thật từ ở khu vực ấy."

"Vô dụng, đúng là cả đám vô dụng mà."

Hoàng đế càng nghe càng nổi giận, nói cho cùng thì vẫn chẳng tìm được hoàng đệ của hắn. Nhược thừa tướng bước lên nghiêng mình nói.

"Hoàng thượng bớt giận, không tìm thấy gì thì cũng có thể Ninh Vương và tiểu nữ đã được bá tánh cứu đi hoặc là đã rời khỏi khu rừng."

Nhận thấy lời của thừa tướng cũng có lý, không tìm được vẫn đỡ hơn là phát hiện thi thể. Khẽ lắc đầu dẹp đi những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu mình, Viên Anh Mã lại một lần nữa ra lệnh cho Võ Thanh Trác đi điều tra cái ngôi làng gần đó.

—/—/—/—/—/—/—/—

"Nương nương, người hãy ăn một ít đi."

Cung nữ cận thân của Như Thái Phi lo lắng khi mà từ ngày về cung đến nay, nương nương chẳng chịu ăn uống gì cả. Hôm qua vì được Thái Hậu đến nói chuyện mới ăn được một tí thôi. Đến nay nàng lại cứ ngồi ngơ ngác bên cửa sổ.

"Ngươi đem xuống đi, ta không muốn ăn."

"Nương nương đừng như vậy mà.. Ninh Vương cũng không muốn khi quay về thấy người như vậy đâu."

Là một người đã bên cạnh Như Tiên nhiều năm, những thay đổi gần đây của Như Tiên làm sao nàng không biết. Nhưng vì thân phận đối tượng như vậy, nên nàng liền vờ như không biết gì. Nhưng nhìn thấy nương nương của mình đau buồn như vậy thì thật không nỡ.

"Ngươi.. sao ngươi lại biết?"

"Nương nương yên tâm, Tú Nhi đã bên người hơn 10 năm nay, làm sao không hiểu trong lòng người. Nương nương hãy ăn gì đó đi."

Như Tiên mệt mỏi gật đầu, Tú Nhi nói đúng lắm, không thể để khi Vĩ Anh quay về lại thấy nàng tuỳ tuỵ như vậy được.