Edit & Beta: Nghê Tịch
1. Ngày nhận được thư thông báo trúng tuyển Đại học N, mẹ tôi đưa tôi đi mua một cái điện thoại thông minh, sau đó vẻ mặt thấp thỏm mà nói cho tôi.
"Tiểu Trúc, mẹ biết hiện tại sinh viên đều đến có di động với máy tính."
"Nhưng trong nhà thật sự là không có tiền, con xem có thể...... mượn cái máy tính cũ của chị họ con dùng tạm một năm được không?"
Nói xong, bà lại nhanh chóng bổ sung một câu: "Chờ sang năm tình huống tốt lên, mẹ liền đổi cho con một cái mới."
Tôi cố gắng che giấu nội tâm chua xót, cười nói: "Không cần đổi đâu mẹ, cái máy tính kia của chị họ vẫn còn dùng tốt, đủ dùng đến tốt nghiệp đại học mà."
Tôi với người khác đang chờ mong cuộc sống đại học sau kỳ nghỉ hè không giống nhau một chút nào. Cả mùa hè, tôi đều đi tìm hiểu xem, gần đại học N có chỗ nào có thể làm thêm được không.
Ngày khai giảng, tôi xách theo hai bao tải lớn vào ký túc xá, phát hiện bạn nữ giường cách vách đã tới rồi.
Cô ấy tự giới thiệu rằng mình Thịnh Dao, là người thành phố N.
Tôi cười nói: "Tớ tên là Mạnh Thính Trúc."
Thịnh Dao vô cùng nhiệt tình mà kéo tay tôi, giới thiệu cho tôi siêu thị trường học có đồ vật gì tiện nghi nhất, làm thế nào có thể mua được mấy đồ second-hand.
Có qua có lại, tôi cũng sẽ chia sẻ cho cô ấy những đồ tốt mà tôi mua được.
Thịnh Dao không quá quan tâm, tôi cũng không để ở trong lòng.
Sau khi kết thúc tập quân sự, tôi liền tìm vài chỗ làm thêm.
Bi vì nhà xa, tôi ở nơi phồn hoa đô thị này hối hả ngược xuôi, thậm chí không rảnh quan tâm có thể dung nhập vào phòng ký túc xá này hay không.
Chiều hôm đó, tôi gửi hơn phân nửa tiền lương làm gia sư cho mẹ, lúc chuẩn bị đi giặt quần áo, mới phát hiện túi bột giặt hết rồi.
Vừa lúc đang có đợt giảm giá thùng nước giặt quần áo lớn, tôi chốt đơn luôn, tiện tay chia cho Thịnh Dao một phần.
Lúc cô ấy ở ký túc xá, tôi liền thuận miệng nói một câu: "Thịnh Dao, tớ mua một thùng nước giặt quần áo rất có lời, chia cho cậu một phần nhé."
Không nghĩ tới Thịnh Dao bỗng nhiên đứng bật dậy, quay đầu nhìn tôi.
Mặc dù đã che giấu, nhưng trong giọng nói của cô ấy vẫn là có vài phần không kiên nhẫn:
"Mạnh Thính Trúc, cậu sẽ không thật sự cho rằng tôi với cậu giống nhau, đều nghèo kiết xác, keo kiệt có thừa hả?"
"Tôi nhẫn nhịn cậu lâu lắm rồi, cậu xem mấy thứ đồ cậu cho tôi, tôi đã mua bao giờ chưa?"
"Cậu có biết bố tôi là Giám đốc Công ty địa ốc lớn nhất thành phố không?"
Lúc cô ta nói chuyện, hai người bạn cùng phòng khác cũng quay đầu lại, im lặng mà nhìn tôi.
Tôi thật sự không thể hiểu được: "Lần đầu tiên tớ đưa đồ cho cậu, cậu nói rõ ràng có phải tốt hơn không."
"Tôi cũng không phải loại người thích khoe giàu, ngày thường vẫn luôn giả vờ nghèo, chính là sợ tạo thành áp lực tâm lý cho cậu, không nghĩ tới cậu còn như vậy."
Cô ta nhướng mi, "Mấy cái khác thì không nói, chỉ nói cái thùng nước giặt quần áo lớn chỉ đáng mấy đồng tiền của cậu đi, giặt bao nhiêu là thứ, tôi dùng thường xuyên có khi bị dị ứng luôn ấy."
(Ha hả, nhà giàu nói gì cũng được ha, lại còn giả nghèo, ghê nhở, thôi thì đừng có giả, không người ta lại bảo giả trân)
Hạ Lam giường đối diện cũng nói:
"Tiểu Trúc, túi mà Dao Dao dùng đều là LV, cả dép lê cũng là của Hermes, cô ấy khẳng định không cần mấy tiền lẻ này."
Thịnh Dao cười cười: "Đừng có nói nữa, tôi đoán cậu ta cũng không biết đâu, nói nhiều người ta cũng sẽ xấu hổ."
Tôi cúi đầu nhìn giờ, mắt thấy sắp muộn giờ gia sư, vội vàng gật gật đầu:
"Biết rồi, sau này không đưa cho cậu là được chứ gì. Tớ phải đi đây."
2. Nếu mọi chuyện dừng lại ở đây, đương nhiên cũng không có việc gì.
Rốt cuộc thì, trên thế giới này có người nghèo thì cũng sẽ có người giàu, chúng ta phân biệt rõ ràng, nước sông không phạm nước giếng là được.
Thế nhưng mà không lâu sau hôm đó, vào một buổi tối nọ, Thịnh Dao lục tìm trong ký túc xá nửa ngày, bỗng nhiên quay người lại:
"Chiết xuất trứng cá muối của tớ không thấy đâu nữa rồi."
Hạ Lam kinh ngạc nói: "Không thể nào, hay là lúc trước cậu mang về nhà rồi lại quên lấy về rồi?"
"Không thể nào! Hôm qua lúc trở về tớ còn bỏ vào trong túi, buổi sáng nay tớ còn dùng qua cơ mà."
Tôi còn đang điên cuồng gõ chữ trên màn hình máy tính, đang nghĩ mau chóng viết xong bản thảo gửi cho bên kia, để còn nhận được 500 tệ tiền nhuận bút.
Bỗng dưng ánh sáng trước mặt hơi tối sầm lại, Thịnh Dao đã đứng bên cạnh tôi.
Cô ta nhìn tôi từ trên cao xuống, trong giọng nói chẳng có vẻ gì tốt đẹp cho cam: "Cậu có nhìn thấy bình chiết xuất trứng cá muối của tôi không?"
"Không có."
Tôi cũng không ngẩng đầu lên mà vẫn cặm cụi viết, Thịnh Dao thế mà lại đứng im bên cạnh tôi
"Mạnh Thính Trúc, nói thật, mọi người đều là bạn cùng phòng, tôi cũng không có ý định hoài nghi cậu. Nhưng ban ngày tôi với Hạ Lam và Hùng Nhã đều đi chơi hết rồi, chỉ có cậu ở ký túc xá."
Trong khi tay vẫn thoăn thoắt gõ chữ, tôi giương mắt nhìn cô ta: "Cho nên?"
Thịnh Dao cũng không khách khí nói: "Cho nên cậu phải cho tôi kiểm tra tủ quần áo với bàn học của cậu một chút"
"Việc này cậu không làm chủ được, ngay cả khi cậu gọi ông bố là Giám đốc Công ty địa ốc thành phố tới, cũng không làm chủ được."
Tôi nhịn xuống tức giận trong lòng, tận lực bình tĩnh mà nói,
"Báo cảnh sát đi, cậu nhờ cảnh sát lấy lệnh điều tra lại đây, tìm trong cả cái ký túc xá này, cả cái trường học này một lần đều được."
"Cậu!"
Sắc mặt cô ta biến đổi, "Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không?"
Nói xong, lấy ra di động ngay trước mặt tôi, gọi điện thoại.
Tôi vốn dĩ cho rằng cô ta báo cảnh sát, không nghĩ tới cô ta gọi cho người nhà:
"Mẹ ơi, chiết xuất trứng cá muối mẹ mới mua cho con để ở ký túc xá bị người ta trộm mất rồi."
Khả năng là muốn có mẹ chống lưng cho, cô ta nói xong câu đó liền bật loa ngoài, vẻ mặt tức tối liếc tôi.
Kết quả là ở phía bên kia điện thoại, giọng nói của mẹ Thịnh Dao truyền đến:
"Dao Dao, mẹ đang định gọi cho con, chiết xuất trứng cá muối của con để quên ở trên bàn trà chưa mang đi trường học ——"
Giọng nói bỗng im bặt, hóa ra Thịnh Dao đã đột nhiên cúp máy.
Thấy tôi lạnh lùng nhìn cô ta, Thịnh Dao cắn môi, xoay người định đi, lại bị tôi bắt được cánh tay.
"Cậu làm gì thế?!" Cô ta nhịn không được kêu, "Buông tôi ra! Đau quá!"
Đương nhiên là đau rồi, tôi từ nhỏ đã giúp việc trong nhà, tay quen việc đồng áng, tuy chỉ dùng một chút lực nhưng đại tiểu thư được nuông chiều từ bé làm thế nào chịu được.
Tôi nén lửa giận trong lòng, nói: "Xin lỗi tôi"
"Tôi xin lỗi cái gì? Đồ vật không thấy, ký túc xá có một mình cậu ở lại, tôi không nên hoài nghi cậu à?"
"Nhưng đồ của cậu có mất đâu, mẹ cậu chính miệng nói đấy thôi."
Không khí trong phòng nháy mắt căng thẳng, thấy mọi chuyện không hợp lý, Hạ Lam trực tiếp chạy ra ngoài, gọi dì quản lý ký túc xá vào.
Cửa vừa mở ra, Thịnh Dao liền bắt đầu đỏ mắt khóc:
"Gia cảnh nhả tôi tốt tôi cũng muốn tiết kiệm, có gì sai chứ? Một món mấy ngàn tệ, tôi hỏi một câu có làm sao? Lại có phải nói là cậu lấy đâu......"
(Nói cho nghe, lúc tui edit mấy câu này của bà TD tui suýt thì nôn hết bữa sáng hôm nay ra luôn, trời ơi hai mặt gì đâu hông à...)
Dì quản lý ký túc xá vội vàng nói: "Có chuyện từ từ nói, Mạnh Thính Trúc, cháu bỏ tay Thịnh Dao ra đã!"
Tôi thả lỏng tay cô ta ra, Thịnh Dao một bên hất tay tôi ra một bên khóc lóc, nói mãi chính là chỉ trích tôi cắn mãi không tha người ta.
Dì quản lý đứng ra hoà giải: "Được rồi được rồi, Thịnh Dao hiểu lầm cháu, cháu cũng nắm đỏ tay người ta rồi, đều là bạn học với nhau, nhẫn nhịn một chút thôi."
Tôi cũng định thế, còn không nghĩ tới Thịnh Dao không buông tha cơ.
"Cậu ấy làm cháu bị thương, phải xin lỗi cháu!"
Tôi lười quan tâm cô ta, kéo ghế dựa ngồi xuống, tiếp tục viết bản thảo.
Thịnh Dao náo loạn một lúc lâu nữa, cuối cùng nhờ Hạ Lam với Hùng Nhã khuyên bảo mới trở về chỗ của cô ta.
3. Từ sau hôm đó, ba người khác trong phòng tôi càng ngày càng gần gũi, ngày thường lúc ăn cơm hay đi học đều đi cùng nhau, hoàn toàn cô lập tôi ở một góc.
Nhưng mà cũng may, tôi cũng còn có bạn, cô ấy tên là Tống Đường, học ở Viện Truyền thông ngay cạnh thôi.
Cũng là có duyên, tôi chính là gia sư dạy thêm cho em trai họ nhà cô ấy, càng qua lại thường xuyên, tôi với cô ấy càng thân quen hơn.
Gia cảnh nhà Tống Đường có lẽ là giống với Thịnh Dao, nhưng tính cách khác nhau một trời một vực, thế mà lại hợp cạ với tôi.
(con người đâu phải ai cũng giống nhau, đúng hong)
Giữa học kỳ, trường học muốn tổ chức cuộc thi trang trí ký túc xá, đứng đầu có thể nhận được huy chương đặc chế riêng.
Thịnh Dao xung phong đi đầu thảo luận cả nửa ngày trời, cuối cùng chạy tới tìm tôi: "Trang trí ký túc xá là hoạt động tập thể, cậu cũng đóng góp một phần đi."
"Tôi không tham gia đâu," Tôi nói, "Mấy người tự mình làm đi, đừng có gọi tôi."
"Gì vậy chứ, ký túc xá vốn dĩ là một chỉnh thể, bọn tôi đều trang trí đẹp hết rồi, còn mỗi chỗ của cậu xấu xí thì làm sao có thể giành giải nhất? Mạnh Thính Trúc, sao cậu có thể ích kỷ như vậy chứ?"
Tôi cười nhạo một tiếng: "Ồ, cậu không ích kỷ, vậy cậu bỏ tiền ra trang trí chỗ của tôi đi, nó thành cái kiểu gì tôi cũng không ngại đâu."
Thịnh Dao khinh thường nhìn tôi: "Cậu là ăn mày à? Nhà tôi dù có tiền, cũng không có khả năng bỏ ra cho cậu đâu, nhà cậu nghèo đến mức này á hả?"
"Đúng thế, nhà tôi nghèo thế đấy, thế nên tôi không tham gia đâu."
"Cậu mỗi ngày đều đi dạy kèm đấy thôi, bây giờ có mấy trăm tệ cũng không lấy ra được, ai mà tin chứ?"
"Cậu chẳng nói nhà tôi quá nghèo còn gì nữa, cho nên tiền tôi kiếm được đều gửi về nhà rồi, có vấn đề gì không?"
Nói xong, tôi cầm lấy giáo trình và máy tính, xoay người đi đến thư viện.
Những tưởng việc như thế là xong xuôi rồi, không nghĩ tới Thịnh Dao được nước lấn tới, không biết từ đâu tìm được số điện thoại của mẹ tôi.
Buổi chiều hôm ấy, tôi vừa cùng Tống Đường ra khỏi thư viện, mẹ tôi bỗng nhiên gửi cho tôi một ngàn tệ, lại còn nhắn tin cho tôi:
"Tiểu Trúc, trường học có hoạt động vẫn là nên tham gia, sống chung thật tốt với bạn học, không cần xích mích, cãi cọ đâu. Trong nhà không thiếu tiền, về sau con cũng đừng chuyển tiền cho mẹ nữa."
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, nhìn chằm chằm màn hình, một lúc lâu sau không nói một câu nào.
Tống Đường thấy không thích hợp, quay đầu nhìn tôi: "Tiểu Trúc?"
Tôi trực tiếp gọi điện thoại cho Thịnh Dao, âm thanh vì tức giận mà run rẩy: "Cậu tìm mẹ tôi đòi tiền trang trí ký túc xá?"
"Đương nhiên." Cô ta đắc ý mà nói, "Tôi cuộc thi này rất quan trọng, mẹ cậu lập tức nói nhất định sẽ chuyển tiền cho cậu. Mạnh Thính Trúc, khỏi phải nói, mẹ cậu hiểu chuyện hơn cậu nhiều."
Mẹ tôi không có việc làm ổn định, làm thuê cho mấy nhà máy, suốt ngày khâu vá, cắt khăn, vô cùng vất vả mới có tiền cho tôi đi học.
Lúc tôi không ở nhà, bà cứ cách vài bữa lại ăn mì sợi nấu cải trắng, trong tay có chút tiền tiết kiệm, đều là bởi vì ngày thường thắt lưng buộc bụng mới có.
Hiện tại bởi vì Thịnh Dao nói một câu, liền dễ dàng đưa cho tôi một ngàn tệ, chính là bởi vì bà vẫn luôn thấy áy náy với tôi, cảm thấy không cho tôi được một cuộc sống tốt đẹp.
Một cỗ lửa giận nổi lên trong lòng tôi, càng cháy càng lớn.
Tống Đường đi bên cạnh tôi, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Trúc, làm sao vậy?"
Điện thoại đã bị Thịnh Dao không kiên nhẫn mà cúp máy, tôi hít sâu một hơi, nén giận nói:
"Cậu còn nhớ trường học mấy ngày hôm trước thông báo cuộc thi trang trí ký túc xá không?"
Tống Đường gật gật đầu: "Nhớ, nhưng mà phí công làm mấy cái thứ đồ ấy làm gì? Phiền hà muốn chết."
"Nhưng Thịnh Dao cảm thấy rất cần thiết, bởi thế lúc bị tớ từ chối liền trực tiếp gọi điện thoại tìm mẹ tớ đòi tiền."
"Cái gì, cậu ta còn có loại tật xấu này á hả?"
Tống Đường buột miệng thốt lên. Cuối cùng còn bảo, muốn cùng với tôi về ký túc xá tìm Thịnh Dao. Ta không định làm phiền cô ấy, sau khi bình tĩnh lại, tôi miễn cưỡng cười:
"Không sao, không có việc gì, chuyện của tớ với cậu ta, tự tớ giải quyết là được, liên lụy nhiều người cũng không tốt."
(Còn tiếp)