Edit & Beta: Nghê Tịch
Trong văn phòng cô Trình, tôi kể rõ ngọn nguồn sự việc. Cô gật gật đầu nói với tôi:
"Được rồi, cô hiểu rồi, em đừng quá lo lắng, mọi chuyện không quá nghiêm trọng như em nghĩ đâu —— Trước đó mấy lần kiểm tra có chụp hình lại không?"
"Có ạ."
"Cô sẽ xin với học viện, để thời gian em biện hộ vào ngày cuối cùng, sau đó việc nộp luận văn cũng xin đặc cách vậy."
Cô Trình khẽ cong ngón tay, nhẹ nhàng gõ gõ tay vịn của ghế dựa,
"Còn việc ai tiết lộ luận văn của em, vì để cho công bằng, chúng ta trực tiếp báo án, để cảnh sát vào cuộc."
Tôi hiểu điều mà cô ám chỉ.
Quả đúng là vậy, trước khi làm việc này, Thịnh Dao đã có chuẩn bị đầy đủ.
Cô ta có ba mẹ, cùng với gia tộc cường thế chống lưng, hình thành một thế đối lập với tôi, đơn thương độc mã, thế lực đơn bạc.
Nhưng từ trước tới nay, tôi chưa bao giờ sợ cô ta.
Trên thế giới này, không ai có thể thật sự một tay che trời, không quan tâm đến công lý là gì cả.
Tôi báo cảnh sát, cảnh sát trực tiếp tìm được mấy người Hạ Lam tiến hành lấy lời khai, lại tra được địa chỉ IP đã truyền luận văn của tôi ra ngoài, bắt đầu tìm hiểu nguồn gốc.
Hạ Lam rất nhanh liền thừa nhận, chủ ý này là Hùng Nhã đề xuất cho Thịnh Dao.
Mà cô ta phụ trách tìm hiểu tin tức, ăn trộm USB của tôi, copy luận văn.
Để báo đáp, Thịnh Dao đồng sau khi tốt nghiệp cho hai người họ chức vị việc nhẹ lương cao ở công ty địa ốc của ba cô ta.
Bên cạnh đó, bọn họ còn đưa ra giá cao để Thịnh Dao mua lại luận văn, đồng thời còn nói ra sự thật về luận văn.
Nói xong lời cuối cùng, Hạ Lam khó hiểu nhìn tôi, hỏi:
"Cậu rốt cuộc vì cái gì mà phải đắc tội cậu ta chứ? Rõ ràng theo cậu ta sẽ giảm bớt rất nhiều phiền toái, nịnh bợ cậu ta vui vẻ còn có được công việc tốt, tôi thật sự không hiểu nổi cậu."
Hùng Nhã nghẹn một bụng tức giận, bất bình nói:
"Cậu ta rõ là làm bộ thanh cao! Cậu không nghe Thịnh Dao nói cậu ta gặp phải vận c.ứ.t c.h.ó gì đâu, bán bản quyền liền lập tức biến thành kẻ có tiền, làm sao mà nhìn thấy bọn thường dân chúng ta!"
Tôi không nhịn được cười: "So sánh với hai cô hầu của công chúa như hai cậu, tôi mới càng giống thường dân chứ?"
Cuối cùng, hai người bọn họ đều bị lưu lại tiền án trong hồ sơ.
Bên cạnh đó, Hạ Lam còn bị nghi ngờ ăn cắp vật phẩm cá nhân của tôi, nhưng vì giá trị không lớn nên cuối cùng chỉ phạt cô ta 500 tệ thôi.
Nói thật, lúc vừa khai giảng, bọn họ cũng là hai cô gái hoạt bát, dễ gần.
Chỉ là sau này vẫn luôn đi theo Thịnh Dao, bị vinh hoa phú quý làm cho mờ mắt, cuối cùng không giữ được sơ tâm ban đầu.
Từ đầu đến cuối, Thịnh Dao vẫn không ra mặt lần nào.
Ba Thịnh Dao ra tay, phái một luật sư đến gặp tôi. Đối phương còn uy hiếp tôi:
"Bạn học Mạnh, đôi khi có hại mới là có phúc, cháu có tương lai vô cùng xán lạn, tiền đồ vô hạn, nhưng nếu nhất quyết cắn chặt không buông tha cho Dao Dao, cuối cùng người thiệt hại vẫn là cháu mà thôi."
Bọn họ hy vọng tôi một điều nhịn chín điều lành, nhưng tôi làm sao có thể đồng ý.
"Bạn học Mạnh, đừng ra vẻ cho cháu mặt mũi cháu lại không cần, loại dân thường nghèo kiết xác như mấy người, còn chẳng bằng cái đinh cái ốc gì trong mắt người khác, còn tưởng rằng chính mình là Định Hải Thần Châm, có thể hô mưa gọi gió sao?"
(Định Hải Thần Châm: Chắc ai xem Tây Du Ký cũng biết, đây là pháp bảo gậy Như Không. Tôn Ngộ Không Gậy Như ý có hai đầu bịt vàng, ở giữa là đoạn ô thiết có khắc hàng chữ: “Như ý kim cô bổng, một vạn ba ngàn năm trăm cân”. Những dòng chữ cho thấy rằng cây gậy này tuân theo lệnh của chủ nhân sở hữu nó, có thể tùy tâm dài ngắn, biến hóa vi châm, lại có thể đỉnh thiên lập địa, chống trời chống đất, nhập giang hà hồ biển, khi lũ lụt lại có thể bình định về sau.
Ý của lão Thịnh tổng này là nói chị Trúc không thể mạnh mẽ như Định Hải Thần Châm, không thể một tay che trời, đừng nên chống cự làm giữ cả.
Edit đoạn này thấy bực ghê luôn, muốn tống vào họng lão kia một đấm cho chừa, khinh thường người khác, cái kết không đẹp đâu con 😏😏😏)
Cuối cùng Tống Đường cũng tìm được tôi.
"Giám đốc công ty địa ốc lớn nhất thành phố cái gì, một lũ lừa gạt người khác cả thôi."
Cô ấy nhét điện thoại vào tay tôi, "Đối phó loại người xem thường nhân dân, đương nhiên phải nhờ lực lượng nhân dân giúp đỡ."
Tôi cúi đầu thì thấy, Tống Đường đã đăng Weibo, ngắn gọn miêu tả để làm sáng tỏ tin đồn Thịnh Dao thu mua bạn học, làm giả kết quả học tập và cả luận văn tốt nghiệp, năm lần bảy lượt làm phiền tôi, còn hơn nữa, ba cô ta làm việc xấu.
Weibo này được hơn hai triệu lượt chia sẻ, còn lên cả hot search.
"Giúp cậu quạt gió thêm củi một chút, không cần cảm ơn đâu."
Cô ấy ôm ngực, buồn bã nhìn tôi, "Mình biết mà, cậu đâu có coi mình là bạn, chuyện lớn như vậy vì sao ngay từ đầu không nhờ mình hỗ trợ?"
Tôi mím môi, ôm cánh tay cô ấy, nhẹ giọng xin lỗi: "Mình sai rồi."
"Không phải không coi cậu là bạn bè, chỉ là...... mình đã quen với việc giải quyết mọi chuyện một mình rồi."
Từ khi còn rất nhỏ, tôi đã hình thành thói quen khi ba uống say, đứng chắn trước người mẹ rồi.
Sau này mẹ mở tiệm may, bị mấy tên du côn tới cửa quấy rồi, ta giơ một con dao phay rỉ sắt dọa bọn họ chạy trối chết.
Mãi đến hiện tại, tôi vẫn luôn tự mình bảo vệ mình.
Nhưng nói thế nào nhỉ.
Cảm giác có bạn bè để dựa vào cũng thật tốt.
11. Về chuyện của ba Thịnh Dao, ông ta và đứa con gái yêu quý của mình dạo gần đây đang bị người ta mắng trên mạng dữ lắm.
Thịnh Dao cũng có thêm vài cái xưng hô mới lạ.
Cái gì mà con gái lão nhà giàu, rồi còn công chúa gì đó nữa.
Nhờ Tống Đường chỉ điểm, tôi lại tung ra bản ghi âm ngày đó tôi cùng luật sư nói chuyện, làm đề tài này ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Trong lúc này, Chung Nham còn không lo lửa cháy đến chân mình mà gọi điện cho tôi, hỏi có cần anh ta hỗ trợ gì không.
Tôi không ngần ngại cự tuyệt: "Không cần đâu."
Cuối cùng, trường học không chịu được áp lực dư luận, phải ra mặt đuổi học Thịnh Dao.
Còn việc xã hội cùng pháp luật xử phạt Thịnh gia như thế nào, đó lại là một câu chuyện khác..
Bởi trong quá trình viết và chỉnh lý luận văn đều có ấn ký của riêng tôi và chứng cứ rõ ràng, hơn nữa cô Trình vẫn luôn ủng hộ tôi, bên phía học viện cuối cùng không bắt tôi viết lại luận văn.
Vào ngày lễ tốt nghiệp, tôi đặt trước vé tàu cho mẹ, mời bà đến tham gia buổi lễ trọng đại này với tôi.
Sáng đó, tôi mặc quần áo tốt nghiệp, cúi đầu lắng nghe lời khen ngợi và góp ý của thầy hiệu trưởng, rồi đưa tay nhận bằng tốt nghiệp.
Tống Đường mang theo một cái máy ảnh lớn, giúp tôi và mẹ chụp thật nhiều ảnh chung trong lễ đường tốt nghiệp.
Trong ảnh là mẹ tôi, thân hình nhỏ gầy dựa vào người tôi, cười ngượng ngùng nhìn vào máy ảnh.
Không biết từ bao giờ, tôi đã cao lên nhiều lắm rồi, đôi vai này giờ cũng có thể vì mẹ mà chống đỡ một khoảng trời rộng lớn.
"Mẹ."
Sau khi lễ tốt nghiệp kết thúc, tôi nhẹ giọng nói,
"Mẹ đến sống trên thành phố với con đi. Con bán bản quyền hai quyển sách, mỗi tháng cũng có tiền nhuận bút, rất nhanh sẽ đủ tiền mua một căn chung cư."
Mẹ nhìn tôi, vui mừng cười, nhưng hàng nước mắt vẫn cứ rơi xuống.
"Là mẹ không tốt......"
Bà run run nói, "Tiểu Trúc nhà ta giỏi giang như vậy, vẫn luôn là mẹ kéo chân tới con......"
Tôi nén nỗi chua xót trong lòng, nhào qua ôm lấy bà, giống như khi còn bé, tôi ăn vạ làm nũng trong lòng bà, cọ cọ trên bả vai gầy yếu.
"Cho mẹ cuộc sống hạnh phúc là mong ước đời này của con."
"Không vì gì cả, chỉ vì con yêu mẹ."
(Hết)