Phụng Chỉ Làm Nũng

Chương 37



Vương Bạt vừa chết Trương Niệm Cảnh thiếu đi một tâm phúc, dẫn đến sự kiêu ngạo của Trương đảng cũng thấp xuống. Một tiểu quan mới vừa làm việc chưa được mấy ngày cũng cảm thấy rõ điều này, gần đây bầu không khí làm việc của mọi người ở Ngự Sử đài tốt hơn nhiều so với lúc trước Ngọc Mân ăn sáu món vào buổi sáng cũng bị đem ra mắng, tất cả mọi người rõ ràng đều cảm thấy tin phục thêm vị thiên tử mới lên ngôi này —— ồn ào mắng hắn càng mạnh mẽ, trọng tâm mắng người cũng từ việc nhỏ không đáng kể chuyển đến chuyện chính.

Mỗi ngày Minh Thận đều nghe các đồng liêu châm kim đá*, tình cảm quần thần xúc động, cảnh tượng thịnh vượng khắp nơi cũng cảm thấy có hơi vui mừng.... Còn có hơi đau lòng Mân ca ca của y.

(*Ví với chỉ ra sai lầm để mong sửa chữa.)

Thái độ của Ngọc Mân cũng rất thẳng thắn, người mắng đúng điểm mấu chốt thì được trực tiếp đề bạt còn người cẩu thả thì ra ngoài bị phạt bổng, còn lại một vài người không muốn thay đổi nguyên tắc, hoặc là tình huống cấp bách tạm thời không có cách nào cải chính nên chỉ làm như không nhìn thấy, giả ngây giả dại.

Mà trong đám sổ con không được để ý này có bảy phần mười đều là giục Ngọc Mân nạp phi.

Bởi vì số lượng rất nhỏ cho nên không gây nên nghị luận gì quá lớn, tất cả mọi người đều biết Ngọc Mân không vội nạp phi là do vấn đề lúc trước để lại —— dù sao hắn cũng là Thái tử đi ra từ Lãnh cung, đừng nói lúc đăng cơ trực tiếp phong Thái tử phi làm hậu mà nghe nói ngay cả một thị thiếp người này cũng không có, nếu không phải vị tiểu thư đồng làm bạn cùng hắn mười năm liên tục bị răn dạy trước đình hai lần, số phạt bổng tổng cộng lại là sáu năm thì rất nhiều người còn cho là hắn cùng Minh Thận có một chân.

Giải thích cẩn thận hơn là: "Vị Minh đại nhân kia đẹp như vậy lại còn trẻ, thoạt nhìn rất có khả năng. Mặc dù mọi người không kỳ thị đoạn tụ, nhưng mà bệ hạ vẫn nên nạp nữ phi thì tốt hơn, dù sao cũng phải có vài hoàng tự!"

Sau lần thứ hai Minh Thận nộp tiền phạt chiều gió bắt đầu thay đổi, trọng tâm của tất cả mọi người.... Đều chuyển lên người Bốc Du.

Hôm nay, nhân lúc giờ Ngọ được nghỉ ngơi Minh Thận được một đồng liêu mời đến uống trà, trong bữa tiệc lại lén lút nghe ngóng chuyện này từ y, còn chuẩn bị giới thiệu cho y một nữ tử. Đồng liêu vô cùng đau đớn hỏi: "Có phải là bệ hạ đối xử với ngươi rất tốt, sau đó Bốc đại nhân đến nên mới bội tình bạc nghĩa với ngươi?"

Minh Thận: "À, thật ra không ——"

Đồng liêu: "Không sao Minh đại nhân, bọn ta đều hiểu! Ngươi còn trẻ không nên vì chuyện này mà làm chậm trễ, xá muội năm nay đã mười bốn không biết Minh đại nhân có hứng thú gặp một lần không?"

Minh Thận nói: "A, cái này...."

Không đợi y nói xong, chỉ nghe thái giám ngoài cửa đến bào: "Bệ hạ —— giá lâm ——!"

Trong nháy mắt Ngự Sử đài ồn ào náo nhiệt lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người dùng tốc độ nhanh nhất của mình buông công việc trong tay xuống, cùng nhau quỳ lạy, không khí yên tĩnh đến mức ngay cả cây kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Trong miệng Minh Thận còn nhét miếng bánh ngọt chưa nhai xong —— là bánh hoa mận ca y làm thất bại, vừa khô vừa cứng, Minh Thận không nỡ lòng vứt đi nên đã lấy ra ăn trưa. Y nhanh chóng nuốt trọn xuống, suýt nữa nghẹn đến mắt trợn trắng nên chỉ muốn đứng lên uống nước.

Kết quả Ngọc Mân chậm chạp không nhúc nhích, hắn dò xét giữ đám đại thần đang quỳ lạy rồi sau đó chuẩn xác bắt được Minh Thận đứng trong góc —— từ từ đi tới rồi dừng lại trước mặt y.

Sau đó đưa tay sờ đầu y.

Bởi vì tất cả mọi người đang cúi đầu, chỉ ngoại trừ Trình Nhất Đa hơi cúi người đứng bên ngoài nên không có ai có thể nhìn thấy hành động nhỏ này. Minh Thận đang nghẹn đến khó chịu, bị hắn sờ đầu như thế thì lập tức cảm thấy hơi nôn nóng, lúc ngẩng đầu lại nước mắt đầm đìa liếc nhìn Ngọc Mân, liều mạng ám chỉ hắn để y bình thân.

Ngọc Mân: "?"

Hắn không dừng lại quá lâu, chỉ là lúc ngẩng đầu Minh Thận mang theo đôi mắt long lanh nước làm tim hắn đập dữ dội, lập tức quên mất mình muốn nói gì, ngẩn người một hồi lâu mới nhớ ra, nói: "Chúng ái khanh bình thân, không cần gò bó trẫm chỉ là đến xem một chút." Rồi rời đi trước mặt Minh Thận.

Trình Nhất Đa dứt khoát tuyên bố bình thân. Câu này vừa dứt Ngọc Mân đúng lúc đi đến bàn cuối của bọn họ, quay đầu lại thì nhìn thấy Minh Thận bật dậy, dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai quơ lấy chén trà trên bàn rót ra rồi uống một ngụm lớn, sau đó thở dài một hơi.

Thì ra là mắc nghẹn. Khóe môi Ngọc Mân hơi nhếch, cười y ngớ ngẩn rồi giả vờ không để ý dời tầm mắt đi, bắt đầu tùy ý túm người hỏi thăm tình hình ăn uống của bọn họ.

Bởi vì đang là thời gian ăn trưa nên cơm trưa của mọi người đều là trong nhà đưa tới, tình hình trong nhà thế nào thì vừa nhìn là hiểu ngay. Trước đây Ngự Sử đài cũng có bố trí nhà ăn, ngoài ra còn có một nhà bếp công cộng nằm dưới hàng hiên của chính điện Kim Loan, vốn là cung cấp miễn phí cơm trưa cho quan lại để tránh cho bọn họ đói bụng vào triều làm việc. Nhưng từ sau khi thúc của Ngọc Mân cầm quyền nhà bếp công cộng bắt đầu thu tiền, quan lại kinh thành đều phải giao tiền ăn hơn nữa phí thu không thấp, cho dù là có dùng cơm ở nhà bếp công cộng hay không thì đều phải đóng một khoản tiền này, làm cho tiếng oán than vang vọng khắp triều, đặc biệt là nhóm tiểu quan vốn cũng không giàu có, trong nhà lại nghèo khó, thậm chí còn phải đi mượn để nộp khoản tiền này.

Về phần tiền vào túi ai, kết quả không cần nói cũng biết.

Sau khi Ngọc Mân cầm quyền quyền thì đầu tiên là hủy bỏ quy định thu lệ phí nhà bếp công cộng này, giao trách nhiệm cho Ngự thiện phòng cùng Hộ hộ tiến hành chỉnh đốn và cải cách nhà bếp công cộng, mấy ngày nay Hộ bộ nộp lên vài phương án nhưng tất cả đều có ưu khuyết điểm, Ngọc Mân bận rộn việc này nên tự mình đến xem thử. Trước đó trong cung cũng không báo trước, năm ngày trước Ngọc Mân bất thình lình đột kích Đại Lý tự, ba ngày trước nghe nói là đến Hàn lâm viện một chuyến, hôm nay rốt cuộc chuyển đến Ngự Sử đài.

Theo tới còn có tiểu thái giám đưa ấm áp, bưng cho mỗi người một chén canh thịt gà mái cẩu kỷ.

Ngọc Mân tới thăm nên tất cả mọi người đều thành thật bày hộp cơm ra giống như trẻ nhỏ, Trình Nhất Đa dặn dò tiểu thái giám bên cạnh thêm canh.

Có người trong nhà nghèo khó nên buổi trưa chỉ ăn bánh màn thầu cùng dưa muối, hoặc là chỉ có một bát cháo lỏng thêm muối, nên đều có chút xấu hổ mà từ chối, cố gắng che giấu sự xấu hổ của mình chứ không biết phải như thế nào mới tốt.

Ngọc Mân đi tới chỗ Bốc Du trước. Chờ thêm canh xong thì bất ngờ đặt câu hỏi: "Vì sao ái khanh có vẻ khó xử giống như có nỗi niềm khó nói?"

Bốc Du nói: "Bệ hạ cũng biết thuở nhỏ trong nhà thần nghèo khó, bây giờ nhận được ưu ái của bệ hạ mà ấm no có thừa, nhưng thần vẫn lo sợ món ăn cẩu thả sẽ làm mất mặt ngài, nên thần sợ hãi."

Ngọc Mân nói: "Trẫm cũng từ nghèo khổ mà lớn lên, lấy rau dại làm canh hái lá làm gạo, nói về nghèo khổ trẫm cũng biết một hai. Chúng ái khanh nếu đang ngồi đây thì đều là anh tài thiên hại, binh sĩ giỏi triều ta, trẫm tất nhiên sẽ đối xử bình đẳng, không cần cảm thấy tự ti vì gia cảnh. Những người chịu khổ xuất thân bần hàn càng không phải người thường, tâm trí cũng vượt xa người thường, tài năng lớn như thế lại ngay thẳng làm trẫm rất ngưỡng mộ."

Thần quan chui ra từ bên cạnh, kích động nói: "Bệ hạ nói đúng! Ví dụ như thần cũng rất nghèo khó, nhưng thần vẫn lấy đó mà cảm thấy kiêu ngạo!"

Ngọc Mân: ".... Ngươi tới nơi này làm gì?"

Thần quan lấy thần thư nịnh nọt trong tay áo ra —— là tập hợp những lời nịnh nọt sắp sửa viết cuối năm, cung kính đáp: "Thần tới đây biên soạn hợp thư* đại điển săn xuân cuối năm."

(*Chỉ hai hay nhiều tác phẩm có nội dung khác nhau được viết nối tiếp nhau trong cùng một bộ hoặc trên cùng một tấm lụa thời xưa.)

Ngọc Mân: ".... Đi nhận canh đi."

Lúc này Minh Thận cũng thò đầu ra, ngượng ngùng gãi đầu một cái: "Vậy thì, bệ hạ, thần cũng hơi nghèo...."

Ngọc Mân lạnh lùng liếc y: "Không phải phạt bổng nên nghèo sao?"

Vừa nói xong tất cả mọi người ở Ngự Sử đài đều nở nụ cười, ai cũng biết Uyển Lăng Minh thị đã đạt được một thành tựu mới "Vừa nhậm chức chưa đến một tháng đã bị phạt bổng ba năm", rồi "Số ngày nhậm chức chưa đến một tháng đã bị phạt bổng sáu năm", quả thực là thảm lại càng thảm. Bầu không khí lập tức sôi động lên rất nhiều, mọi người cũng không còn im lặng như ve mùa đông bởi vì Ngọc Mân ở đây mà lại thả lỏng không ít,

Ngọc Mân nói: "Ngươi cũng tới nhận canh.... Đi cái gì mà đi? Không được chen ngang."

Minh Thận ngoan ngoãn làm theo.

Ngọc Mân thấy dáng vẻ y xếp hàng chờ canh, không biết vì sao lại có hơi buồn cười. Hắn muốn nói thêm mấy lời nữa nhưng xung quanh có quá nhiều người, nói nhiều khó tránh khỏi làm người khác nghi ngờ, hắn chỉ cúi đầu nhìn hết từng người một.

Cũng để hắn gặp được những người đem đồ ăn rất nhạt nhẽo —— ví dụ như một vị quan lại trong nhà có mẫu thân bệnh nặng nên toàn bộ bổng lộc đều tiêu vào việc khám bệnh, bữa trưa tất nhiên chỉ có nửa túi mì vàng, còn là đi xin bằng hữu trong quân doanh đổi lấy. Thứ này thường được mang theo khi hành quân gấp rút, khô như thạch cao, mùi vị nhạt nhẽo, quả thực khó nuốt xuống được. Ngọc Mân không lên tiếng, Trình Nhất Đa lại lặng lẽ ghi nhớ tên, phần canh thêm cho vị quan kia cũng nhiều hơn chút, tiểu thái giám mò tới mò lui lại vớt ra được một con gà vẫn còn nguyên, làm cho vị quan kia cảm động đến nước mắt giàn giụa, cúi đầu quỳ mãi không đứng lên.

Thật ra những thứ này đều là phương pháp trợ cấp vô cùng bình thường, cũng không tốn bao nhiêu tiền, chỉ là cái bóng Trương vương bao phủ quá lâu nên làm những cố gắng của vị thiên tử trẻ tuổi này lại đặc biệt hiếm thấy.

Đến chỗ Minh Thận, Ngọc Mân nhíu mày.

Minh Thận yên tĩnh như chim cút, có hơi ngượng ngùng cho Ngọc Mân nhìn cơm trưa của mình —— là bánh hoa mai cứng như đá do Hoắc Băng làm. Thật ra cơm trưa bình thường của y là một chén đồ ăn một cơm tẻ, Hoắc Băng sẽ chuẩn bị trước cho y sau đó tới giờ thì kêu gia đinh đưa vào trong cung. Hôm qua Hoắc Băng tâm huyết dâng trào học làm điểm tâm nhưng thất bại, Minh Thận không nỡ vứt liền lừa gạt Hoắc Băng nói ngày mai mình muốn ra ngoài mua bánh bao ăn, không cần chuẩn bị cơm cho y.

Hoắc Băng tin thật, mừng rỡ vì không cần làm cơm cho đệ đệ nên hôm nay cũng thật vui vẻ mà nằm trên giường.

Ngọc Mân hạ thấp giọng hỏi: "Ngươi xảy ra chuyện gì vậy?"

Minh Thận cũng nói nhỏ: "Thần rất nghèo."

Ngọc Mân: "...."

Hắn nhỏ giọng trách cứ "Hồ đồ", sau đó không cho từ chối mà ra lệnh: "Không cho ăn, một lát nữa tiến cung dùng cơm cùng trẫm."

Nhưng vẫn để người ta múc một chén canh lớn đầy cho y, rồi cưỡng bách Minh Thận cất miếng bánh cứng này vào trong ống tay áo.

Sau khi nhìn thấy Minh Thận ngoan ngoãn bắt đầu ăn canh, Ngọc Mân hài lòng gật đầu rồi tiếp tục tuần tra.

Ngự Sử đài rất lớn, còn có các cơ cấu khác như Thanh Lại ty và Tu Sử biện, một lát sau đã không còn thấy bóng dáng Ngọc Mân.

Minh Thận còn chưa uống hết chén canh thì bên ngoài bỗng nhiên có một thị vệ chạy đến, đi vào đưa cho y hộp cơm lớn, nói cho y biết: "Minh đại nhân, trong nhà đến đưa cơm cho ngài."

Minh Thận: "?"

Y có chút thắc mắc: "Có phải ngài sai rồi không? Hôm nay nhà ta hẳn là không có ai đến đưa cơm."

Thị vệ một mực chắc chắn: "Không sai, gia đinh nhà ngài ta đều nhận ra, hộp cơm này đúng là cho ngài."

Minh Thận không muốn làm lỡ thời gian của người ta nên không thể làm gì khác hơn là nhận lấy. Y đầy bụng nghi ngờ mở ra xem, nhìn thấy bên trong chứa bánh bao hấp nóng hổi cùng nước chấm, bên dưới còn có một bát cơm cùng tám miếng thịt nướng nóng hổi, y vừa nhìn là biết do Hoắc Băng làm.

Còn có một tờ giấy nhỏ: "Thận Thận ngoan, bánh hoa mai ăn ngon không?"

Minh Thận: "...."

Bốc Du cũng nghe thấy đoạn đối thoại này, tò mò hỏi: "Minh đại nhân, làm sao vậy?"

Minh Thận cười ngây ngô, sờ đầu mình: "Hôm qua ca của ta làm bánh hoa mai thất bại nên ta mang theo làm cơm trưa, vốn định không để huynh ấy làm cơm, kết quả huynh ấy sớm biết bánh hoa mai ăn không ngon nên làm cho ta một phần cơm đưa tới."

Y có hơi sầu, nhìn xung quanh thấy không ai chú ý bọn họ bèn nhỏ giọng nói cho Bốc Du: "Nhưng mà bệ hạ gọi ta vào trong cung ăn cơm, hộp cơm này của ca ta.... Ta không biết nên làm thế nào."

Bốc Du đi tới nhìn, bỗng nhiên nói: "Vậy thì, có thể đưa ta ăn không?"

Minh Thận: "?"

Bốc Du giải thích: "Từ sáng tới giờ ta chưa ăn cơm, ta mới ăn được một chút nhưng vẫn cảm thấy không no lắm, nếu như Minh đại nhân không chê thì có thể cho ta ăn phần này được không?"

Minh Thận nói: "Ngược lại cũng không có vấn đề gì...." Y đưa hộp cơm tới, nhìn thấy Bốc Du quả thực mở ra bắt đầu ăn chăm chú, thần thái nghiêm túc giống như đang phê duyệt hồ sơ.

Y nghĩ: "Xem ra Bốc đại nhân đúng là chưa ăn no, lượng cơm ăn cũng hình như cũng rất lớn, ngày mai lại kêu ca mua nhiều đồ ăn chút."

*

Ngọc Mân tuần tra lầu hai một vòng, cuối cùng cũng kiểm tra xong toàn bộ tình hình ăn uống ở Ngự Sử đài, rồi quay về Thanh Lại ty gọi Bốc Du đến đây thảo luận.

Nói là thảo luận nhưng thật ra chính là ngồi cách Minh Thận không xa nghe Bốc Du báo cáo.

Cách đó không xa là nói hai người chỉ cách một cái bàn, Ngọc Mân ngẩng đầu là có thể nhìn thấy y, y ngẩng đầu là cũng có thể nhìn thấy Ngọc Mân. Ngay cả mùi hương trên người cũng có thể ngửi thấy.

Lúc này vẫn chưa tới thời gian làm việc buổi chiều, tất cả mọi người đều thả lỏng, ăn cơm xong thì nói vài việc vặt về quê nhà. Cũng bởi vì hôm nay Ngọc Mân khiến bọn họ cảm thấy sự ân cần của quân chủ nên tuy rằng vẫn rất nghiêm túc nhưng ít ra vẫn thả lỏng.

Minh Thận chờ ăn cơm, không có việc gì làm nên bị đồng liêu lúc trước lôi kéo, tiếp tục đề tài bị Ngọc Mân cắt ngang: "Đúng rồi! Ta vừa nói tới gì nhỉ, xá muội từ nhỏ đã dịu dàng đoan trang mà năm nay vừa vặn mười bốn, không biết Minh đại nhân có hứng thú không? Ai, ngươi biết không, tiểu cô nương rất thích thanh niên tuấn tú tài giỏi giống như ngài, người khác đến cầu thân làm mai, giẫm hư bậc cửa nhưng nàng cũng không nguyện ý, ta bảo đảm chuyện này có thể...."

Minh Thận cố gắng mỉm cười, chống đỡ ánh mắt cực kỳ áp bức đến từ Ngọc Mân —— nhưng cố tình vị đồng liêu làm mai lại là người vô tâm, không chỉ vô tâm hơn nữa còn lắm lời, Minh Thận không thể cắt ngang hắn nên chỉ có thể yên tĩnh nghe hắn nói muội muội của mình làm sao làm sao, nếu đến lúc đó kết hôn thì lại làm sao làm sao, rồi bí mật bóp tay y, nhìn Minh Thận lại nhìn Ngọc Mân một chút, dùng vẻ mặt thương tiếc lắc đầu rồi viết lên tờ giấy cho y xem:

"Minh đại nhân, bệ hạ thực sự rất hung dữ với ngài, ngay cả bánh cũng không để cho ngài ăn.... Đều nói sĩ chi đam hề*, càng có thể nói như thế, ngài nhất định không được chậm trễ bản thân!"

(*Trích từ bài Manh 3 của Khổng Tử, dịch nghĩa: Con trai có phải lòng mê gái.)

Minh Thận: "...."

Một bên khác, vẻ mặt Ngọc Mân cũng càng ngày càng nghiêm nghị.

Minh Thận hắng giọng một cái: "À thì, ý của ta là...."

Đồng liêu vểnh tai lên nghe: "Ý Minh đại nhân như thế nào?"

Minh Thận gãi đầu, cười nói: "Ta đã thành thân.... Chính là chuyện của tháng giêng năm nay."

Đồng liêu nói: "Ồ?"

Minh Thận nói: "Vì vợ ghen tị...."

Đồng liêu lập tức hiểu ra: "Ồ! Thì ra là như vậy, nhìn không ca vị kia trong nhà Minh đại nhân vậy mà là sư tử Hà Đông. Ha ha, vậy ta không quấy rầy nữa, thật sự là đáng tiếc."

Minh Thận nhịn cười, nhân lúc người khác không chú ý lén lút liếc mắt nhìn đối diện một cái.

"Vợ" mặt không thay đổi nhìn y, thấy y nhìn sang thì lập tức thờ ơ quay đầu về, tiếp tục nói chuyện cùng Bốc Du nhưng khóe môi lại từ từ nhếch lên thành một nụ cười sinh động.