Phụng Chỉ Làm Nũng

Chương 41



Hai người ồn ào đến hừng đông mới đi ngủ, vì không để Hoắc Băng nhìn ra chút gì nên dù mệt đến mức không mở mắt nổi Minh Thận vẫn căn dặn Ngọc Mân nhớ gọi y thức dậy sớm một chút, y nhất định phải hầm xong nồi giò heo trước khi Hoắc Băng thức dậy, tẩm thêm gia vị rồi sau đó đưa cho Hoắc Băng nướng một lát.

Ngọc Mân năm lần bảy lượt bảo đảm mình nhất định sẽ gọi y dậy: “Trẫm là hoàng đế nên thường xuyên có việc thức suốt đêm, ngày mai trẫm nhất định sẽ gọi ngươi dậy.”

Minh Thận liền yên tâm mà ngủ thiếp đi, mãi đến khi mặt trời lên cao.

Kết quả sau khi y tỉnh dậy lại phát hiện Ngọc Mân căn bản không gọi mình.

Y trông thấy bên cạnh trống không thì biết người hẳn là đã dậy rồi, hơn nữa còn dậy sớm hơn y không ít. Lại hơi động, y phát hiện mình bị cuộn lại —— trước khi ngủ y nằm bên trong, trên người đắp cái chăn lớn mới thay hôm qua, giống hệt như cái trước đây của bọn họ. Từ trước đến giờ y luôn ngủ rất ngoan, trước khi ngủ là tư thế gì thì qua một đêm vẫn là tư thế đó.

Lần này lúc tỉnh dậy, y phát hiện mình lại ngủ ở giữa giường, hơn nữa chăn mềm trên người cũng được thay khác, cả người nhẹ nhàng thoải mái, chắc là Ngọc Mân đã tắm cho y rồi lại thay chăn khác cho y rồi, sợ đánh thức y vì vậy cũng không gọi y nhường một chút mà trực tiếp cuộn người kỹ càng lại.

Trước đây ở trong lãnh cung, việc tắm rửa, mặc y phục cùng với việc vặt khác của tiểu đậu đinh là y hầu hết đều do vị hoàng tử có địa vị cao là Ngọc Mân nhân nhượng trước người có địa vị thấp này mà làm giúp, sau này Minh Thận thường ngủ thiếp đi trong lúc đọc sách nên hắn cũng nắm vững được kỹ thuật lau người mà không phải đánh thức y, Minh Thận không ngờ rằng hôm nay vẫn có thể sử dụng được.

Nghĩ như vậy, y lại có hơi giật mình ngẩn ngơ.

Thì ra đã qua lâu như vậy rồi, y và Ngọc Mân cuối cùng cũng từ phế Thái tử cùng thư đồng đi được tới bây giờ, trở thành…. Hoàng thượng cùng Hoàng hậu?

Hôm qua là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, nhưng thật sự không nghiêm chỉnh lắm.

Minh Thận nghĩ tới đây thì cảm thấy bản thân có hơi tính toán chi li nên đành phải xoa mặt cười nhạt một tiếng, y và Ngọc Mân vốn là lén lút thành hôn, đế vương không thể so được với người bình thường mà có thể gióng trống khua chiêng cưới nam thê vào cửa. Hơn nữa, cho dù là cưới nam thê vào cửa, không cần đến những lời đồn đãi thì đại đa số đều sẽ cưới thêm một thê thiếp khác, cũng không đến nỗi không có người nối nghiệp.

Bây giờ có thể được như vậy, y đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn rồi. Mặc dù không biết kết cục sẽ thế nào nhưng y vẫn luôn là một tên nhóc không có tiền đồ gì, mí mắt hẹp, muốn y nghiêm túc suy nghĩ về mười năm trăm năm sau thì không bằng kêu y cố gắng giống như bây giờ, kêu y dốc sức làm một hiền thần lại đơn giản hơn.

Y cố gắng chui ra khỏi chăn, xuống giường rửa mặt thay y phục —— vừa cử động y liền biết, hôm qua Ngọc Mân làm quá muộn, y bị đè lên thay đổi rất nhiều tư thế, bỗng nhiên trải qua một đợt vận động kịch liệt như vậy làm eo y sắp không thẳng lên được, bước đi cũng có hơi cứng ngắc, chân cũng sắp không còn còn là của chính mình.

Y cố gắng giữ vững cơ thể, giơ tay lấy chậu đồng cùng khăn sạch —— đi tới cuối một cầu thang sẽ có vòi nước, y và Hoắc Băng lại tiện tay đào một rãnh nước nhỏ để trồng vườn rau trong viện. Nhưng y vừa mới nhấc chậu nước lên, còn chưa bước ra khỏi cửa thì đã phát hiện cánh tay của mình đang run rẩy, bủn rủn giống như mất sức, chậu nước nặng nề kia mắt thấy sắp giội ra ngoài thì đúng lúc bị người khác đỡ được.

Ngọc Mân một tay đỡ chậu nước, một tay ôm ngang eo y, tiện tay đặt chậu nước kia lên bàn rồi xoay người bế y vào lại trong phòng, cúi đầu nhìn y: “Không ngủ thêm một lát?”

Minh Thận vừa thấy hắn liền không tự chủ được có chút hoảng loạn, nhẫn nhịn hồi lâu không nói lời nào, cuối cùng chỉ nhỏ giọng trách cứ: “Không ngủ, ngài không có gọi ta thức dậy, ta không đi nấu cơm thì ca của ta sẽ phát hiện…. Vốn dĩ ta ngủ ở chỗ ngài đã rất kỳ quái….”

“Kỳ quái cái gì? Ngươi là thư đồng của trẫm, từ nhỏ đã ngủ cùng trẫm, tối qua cũng như vậy nên không có gì kỳ quái.” Ngọc Mân ôm y lắc lắc, rồi hôn một cái lên mi mắt y, hỏi, “Hơn nữa Đế Hậu không phải nên ngủ cùng phòng sao A Thận?”

Minh Thận nhanh chóng đẩy hắn: “Ngài đừng quậy, ta muốn đi nấu cơm.”

Ngọc Mân lại cười nói: “Ngươi đừng gấp, việc tối qua ngươi nói với trẫm trẫm đã làm xong, ướp móng giò thôi đúng không? Còn có rau cũng đã cắt xong cho ngươi….”

Minh Thận nghi ngờ nói: “Ngài tự mình cắt?”

Ngọc Mân đưa tay đến muốn y ngửi vị gừng trên tay: “Ngươi ngửi thử đi, trẫm tới đây lau tay đúng lúc lại thấy ngươi đã tỉnh.”

Minh Thận quả nhiên đến gần ngửi thử, nhưng lúc chóp mũi y chạm được ngón tay Ngọc Mân thì lại không ngửi thấy cái gì. Y không khỏi nghi ngờ do đêm qua bản thân quá phóng túng, chỉ sợ lát nữa lại phát sốt —— đang lúc nghĩ như thế Ngọc Mân lại tiện tay nhéo mũi y một cái, y theo bản năng mở miệng lấy hơi, giây lát sau liền bị Ngọc Mân hôn lên.

Ngọc Mân buông tay ra nắm cằm y, đặt y lên cạnh cửa mà chăm chú hôn môi, môi lưỡi quấn quýt. Minh Thận không kịp hô hấp, mỉm cười quay đầu đi, cố gắng né tránh thế tiến công của Ngọc Mân nhưng Ngọc Mân lại không buông tha mà tiếp tục hôn lên cổ y, mút dọc theo làn da mềm mại trắng nõn của y.

Ngọc Mân nói: “Còn chưa gặp gia trưởng nên lấy lòng anh vợ trước…. Là việc trẫm nên làm.”

Mặt Minh Thận đỏ lên, sau đó cảm thấy cả người như lơ lửng —— Ngọc Mân dứt khoát bế y lên đặt ở cạnh cửa. Khe hở cuối cùng bị chặn lại, cánh cửa kêu một tiếng lạch cạch rồi đập vào tường phát ra âm thanh không lớn không nhỏ làm trái tim Minh Thận lỡ nhịp.

Ngọc Mân thấp giọng nói: “Trẫm muốn.”

Lúc này mặt Minh Thận đỏ bừng lên: “Không, không được muốn, bệ hạ…. Bệ hạ!” Y dùng hết sức lực mới miễn cưỡng rút bàn tay Ngọc Mân duỗi vào trong vạt áo mình ra, nhìn đôi mắt tràn đầy dục vọng nặng nề, đầu tiên là loạn nhịp tim một lát sau đó mới lấy lại tinh thần, nhẹ giọng nói: “Ừm, hồi cung rồi lại…. Có được hay không? Mân ca ca, ta còn hơi đau.”

Ngọc Mân nghe được lời này thì buông ra, cau mày cởi quần của y —— đêm qua hắn càng làm về sau thì càng không phanh lại được, có chút hung ác, lúc nhìn lên mới phát hiện có hơi sưng tấy, hắn có thoa thuốc cho y nhưng cũng không biết có xảy ra vấn đề gì hay không. Thân thể Minh Thận không tốt, không chịu nổi sự dằn vặt của hắn.

Minh Thận sợ đến mức nhảy lên, nhanh chóng che mông lại, nói: “Ta không sao! Không có gì chuyện gì hết, chỉ là có thể phải nghỉ ngơi mấy canh giờ…. Ừm, nghỉ ngơi…. Sáu…. Năm…. Ba canh giờ? Lát nữa ăn cơm xong ta sẽ hồi cung cùng ngài ngay, có được không?”

Ngọc Mân nhìn y.

Minh Thận sợ mình giải thích không rõ ràng, thấy hắn không nói lời nào thì cẩn thận bổ sung một chút: “Ừm, có thể ở lại Kiến Ẩn điện, không cần rêu rao, thần vẫn còn sức lực phê sổ con giúp ngài cho nên không cần sợ làm lỡ chính sự. Nếu ngài muốn, ừm, muốn….”

Y nhìn thấy Ngọc Mân vẫn không nói chuyện, giọng nói càng lúc càng nhỏ: “Thật ra cũng không, không đau lắm, Mân ca ca.”