Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 45: Tâm hồn họa sĩ



Lưu thị hỏi hôm nay cậu học những gì.

Bạch Thiện bảo rất có kinh nghiệm ứng phó với bà nội, chỉ nói nội dung nói chuyện của Trang tiên sinh với bọn họ cho bà nghe, không hề nói đến chuyện cậu và Mãn Bảo tính bắt sâu hù dọa anh họ.

Lưu thị dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết cháu trai ở trường học chắc chắn không thể ngoan ngoãn như vậy, huống chi Trang tiên sinh còn phá lệ nhắc tới chức trách của huyện lệnh.

Này chắc chắn là không phải không có nguyên do, chẳng qua bà không hỏi quá nhiều, mà vẫy tay gọi cháu trai lại gần, nói cho cậu biết, huyện lệnh là ai, huyện lệnh phải làm cái gì.

Bạch Thiện Bảo nghe đến nghiêm túc, quyết định ngày hôm sau sẽ đi nói cho Mãn Bảo, hừ hừ, cậu còn biết nhiều hơn bé đó.

Lưu thị thấy cháu trai nghe rất nghiêm túc, không nghịch ngợm như trước kia, không khỏi nói kĩ càng tường tận hơn, thái độ cũng càng thêm ôn hòa.

Bạch Thiện bảo không hiểu liền hỏi, còn kể lại chuyện Mãn Bảo bảo huyện lệnh là người xấu, thu nhiều phí vào thành.

Lúc này Lưu thị mới rõ tại sao Trang tiên sinh lại dẫn bọn trẻ xem con kiến, xem mưa thu, còn kể mấy chuyện này.

Lưu thị nói: "Trong huyện sửa đường cần tiền, tu đắp đê đập cũng cần tiền, khởi công xây dựng thủy lợi cũng cần tiền, nếu Phó huyện lệnh làm mấy thứ có ích này, có tăng thêm phí vào thành thì cũng không có gì không đúng."

Cái này Bạch Thiện Bảo nghe hiểu, làm cái gì cũng cần tiền.

Mẹ nói sỡ dĩ bọn họ phải dọn vào trong núi, chính là vì gia tộc chèn ép mẹ góa con côi bọn họ, muốn nuốt hết sản nghiệp nhà bọn họ.

Mẹ nói, những sản nghiệp đó kiếm ra tiền, sau này cậu đọc sách đi thi đều cần tiền, cưới vợ cũng cần tiền, làm quan cũng phải có tiền, những tiền đó đều là để dành cho cậu.

Cũng chính từ khi đó Bạch Thiện Bảo mới biết, tiền là thứ rất quan trọng, ngay cả ông tộc trưởng lợi hại như vậy cũng đều không biết xấu hổ đến cướp tiền nhà bọn họ đó.

Lúc này Lưu thị lại cảm thấy bọn họ chuyển tới Thất Lí thôn là đúng.

Tuy rằng trong tộc nhiều tiên sinh, tài nguyên bên Lũng Châu cũng nhiều hơn bên này, nhưng cháu trai ở trong tộc học luôn bị cô lập, mấy việc trong nhà cũng ít nhiều ảnh hưởng tới cậu.

Tuy cậu thông minh, lại không chịu nghiêm túc nghe giảng, ở trường học toàn nghịch ngợm gây sự, đánh nhau ẩu đả, quan trọng nhất là, tiên sinh trong tộc học cũng không công bằng với cậu.

Qua thời gian dài, nếu không phải cậu bị bọn họ dạy hư thành kẻ ăn chơi trác táng, thì cũng sẽ trở thành một con người phàm tục hận đời, hai dạng này đều không phải điều mà Lưu thị muốn thấy.

Bà có thể nuôi dạy con trai thành công từ khi còn trẻ tang chồng, tất nhiên cũng có thể nuôi dạy cháu trai thành công.

Ánh mắt Lưu thị kiên định, một bước này bọn họ tính đúng rồi. Kì diệu nhất là trong khe núi như vậy còn có một vị Trang tiên sinh, có lẽ, đây là số phận của Bạch gia bọn họ.

Lưu thị gọi con dâu tới, nói: "Tuy rằng chúng ta và nhà lão thất thân cận, nhưng nếu quyết định sống lâu dài tại đây thì ở nhờ nhà hắn mãi cũng không tốt. Ý của ta là, chúng ta mua một miếng đất trong thôn, xây cái biệt viện nhỏ dọn vào, như vậy hai nhà cách gần nhau, có thể chiếu cố lẫn nhau, lại là môn hộ độc lập, chẳng phải tự tại hơn sao?"

Trịnh thị không có ý kiến gì, nàng đã quen hết thảy đều nghe mẹ chồng.

Nhưng thật ra Bạch Thiện Bảo có rất nhiều ý tưởng, vừa chơi bên cạnh vừa nghe bà nội nói vậy, liền chạy tới nói: "Chọn chỗ gần sông đi ạ, đến lúc đó dẫn nước vào nhà, đào cái ao to, con muốn nuôi rùa đen."

"Sao con vẫn còn muốn nuôi rùa đen chứ?" Lúc trước còn ở quê, chính vì tranh nhau một con rùa đen nên đứa nhỏ này mới đánh vỡ đầu cháu trai nhà bác hai trong họ, vì cái này mà mẹ chồng phải bồi thường rất nhiều lễ vật, đến tận bây giờ Trịnh thị nghĩ đến còn đau lòng.

Bạch Thiện Bảo lại rất kiên trì, "Con muốn nuôi rùa đen, nuôi lớn hầm canh cho bà nội uống."

Sắc mặt Trịnh thị có hơi một lời khó nói hết, Lưu thị lại biết ý tứ của cháu trai, xoa đầu cậu cười nói: "Được được được, đến lúc đó đào cho con cái ao nuôi rùa đen, con còn muốn cái gì thì nói với ta, để tiện quy hoạch luôn một thể."

Bạch Thiện Bảo nghĩ nghĩ xong nói: "Vậy con phải suy nghĩ một chút đã."

"Suy nghĩ đi, nghĩ xong thì tới nói cho ta."

Chuyện mua đất xây nhà Lưu thị không tiện ra mặt, còn cần thương lượng với Bạch lão gia.

Bạch Thiện Bảo cũng chẳng phải nhọc lòng mấy cái đó, hôm nay cậu lấy bài ra ôn tập lại một chút, sau đó liền bắt đầu lấy bút ra vẽ cái sân nhà trong tưởng tượng của mình.

Chỉ là trước mắt cậu còn là họa sĩ trong tâm hồn, ngoại trừ cậu, chỉ sợ không có ai có thể lý giải thứ cậu vẽ ra.

Nhưng Thiện Bảo không biết điều này, vì thế hôm sau cậu liền vui vẻ rạo rực cầm tác phẩm xuất sắc của mình cho Mãn Bảo xem, nói với bé, đây sẽ là nhà mới của cậu.

Mãn Bảo xoay ngang xoay dọc nhìn nửa ngày mới hỏi, "Chỗ nào là mặt chính?"

Thiện Bảo liền đặt tranh ngay ngắn, nói: "Xem như này, ngươi nhìn đi, đây là phòng của ta, ta muốn làm một cái xích đu ở chỗ này, như vậy lúc ta tỉnh lại thì có thể chơi đánh đu. Nơi này muốn đào một cái ao, bên trong nuôi rùa đen, như vậy ta còn có thể vừa chơi đánh đu vừa ngắm rùa, à, đây chính là rùa đen."

Mãn Bảo chưa từng thấy rùa đen, hỏi: "Rùa đen có thể ăn không?"

"Có chứ, rùa đen có thể sống rất lâu rất lâu, ta định nuôi béo nó xong sẽ mang đi hầm canh cho bà nội của ta uống, như vậy thì bà nội của ta có thể sống lâu trăm tuổi."

Đôi mắt Mãn Bảo liền sáng ngời, "Thật vậy ư?"

Thiện Bảo gật đầu, "Đương nhiên là thật, hồi ta còn ở quê bọn họ đều nói, rùa tượng trưng cho Trường Thọ!"

"Vậy ngươi có bao nhiêu con, có thể bán cho ta một con không, ta cũng muốn nuôi rùa đen."

Thiện Bảo hỏi, "Ngươi nuôi rùa đen làm gì?"

"Cho mẹ ta ăn, mẹ ta hay bị bệnh, chờ bà ấy ăn rùa đen có thể sống lâu trăm tuổi, như vậy liền sẽ không bị bệnh nữa."

Bạch Thiện Bảo cảm thấy rùa đen rất hiếm, bằng không trước kia cậu cũng không tranh nhau một con rùa với anh họ, chỉ là bây giờ cậu vừa mới giao hảo với Mãn Bảo, từ chối bé thì không hay, nên do dự một chút liền nói: "Vậy ta bảo mẹ ta mua thêm một con, không mua được, thì chờ khi nào rùa đen sinh con, ta đưa con của nó cho ngươi."

Mãn Bảo cảm thấy không đúng, "Phải có hai con rùa thì mới sinh con được, một con đực, một con cái."

"Ai bảo thế?"

"Gà và heo đều là như thế, người cũng giống vậy," Đừng nhìn Mãn Bảo còn nhỏ tuổi, kỳ thật bé biết rất nhiều thứ, liệt kê từng cái cho cậu nghe: "Trước khi gà mái nhà ta ấp trứng, mẹ ta đều phải kiểm tra trứng gà, nói chỉ có trứng nào sinh cùng gà trống mới có thể nở ra gà con. Cả lúc mùa xuân nữa, cháu trai Đại Trụ vì muốn cho heo cái nhà bọn họ sinh heo con, cố ý sang thôn bên cạnh mời heo đực thành thân với heo cái đó. Người cũng phải cưới nàng dâu mới có thể sinh em bé được."

Cho nên, "Ngươi phải mua hai con rùa đen, một con đực một con cái, như vậy mới có thể sinh con. Sinh mỗi năm một con, mười năm sẽ được mười con, đến lúc đó chúng ta ăn hai con rùa lớn, còn lại thì tiếp tục nuôi, lại sinh con mới......" Mãn Bảo đếm đếm, tự mình sợ đến ngây người, "Oa, như vậy chúng ta sẽ có rất nhiều rùa đen."

Bạch Thiện Bảo cảm thấy bé nói có lý, vì thế định tối trở về sẽ nói chuyện này với mẫu thân.

Mãn Bảo thấy cậu nguyện ý nghe kiến nghị của bé, vì thế càng thêm nhiệt tình, chỉ bức tranh của cậu nói: "Ao này ngoại trừ nuôi rùa đen, còn có thể trồng củ sen đó, ngươi có biết củ sen không? Bên chỗ hạ lưu sông trong thôn chúng ta có rất nhiều, lúc mùa hè nở hoa rất đẹp, hạt sen ăn rất ngon, củ sen ăn cũng ngon."

Mãn Bảo phấn khích lên, "Ta đưa ngươi đi đào củ sen nhé, năm ngoái ta đã đi xem qua, có thể đào được rồi."

Bạch Thiện Bảo liền hỏi, "Không phải chúng ta đã nói là hôm nay phải đi bắt sâu sao?"

Mãn Bảo chẳng thèm để ý nói: "Để sau này bắt đi, chúng ta đi đào sen trước, củ sen đẹp hơn sâu nhiều."

Bạch Thiện vốn cũng không muốn đi bắt sâu lắm, nghe vậy liền gật đầu đồng ý.