Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 7: Chuyện cũ trong sách



Cơm sáng làm xong rồi, một đám trẻ nhỏ sôi nổi chạy vào, tìm vị trí của mình ngồi xuống.

Ngồi dưới Chu lão đầu là Chu đại lang, đối diện hắn theo lý hẳn là tiểu Tiền thị, nhưng bởi vì Mãn Bảo được cưng chiều, nên vị trí đầu tiên bên dưới Tiền thị vẫn luôn do bé chiếm.

Sau khi Tiểu Tiền thị ôm cô nhỏ ngồi xuống ghế, liền đứng dậy múc cháo cho mọi người.

Chu ngũ lang và Chu lục lang nhìn bát cháo loãng, đều chu miệng, bữa sáng trước kia đều ăn cơm, vì ban ngày phải làm việc, đến buổi tối mới ăn cháo đặc.

Nhưng cha mẹ còn ngồi trên, bọn họ cũng không dám nói lời bất mãn.

Ba người ca ca phía trên cũng trầm mặt nhận lấy bát tiểu Tiền thị đưa, Chu tứ lang hận không thể đem đầu vùi xuống ngực.

Tiểu tiền thị liếc nhìn tứ thúc một cái, nhận lấy bát của hắn, lấy muôi hớt hớt bên trên, sau đó mới đưa bát cháo cho hắn.

Nếu nói, cháo của mọi người còn còn thể gọi là cháo, thì thứ trong bát Chu tứ lang chỉ có thể gọi là nước cơm.

Chu tứ lang suýt chút nữa khóc thành tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn đại tẩu một cái, chạm đến ánh mắt lạnh lùng của nàng, cúi đầu không dám nói lời nào.

Mãn Bảo loanh quanh nhìn xem, nghĩ đến giữa trưa mình còn có thể đi trường học ăn cơm cháy, liền cầm bát cháo đổ một nửa cho cha mẹ.

Chu lão đầu và Tiền thị vô cùng cảm động, cũng không rảnh đi nói tiểu Tiền thị, thay nhau khen Mãn Bảo, "Vẫn là con gái của ta hiểu chuyện, biết hiếu kính chúng ta."

Mọi người đều im lặng ăn cháo, bọn họ cũng muốn hiếu kính, nhưng đều sợ đói bụng.

Tiền thị lại đem cháo đổ trở về, cười híp mắt, "Mãn Bảo ăn đi, mẹ không cần làm việc, không đói bụng."

Mãn Bảo liền che bát lại: "Con không ăn nữa, bụng con nhỏ, ăn đã no rồi."

Tiền thị thấy không lay chuyển được bé, liền đem cháo chia cho ba đứa con trai, dặn dò bọn họ, "Các con phải đi ra ngoài làm việc, ăn nhiều một chút, nếu trên đường đói bụng thì cứ tìm cái gì ăn, chờ sau khi trả lại tiền cho thôn trưởng, cuộc sống trong nhà sẽ đỡ hơn."

Ba đứa con trai vâng dạ.

Chu lão đầu liền liếc nhìn thê tử một cái, nói: "Được rồi, đây là của Mãn Bảo hiếu kính bà, bà đừng chia hết cho bọn họ."

Lại nói với lão nhị: "Ngày mai con đi họp chợ, vác một túi lương thực đi, đổi ít tiền về. Chỗ thôn trưởng không gấp, chờ đến lúc ăn tết, mấy huynh đệ con kiểu gì cũng có thể kiếm một ít về, nhưng mẹ con thì còn phải uống thuốc mua thuốc, trong nhà không thể để một văn tiền cũng không có."

Chu nhị lang thấp giọng đồng ý.

Tiền thị nhân cơ hội nói: "Ngày mai đem cả mấy đứa Mãn Bảo cùng đi, nhà lão nhị, con cũng đi theo cùng đi, để ý mấy đứa nhỏ là được."

Chu ngũ lang và Chu lục lang lập tức nói: "Mẹ, mẹ, còn có bọn con nữa, bọn con cũng trông được Mãn Bảo và bọn Đại Đầu Đại Nha."

Tiền thị cũng không muốn cho lão ngũ lão lục đi lắm, nghe vậy nhíu mày, nói: "Đất hoang của tứ ca con khai hoang đến đâu rồi?"

Chu ngũ lang trực giác thấy không ổn, đáng tiếc hắn cách Mãn Bảo quá xa, không thể đá chân bé, chỉ có thể nhìn bé từ xa.

Cũng may Mãn Bảo tâm linh tương thông với hắn, ngẩng đầu nhìn ca ca, lại nhìn mẫu thân, cuối cùng nói: "Mẹ, để cho ngũ ca và lục ca đi cùng đi, bằng không ta không trông nổi bọn Đại Đầu đâu."

Đại Đầu lập tức ngẩng đầu, "Tiểu cô, ta còn lớn hơn cả cô kìa, không cần cô trông."

Tên này thì ở ngay gần, Chu ngũ lang hung hăng dẫm chân Đại Đầu một cái, thằng nhóc thối, ai khiến ngươi trả treo.

Đại Đầu "Au" một tiếng, nhảy dựng lên kêu: "Mẹ, ngũ thúc đá con!"

Tiền thị trừng mắt nhìn Chu ngũ lang một cái, đánh thằng con ngốc của mình, dạy dỗ hắn: "Ăn cháo nhanh lên, chỉ có con lắm mồm, không thấy cô nhỏ con còn chưa nói gì sao?"

Đại Đầu vô cùng đáng thương cúi đầu.

Chu lão đầu xem hết toàn bộ, vừa lúc cũng ăn cháo xong rồi, buông bát nói: "Để cho bọn họ đi đi, vẫn đều là trẻ con cả, bọn Đại Đầu Đại Nha nghịch ngợm, nhà lão nhị có khi trông không xuể, để lão ngũ lão lục đi theo, đừng để lạc mất bọn nhỏ là được. Lão tứ tiếp tục đi khai hoang."

Chu lão đầu trừng mắt với Chu tứ lang đang buồn khổ vùi đầu ăn, ra thời hạn, "Cho ngươi một tháng, nếu là không cuốc ra được một mẫu đất, thì ngay cả cháo cũng đừng ăn nữa."

Chu tứ lang thấy khổ không tả được.

Cố tình Mãn Bảo còn rạch thêm dao nhỏ vào lòng hắn, sau khi ăn xong cố ý ngồi đến bên cạnh hắn hỏi, "Tứ ca, có biết vì sao huynh lại rơi vào nông nỗi này không?"

Bé tự hỏi tự đáp, "Chính là vì huynh đánh bạc!"

Chu tứ lang:......

Mãn Bảo như người lớn vừa than thở vừa tức giận, giơ tay nhỏ vỗ vỗ vai hắn nói: "Dính đến bài bạc đều là người xấu, đạo lý đơn giản như vậy ta cũng biết, huynh thế nào mà lại không biết chứ?"

"Mãn Bảo, chúng ta đi đến trường." Tiểu Tiền thị bỏ hết đồ ăn vào rổ, muốn ôm Mãn Bảo vào sọt cõng đi, Mãn Bảo lại lắc lắc tay, vô cùng kiêu ngạo nghển cổ nói: "Đại tẩu, muội đã trưởng thành, không cần cõng."

Tiểu Tiền thị không nhịn được cười, "Mãn Bảo nhà chúng ta trưởng thành rồi sao?"

"Đúng vậy, ta sáu tuổi rồi."

Người vừa bị bé nói đến vô cùng đau thương Chu tứ lang trực tiếp duỗi tay xoa loạn tóc bé, cười nhạo nói: "Sáu tuổi cơ á, muội còn chưa đầy năm tuổi đâu, biết cái gì là đầy tuổi sao?"

Mãn Bảo bị hắn xoa đến mức đứng không vững, hét to một tiếng, không đợi bé ngẩng đầu, Chu tứ lang liền bỏ tay xuống chạy nhanh như chớp, Mãn Bảo đầu tóc rối bời, tức giận đến nỗi trực tiếp "Oa" một tiếng khóc lớn.

Tiểu Tiền thị bị dọa, cô em chồng rất ít khóc, từ sau khi tròn một tuổi còn hiếm khi khóc hơn, lần này thấy bé khóc kịch liệt như vậy, tiểu Tiền thị sợ tới mới sửng sốt một lúc mới cúi xuống ôm bé.

Tiền thị trong phòng ném rổ kim chỉ đánh cái "bịch", vội vội vàng vàng nhảy xuống giường, giày mới xỏ được một nửa đã chạy ra, "Làm sao vậy, Bảo Nhi nhà ta làm sao vậy?"

Mãn Bảo chỉ là nhất thời tủi thân trong lòng, khóc ra tiếng đầu tiên liền thấy tốt hơn rồi, vốn dĩ đã không buồn nữa, nhưng nhìn thấy Tiền thị, không biết sao lại càng thấy tủi thân, bé trực tiếp nhào vào lòng lồng ngực mẫu thân khóc lóc, cáo trạng: "Mẹ, tứ ca bắt nạt con, người xem hắn nghịch tóc con này."

Tiền thị lập tức vuốt lại tóc cho bé, tức giận vô cùng, trực tiếp hạ lệnh: "Cái thằng nhóc thối này, đúng là không đánh không được, buổi tối không làm cơm cho hắn nữa, để hắn chịu đói."

Tiểu Tiền thị vô cùng hài lòng, lập tức cao giọng đồng ý.

Tiền thị thương con gái, lau khô nước mắt cho bé: "Được rồi, Mãn Bảo của chúng ta đừng khóc nữa, mẹ nấu trứng gà cho con ăn được không?"

Tiểu Tiền thị liền hỏi, "Vậy không đi trường học nữa sao?"

"Không đi nữa, ta luộc cho Mãn Bảo quả trứng, nấu cơm ăn."

Tiểu Tiền thị thấy hơi nhói lòng, nhưng nghĩ đến cô nhỏ bị chọc đến khóc, dỗ một chút cũng là điều nên làm, liền gật đầu đồng ý, nhưng Mãn Bảo lại không muốn, thoát ra khỏi cái ôm của mẫu thân nói: "Không đâu, con muốn đi trường học."

Lí do của bé cũng rất đầy đủ, "Ngày mai con phải đi họp chợ, không thể lên trường học nghe giảng bài, con phải nói trước với Trang tiên sinh."

Tiểu Tiền thị liền nói: "Cô nhỏ yên tâm đi, ta sẽ giúp muội nói với Trang tiên sinh."

"Không cần, ta tự mình nói, hơn nữa hôm nay ta còn muốn đi xem Trang tiên sinh đã viết đầy chữ chưa, đầy rồi ta sẽ mang về."

"Kia......" Tiểu Tiền thị do dự nhìn về phía Tiền thị.

Tiền thị thấy con gái không buồn nữa, liền xoa xoa khuôn mặt nhỏ của bé, cười nói: "Được rồi, muốn đi thì đi đi."

Mãn Bảo liền vô cùng vui vẻ xoay người đi cùng tiểu Tiền thị đến học đường.

Chờ chị dâu em chồng vừa đi, Tiền thị liền đứng lên, sắc mặt trầm xuống, nói với hai đứa con dâu và hai đứa con trai vây xem: "Bắt lão tứ về đây cho ta, đúng là làm phản rồi, hắn có bản lĩnh ở bên ngoài làm trời làm đất, bài bạc nợ tiền, còn có bản lĩnh trở về bắt nạt người trong nhà."

Bốn người nghe lệnh, đi khắp thôn tìm Chu tứ lang.

Mãn Bảo vừa đến trường học liền ghé vào cửa sổ nghe Trang tiên sinh dạy học, hôm nay bọn họ học <Luận ngữ>, trước kia Mãn Bảo cũng nghe qua vài câu, nhưng mà bé còn chưa thuộc, lần này Trang tiên sinh giảng bài, tất cả bọn trẻ đều học <Luận ngữ>, cho nên bắt đầu từ bài thứ nhất.

Mãn Bảo liền nghe hết toàn bộ quá trình, nhưng mà tiết này Trang tiên sinh chỉ bảo học sinh đọc theo, chứ không giảng giải ý nghĩa.

Mãn Bảo ngay cả sách cũng không có, chỉ mơ mơ màng màng đọc theo, trí nhớ của bé luôn rất tốt, chỉ qua ba bốn ngày sẽ nhớ kỹ, nhưng lại không biết cụ thể là chữ nào, càng đừng nói hiểu ý nghĩa.

Thấy Trang tiên sinh vẫn chỉ dạy mấy cái này.

Nếu là bình thường, Mãn Bảo cũng sẽ bừng bừng hứng thú đọc theo, nhưng hôm này tâm trạng bé có hơi không tốt, bị ảnh hưởng, không quá tập trung chú ý.

Bé cảm thấy mình thuộc rồi nên rời khỏi cửa sổ, trộm chạy tới phòng của Trang tiên sinh.

Thư phòng của Trang tiên sinh chưa bao giờ đóng, cũng không biết là do thói quen, hay là vì để tiện cho đứa bé nào đó luôn trộm tới phòng ông vệ sinh quét tước.

Mãn Bảo loanh quanh trong sân và thư phòng, cuối cùng ngồi xuống bậc thang, chống cằm ngẩn người, kỳ thật là đang nói chuyện với hệ thống.

"Khoa Khoa, ngươi nói xem có phải tứ ca ghét ta hay không?"

Hệ thống nói: "Ký chủ, trên đời sẽ không có ai luôn làm người ta thích, ngay cả tiền cũng có lúc bị người chán ghét."

"Nhưng ta không phải tiền nha, ta là muội muội của tứ ca, sao hắn có thể không thích ta chứ?"

Hệ thống trầm mặc một lát mới nói: "Trên thế giới này, cha ghét con, mẹ ghét con, huynh đệ tỷ muội ghét nhau là chuyện rất bình thường."

"Ngươi nói bậy, sao trên thế giới lại có cha mẹ không thích con cái chứ? Huynh đệ tỷ muội không phải đều yêu thương giúp đỡ lẫn nhau sao?"

"Đó là ký chủ đơn phương tình nguyện," hệ thống cảm thấy có khi là do mình quá buồn tẻ, cho nên mới nói mấy cái này với ký chủ nhỏ. Nhưng nó cảm thấy đây cũng là vì đặt nền móng cho an toàn và tương lai phát triển của nó, nếu ký chủ quá ngây thơ, kia về sau nó sẽ phải rất nhọc lòng.

Cho nên nó vào Bách Khoa Quán lục soát, tìm ra một quyển <Mười người cha ác trong lịch sử> đưa cho Mãn Bảo, nói: "Ký chủ, cái này coi như là ta cho ngươi mượn, mượn đọc sách là phải tốn tích phân, về sau ngươi nhớ kiếm tích phân trả ta."

Trong tay Mãn Bảo đột nhiên xuất hiện một quyển sách, ánh mắt bé tỏa sáng lấp lánh, sớm đem chuyện tứ ca làm bé tổn thương vứt sang một bên, vui sướng hỏi, "Đây là tặng cho ta sao?"

Hệ thống nhấn mạnh, "Đây là mượn cho ký chủ xem, sau khi xem xong phải trả lại."

Mãn Bảo vô cùng cảm động, "Khoa Khoa ngươi thật tốt, đây chính là quyển sách đầu tiên của ta đó."

Hệ thống lại nhấn mạnh lần nữa, "Ký chủ, xem xong phải trả lại, bằng không sẽ bị trừ rất nhiều tích phân."

Mãn Bảo vô cùng hào phóng, vung tay nhỏ lên, "Trừ đi, mua sách cũng mất nhiều tiền mà."

Hệ thống: "...... Ký chủ, ngươi không có tích phân."

Mãn Bảo đã cúi đầu đọc sách.

Chữ trong sách được thay đổi thành chữ thời đại này, Mãn Bảo đã nhận biết rất nhiều chữ, hơn nữa đây còn toàn dùng ngôn ngữ thường ngày, cho nên bé xem đến say sưa, như thể đang xem kể chuyện.

Kỳ thật đây là một quyển chuyện xưa, nói về mười ông cha ác trong lịch sử.