Phu Quân Chết Trận Trở Lại

Chương 44: Quần bị xé rách



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

  • GÁO HỒ LÔ



Edit + Beta: Cù lão bản

Bởi vì người dân địa phương ở đây không có ấn tượng tốt với binh sĩ nên Lương Hiểu Tài cố ý đi loanh quanh trong thành lâu một chút. Tuy rằng hắn không thể đến từng nhà tuyên truyền rằng Tiền Quang Tổ bị bắt, Đại thống lĩnh thay người, Đại thống lĩnh hiện tại là người tốt a. Thế nhưng những ngày về sau còn dài, hơn nữa hắn có dự cảm mình sẽ ở lại Bàn Hải Thành rất lâu, cho nên thời điểm mua đồ đều cố gắng trò chuyện thêm hai câu báo cho người đối diện biết một tiếng.

Thời cổ đại chiêu trò giải trí ít, ngày thường mọi người không có chuyện gì đều sẽ tán gẫu một chút, thông tin cũng nhờ đó mà truyền đi. Hôm nay có ba năm người biết, ngày mai có thể biến thành mười người tám người, sau đó lại càng nhiều, từ từ rồi sẽ tốt hơn.

Hết cách rồi, ai bảo đó là người trong nhà đây, cá cũng là cá mình thả nuôi trong bể nước, không thể để cho người ta oan uổng.

Đương nhiên chuyện nên làm cũng phải làm. Lương Hiểu Tài cầm vải về nhà, dọc đường còn mua thêm ốc khô, cá khô, hải sản khô các loại. Ở đây mấy thứ này không tính là quý, cũng coi như là đặc sản. Còn thuốc mỡ, không mua được. Ban ngày không thấy nơi nào có bán, hắn cũng không dám dày mặt bắt người lại hỏi. Hắn biết trong thanh lâu khẳng định có bán, thế nhưng buổi sáng người ta không mở cửa.

“Còn tưởng ngươi không dám tới đây.” Hoắc Nghiêm Đông ném một khuôn mặt bất mãn cho Lương Hiểu Tài lề mề đến trưa mới xuất hiện. Bộ không biết y nhớ hắn lắm sao?

“Mắc cười. Cõi đời này còn có chỗ nào ta không dám đi?” Lương Hiểu Tài thả mấy cái gáo hồ lô xuống đất, “Ngươi chọn đi.”

“Đây, hai mươi cái.” Hoắc Nghiêm Đông nói, “Ngươi lấy hồ lô này làm gì?”

“Làm phao nổi.” Tạm thời Lương Hiểu Tài cũng không nghĩ tới có thứ gì tốt hơn để thay thế bảng nổi, thế nhưng ấn theo phương pháp hiện tại khẳng định học tương đối chậm. Mọi người đều là ở trong nước luyện tập một chốc, hết hơi thì ngẩng đầu lên thở, rất khó luyện tập động tác ở trong nước thời gian dài. Thế nhưng ký ức của cơ bắp lại hình thành trong khi huấn luyện lập lại thời gian dài. Đương nhiên cũng có người không có bao nhiêu ký ức cơ bắp như hắn, thế nhưng đối với hắn bơi lội là kỹ năng khắc sâu vào linh hồn, luyện một chút là biết.

Hoắc Nghiêm Đông hiểu đại khái “phao nổi” mà Lương Hiểu Tài nói là có ý gì, nhưng dùng thế nào thì y quả thật nghĩ không thông, chỉ đành gọi hai mươi người đã chọn xong từ trước lại đây.

Thời điểm Lương Hiểu Tài nhìn thấy các “học viên” thần sắc rất vi diệu. Thật lòng mà nói, bên trong Hổ Đầu quân có rất nhiều tiểu tử dáng dấp không tệ, tuổi tác cũng không lớn. Hơn nữa bọn họ mỗi ngày đều huấn luyện, cho nên từng tên từng tên thoạt nhìn cơ bắp rắn chắc dương khí sung túc, mỗi lần Lương Hiểu Tài nhìn đều cảm thấy đẹp mắt cực kỳ. Thế nhưng đám chạy tới hôm nay, bọn họ thực sự có cơ bắp rắn chắc có dương khí sung túc, chỉ là tướng mạo rất… bình thường!

Hắn sâu sắc hoài nghi thời điểm Hoắc Nghiêm Đông chọn người có phải trong bụng uống cả lu giấm hay không, bằng không sao có thể từ Hổ Đầu quân có tỉ lệ soái ca cao chót vót lấy ra một đám hán tử mắt nhỏ mũi tẹt, kỳ thực làm được như vậy cũng không dễ dàng.

Thôi kệ đi.

“Các vị huynh đệ, bắt đầu từ chiều hôm nay ta sẽ đến dạy các ngươi bơi lội. Ta họ Lương, gọi là Lương Hiểu Tài, mọi người có thể gọi ta là Cá Chép.” Lương Hiểu Tài vừa dứt lời liền giương giương cằm nhìn tiểu tử đối diện nói, “Đến, bắt đầu từ ngươi, báo tên của mình, tuổi tác, còn có trước đây có ở trong nước thời gian dài hay chưa.”

“Chờ một chút.” Hoắc Nghiêm Đông nói, “Tại sao lại là Cá Chép?”

“Tiện, với lại ta thích.” Cá Chép là biệt hiệu đời trước của hắn, một đội năm đó của hắn toàn lấy biệt hiệu là thủy hải sản.

“Ta tên Giang Xung.” Người đầu tiên bên tay trái nói, “Năm nay hai mươi mốt tuổi, chưa từng ở trong nước thời gian dài.”

“Vương Đại Mao, mười chín tuổi, cũng chưa từng ở trong nước thời gian dài.”

“Tống Giang Hồng, hai mươi ba tuổi, ta… ta có.”

Từng người từng người điểm danh, Lương Hiểu Tài ở trong lòng nhanh chóng nhớ kỹ tên họ, tuổi tác và đặc thù tướng mạo của đối phương. Toàn bộ hai mươi người xưng danh một lượt, Lương Hiểu Tài đi từ phải qua trái, đọc lại thông tin tương ứng với từng người: “…Vương Đại Mao, mười chín, không có. Giang Xung, hai mươi mốt, cũng không có. Có sai chỗ nào không?”

Một đám người cả kinh đến mức cằm đều rớt xuống. Trước kia thường nghe thấy người ta nói có người chỉ cần gặp qua một lần là không quên được, chẳng phải người này cũng thế sao?! Bọn họ tổng cộng hai mươi người, Lương Hiểu Tài mới nghe có một lần là nhớ hết tên họ của tất cả mọi người, tính luôn cả tuổi tác!

Hoắc Nghiêm Đông cũng không nghĩ tới Lương Hiểu Tài còn có bản lĩnh này, hít sâu một hơi liếc mắt nhìn hắn, càng cảm thấy tình cảm trong lòng khó mà đè xuống.

Lương Hiểu Tài nhìn mặt trời một chút: “Xem trước một chút trên người các ngươi có vết thương gì hay không.”

Một nhóm người cùng hô to: “Không có!”

Lương Hiểu Tài nắm lấy chuỗi gáo hồ lô bị hắn dùng dây thừng cột thành dạng quạt tròn, nói: “Bên phải, quay! Chạy bộ, chạy!”

Hoắc Nghiêm Đông còn không biết Lương Hiểu Tài dùng đám hồ lô kia thế nào, thấy thế tự nhiên cũng đi theo. Một nhóm người đi đến cạnh biển, Ngưu Đại Vũ và Lưu Tiểu Lục cũng có mặt, vẫn đang dạy gần hai trăm người học bơi lội như trước.

Lương Hiểu Tài không vội bảo “học viên” nhảy xuống nước, trước tiên bổ túc kiến thức căn bản cho mọi người, phải học cái gì trước cái gì sau: “Mọi người xem tay của ta, ngón tay nhất định phải khép lại, như vậy sẽ không khiến nước chảy qua kẽ tay mới có thể rẽ nước bơi xa hơn. Ngày hôm nay chúng ta tập thở, cộng thêm cách dùng tay dùng chân đạp nước. Mọi người xuống nước, không cần ra chỗ quá sâu. Trước tiên hít một hơi thật sâu rồi úp mặt xuống nước, cảm thấy hết hơi thì ngẩng đầu lên, luyện tập nhiều lần như vậy.” Nói xong gọi Hoắc Nghiêm Đông: “Nghiêm ca, ngươi tới cùng ta thử một chút xem vật này có tác dụng hay không.”

Hoắc Nghiêm Đông còn đang muốn hỏi đây, nghe vậy lập tức cởi áo cùng Lương Hiểu Tài xuống biển. Y để lộ ra dáng người tinh tráng, làn da màu mật ong đậm, cơ bụng chỉnh tề xếp thành hai hàng chạy dài đến dưới khố, còn có lông mao…

Thời điểm Lương Hiểu Tài nhìn thấy ánh mắt thoáng tối sầm một chút, nhưng rất nhanh khống chế được ý nghĩ tà ác trong lòng. Hắn đưa hồ lô đã chuẩn bị cho Hoắc Nghiêm Đông, thấp giọng nói: “Hai ngày nay phơi nắng nhìn càng thêm rắn chắc, lát nữa cho ta sờ chút.”

Hoắc Nghiêm Đông: “…” Tiểu tử chết tiệt! Không lúc nào là không có ý nghĩ bậy bạ!

Lương Hiểu Tài phảng phất đọc ra ý nghĩ trong mắt Hoắc Nghiêm Đông, trầm thấp cười nói: “Được rồi, duỗi thẳng cánh tay về phía trước, nhìn xem mấy cái hồ lô này có thể giúp nửa thân trên của ngươi nổi lên hay không.”

Hoắc Nghiêm Đông nghe theo, Lương Hiểu Tài làm cho thân thể y nằm ngang ở trong nước. Y phát hiện mặc dù có chút quái quái, thế nhưng hiệu quả cũng không tệ lắm. Hoắc Nghiêm Đông có thể dựa vào phao hồ lô mà bảo trì thời gian dài nổi lên mặt nước, nhờ đó có thể ở trong nước luyện tập một loạt động tác bế khí, cúi đầu, ngẩng đầu, hít thở. Chân của hắn cũng có thể ở trong biển đạp nước.

Hai mươi tên “học viên” thấy được, đều cảm thấy có chút thần kỳ. Lúc này Hoắc Nghiêm Đông đứng lên: “Xem ra phải chuẩn bị hồ lô nhiều hơn một chút.”

Lương Hiểu Tài nói: “Ừ. Bây giờ không có thứ đó thì dùng mảnh gỗ dài cũng được. Chỉ là quá nặng, vận chuyển khá là phiền toái.”

Hắn vô tình nhìn thấy số hồ lô này khá lớn cho nên mới làm thử xem, mà muốn thật sự làm ra mấy trăm hồ lô trong thời gian ngắn có chút khó. Dù sao thời này mọi người giữ lại hồ lô cũng đều là để làm gáo múc đồ vật, có bán thì phần lớn đã cắt ra.

Hoắc Nghiêm Đông nói vấn đề này cứ giao cho y, để Lương Hiểu Tài tiếp tục hướng dẫn những người còn lại. Lương Hiểu Tài lên bờ, quần đương nhiên bị ướt. Hoắc Nghiêm Đông nhìn cái mông vểnh cao của hắn đáy lòng sắp bốc hỏa, nói cho hắn biết: “Lên bờ rồi cứ ngồi mà dạy, không cho xuống nước không cho đứng.”

Lương Hiểu Tài nhịn xuống kích động muốn đá tên khùng này một trận: “Quản rộng quá ha. Đúng rồi, nói tới chuyện quản, ngươi có biết người trong thành đều vô cùng không thích binh lính hay không?”

Hoắc Nghiêm Đông sống ở đây một thời gian tự nhiên có nghe thấy: “Có. Ta đã nghiêm lệnh sau này bất luận người nào đi vào trong thành đều phải tuân thủ quy củ, ai vi phạm phạt thật nặng.”

Lương Hiểu Tài nói: “Vậy thì tốt.” Nói xong đến cạnh biển, đi tới bên cạnh một “học viên”: “Tống Giang Hồng, sợ nước sao?”

Mọi người đều là người trưởng thành, lời Lương Hiểu Tài nói đều hiểu, cũng thấy không khó thực hiện, đều đang nỗ lực luyện tập. Chỉ là thời gian bế khí có người rất dài có người rất ngắn. Đã vậy không phải ai cũng ngắn giống nhau, có người mới dính một chút nước là lập tức thấy khó chịu ngẩng đầu lên.

Người bị gọi tên có chút ảo não: “Lương giáo đầu.”

Lương Hiểu Tài nói: “Chớ sốt sắng, gọi ta Cá Chép là được. Ta nhớ tới hồi nãy ngươi có nói là từng ở trong nước thời gian dài, lúc đó có bị sặc nước không?”

Tống Giang Hồng có chút ngoài ý muốn nhìn Lương Hiểu Tài, nửa ngày sau mới gật gật đầu: “Ở quê nhà của ta có con sông. Khi còn bé bọn nhỏ trong thôn kéo nhau nói đi học bơi, ta đi theo mọi người ở trên bờ tham gia chút náo nhiệt. Sau đó có người đẩy ta một cái suýt nữa khiến ta chết đuối, về sau ta không dám xuống nước nữa. Sáng hôm nay Đại thống lĩnh nói ngài dạy rất tốt, ta nghĩ ta phải học bơi lội nên đi báo danh.”

Lương Hiểu Tài cười nói: “Ta cũng cảm thấy ta dạy cũng không tệ, ít nhất ta có thể bảo đảm ngươi không chìm được. Nếu ngươi cảm thấy lúc chạm nước sẽ bị hoảng hốt thì làm thế này. Trước khi chạm nước hít một hơi, sau khi úp mặt xuống nước thì bắt đầu đếm. Không cần một lần đếm quá nhiều, giả như lần này đến tới năm thì lần sau đếm đến bảy, đến chín, mỗi lần lâu hơn một chút. Mặt khác cái kia…” Lương Hiểu Tài hô to một tiếng: “Nghiêm ca! Giúp ta đem phao hồ lô ra một chút!”

Rõ ràng Hoắc Nghiêm Đông là Đại thống lĩnh, ra đây gặp Lương Hiểu Tài lại như chân sai vặt, vô cùng hiền huệ kéo phao hồ lô ra. Lương Hiểu Tài đưa phao hồ lô cho Tống Giang Hồng: “Vừa nãy nhìn thấy Đại thống lĩnh của các ngươi làm thế nào rồi đi? Vật này có thể giúp ngươi nổi lên, ngươi nắm chặt nó để lá gan mập lên.”

Lương Hiểu Tài kiên trì mười phần như thầy giáo thật sự, nói tới mức khiến Tống Giang Hồng cảm thấy xấu hổ vì ý định muốn bỏ học, hơn nữa những người khác đều đang nhìn hắn đây. Hắn liền tàn nhẫn hít một hơi, ấn theo lời Lương Hiểu Tài nói úp mặt vào trong nước.

Một, hai, ba, bốn, năm… mười. Mười một!

Qua mười một giây người này mới ngẩng đầu. Tuy rằng so với những người khác vẫn rất ngắn, song đã tiến bộ hơn vừa nãy không ít.

Thế nhưng Lương Hiểu Tài cảm thấy như vậy còn chưa đủ. Dù sao ở đây cũng không phải là bể bơi mà là biển lớn, cầm phao hồ lô có thể không cần lo lắng bản thân bị chìm nhưng lại có khả năng bị sóng cuốn trôi đi. Nhóm người bên Lưu Tiểu Lục và Ngưu Đại Vũ lúc chính thức xuống biển luyện tập đều cột dây thừng trên thắt lưng cũng là vì lo không giúp đỡ kịp.

Lương Hiểu Tài cân nhắc một chút, trực tiếp kêu mọi người lên bờ hết. Hắn nói với Hoắc Nghiêm Đông một tiếng, xin một ít quân phí rồi chạy vào trong thành, có bao nhiêu hồ lô có thể mua đều mua, còn mua thêm không ít ống trúc lớn.

Bắt đầu hắn nghĩ tới chuyện mua một bè trúc lớn cột vào tảng đá cho mọi người vây quanh bè trúc luyện tập, thế nhưng như vậy thì chỉ có thể ở tại chỗ luyện tập hít thở, không thể tập đạp nước bài bản được. May mà hồ lô không đủ ống trúc ngược lại có rất nhiều. Buổi chiều Lương Hiểu Tài mang theo người đi làm phao, mỗi người đều có hai phao hồ lô hoặc phao trúc, một cái để cầm một cái cột trên eo, trông buồn cười vô cùng nhưng mà thành công hỗ trợ mọi người tập luyện.

Hai mươi người vây quanh một khối đá lớn luyện tập hít thở và đạp nước. Vì tránh để bị sóng cuốn đi mỗi cái phao đều dùng dây thừng cột vào tảng đá lớn.

Lưu Tiểu Lục nhìn thấy thế, nói: “Học như vầy được không? Hiện tại còn tốt, đến khi tháo hồ lô và ống trúc xuống không phải là vô dụng sao?”

Ngưu Đại Vũ nói: “Không thể nói như thế. Nếu đại ca tìm Tiểu Lương huynh đệ đến dạy vậy khẳng định hắn có chỗ lợi hại.”

Lưu Tiểu Lục nói: “Vậy chúng ta cũng phải dạy nhanh lên. Bên kia học xong trước mặt mũi của chúng ta không phải mất hết à?” Ngưu Đại Vũ suy nghĩ một chút thấy rất đúng, cuối cùng bắt đám bên đây nhanh chóng luyện tập.

Lương Hiểu Tài ngược lại không gấp, một ngày chỉ dạy hai canh giờ. Ngày đầu tiên chuẩn bị xong ống trúc thì trời sắp tối cho nên không luyện được nhiều, chỉ có tập hít thở và đạp nước. Ngày thứ hai thời tiết rất tốt, buổi sáng và buổi chiều luyện một canh giờ, buổi sáng tập hít thở và đạp nước, buổi chiều cũng giống vậy. Cứ như vậy qua hết ba ngày, Lương Hiểu Tài phát hiện có hai người phối hợp động tác hít thở và đạp nước không tệ lắm liền để hai người này tháo dây thừng cột vào tảng đá ra, không tập bơi ở chỗ cũ nữa. Hắn ở trong biển đi lùi một đoạn, bảo hai người này duỗi chân bơi thử theo hướng hắn đi.

Hai người này chân dài lực đạp mạnh mẽ, có thể bơi được một đoạn rất dài. Lúc này hai “học viên” kia cũng cảm thấy đặc biệt có tự tin, những người khác nhìn thấy họ hình như bơi được thật cũng càng thêm nỗ lực.

Lương Hiểu Tài dạy kiểu đầu tiên chính là bơi ếch, tuy rằng bơi ếch không phải là phương pháp ít dùng sức nhất, song tuyệt đối là kiểu mà phần lớn mọi người học tốt nhất. Học kiểu bơi này xong người học bơi sẽ ít sợ nước hơn rất nhiều, học kiểu khác càng dễ dàng hơn.

Ngày thứ ba luyện tập xong, lúc trở về Lương Hiểu Tài nói với hai người học bơi nhanh nhất kia: “Hai ngươi ngày mai bỏ bớt một cái hồ lô.”

Hai người kia giọng nói rất vang dội hô to: “Rõ!” Một tiểu tử trong đó hô xong còn cười cười, nói với Lương Hiểu Tài: “Cá Chép Cá Chép, đáng tiếc ngươi là nam, nếu ngươi là nữ tử ta chắc chắn sẽ kêu nương ta tìm bà mối tới cửa làm mai!”

Bên cạnh lập tức có người ồn ào: “Tiểu tử thúi nhà ngươi! Cá Chép mà là nữ tử thì còn đến phiên ngươi sao? Trong doanh chúng ta cái gì không nhiều chứ quang côn (từ thường dùng ở cổ đại chỉ cẩu FA) thì cả đống! Ha ha ha ha ha!”

Một nhóm người cười đùa lại khiến cho Hoắc Nghiêm Đông thập phần sốt ruột.

Mỗi ngày Hoắc Nghiêm Đông đều chạy ra bờ biển xem, đương nhiên biết tuy chỉ mới ba ngày mà hai mươi người này mỗi người đều có tiến bộ, hoàn toàn khác với hai trăm người bên kia. Sau bữa cơm chiều y không khỏi đơn độc gọi Lương Hiểu Tài vào lều trại: “Khi nào thì bọn họ có thể hoàn toàn không cần dùng hồ lô để bơi lội?”

Lương Hiểu Tài nói: “Nếu như thời tiết vẫn luôn tốt thì nhanh chừng mười ngày, chậm chừng nửa tháng.” Dù sao tập ngoài biển không giống như trong bể bơi, độ khó lớn hơn. Nếu mỗi ngày luyện nhiều hơn hai canh giờ thì nhanh chừng bảy ngày là có thể học xong, “Có chuyện gì à?”

Hoắc Nghiêm Đông nói: “Không có gì.”

Lương Hiểu Tài cũng không nhiều lời, dọn dẹp đồ vật một chút chuẩn bị trở về. Mấy ngày nay hắn đều sinh hoạt như vậy. Buổi sáng lại đây dạy bơi lội, buổi trưa ở lại ăn cơm, buổi chiều dạy tiếp, buổi tối ăn cơm xong mới đi về.

Mỗi ngày đều có người đưa, có khi là Triệu Tam Canh, có khi là Hàn Trường An. Vậy mà hôm nay Hoắc Nghiêm Đông tự mình lên ngựa, y nói: “Hôm nay ta đưa ngươi về. Tam Canh, ngươi trông coi thật kỹ, tối mai ta trở về.”

Triệu Tam Canh biết đây là y đến ngày hưu mộc, gật gật đầu: “Đại thống lĩnh, ngài cứ yên tâm.”

Hoắc Nghiêm Đông liền cùng Lương Hiểu Tài rời đi, chạy thẳng ra ngoài doanh trại. Trên đường về Lương Hiểu Tài còn muốn đi mua một ít đồ vật, kết quả chạy chưa được một nửa Hoắc Nghiêm Đông đã giảm tốc độ.

Lương Hiểu Tài cũng kéo dây cương: “Làm sao vậy?”

Hoắc Nghiêm Đông xuống ngựa nói: “Xuống đi rồi nói.”

Lương Hiểu Tài biết, đây là sợ về nhà không tiện nói chuyện, lập tức xuống ngựa theo. Kết quả hắn mới vừa xuống tới đất Hoắc Nghiêm Đông liền dùng lực ôm lấy hắn. Hoắc Nghiêm Đông ỷ vào sức lực bản thân ôm hắn qua một bên dùng sức hôn môi của hắn. Đại khái là nhịn mấy ngày vất vả, hơi thở ồ ồ đến kỳ cục, thậm chí cảm giác như có chút giận hờn, hôn hôn một hồi liền thay đổi mùi vị. Lương Hiểu Tài thoáng né tránh một chút: “Không cho cắn cổ! Ngươi cắn xong làm sao ngày mai ta dám cởi quần áo?”

Hoắc Nghiêm Đông miễn cưỡng nhịn xuống kích động muốn cắn xuống, dùng một chiêu vác người lên vai. Lương Hiểu Tài chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, thời điểm được thả xuống thì sau lưng chính là một thân cây to. Hắn bị đặt tựa vào thân cây khô, một giây sau chỉ nghe “Xoẹt” một cái.

Đó là âm thanh vải vóc bị xé rách, gió đêm mát mẻ nhất thời tập kích bắp đùi của hắn.