Phương Tiên Sinh, Chờ Ngày Anh Nhận Ra Em

Chương 1: Kí ức



Cuộc đời ai sinh ra cũng không có quyền lựa chọn gia đình, nơi mình sinh ra, hai chị em Hạ An, Hạ Tâm cũng thế. Tuy gia đình nghèo khó, mẹ bỏ đi, ba mất sớm nhưng hai chị em vẫn nương tựa nhau sống tốt.

Hạ An năm nay 22 tuổi, vì lúc nhỏ gia đình nghèo khó phải nghỉ học sớm nhường cho em gái đi học, nên giờ cũng khó xin việc làm. Hạ An không có học vấn nhưng may mắn trời cho ngoại hình và khuôn mặt xinh đẹp nên cũng dễ xin việc. Tuy vậy cô chỉ làm những công việc bán thời gian, việc gì cô cũng làm miễn có tiền nuôi em gái đi học cô đều làm hết, có ngày làm đến 2 hoặc 3 việc.

May mắn em gái Hạ Tâm rất ngoan, lại học giỏi nên Hạ An vui mừng thấy bản thân hi sinh cũng đáng.

Hôm nay khuya rồi mà Hạ An vẫn không ngủ được, nằm quay qua quay lại. Cô lại nhớ đến hồi nhỏ, lúc ba còn sống và nhớ đến người anh mà cô từng cứu.

15 năm trước...

Hạ An mới 7 tuổi, một cô bé đen nhẻm, vừa cao vừa gầy, mặc bộ quần áo cũ mèm, mặt mũi nhem nhuốc. Gia đình cô khó khăn, ba đi làm thuê cũng chỉ đủ nuôi hai chị em. Muốn đi kiếm tiền phụ ba nhưng còn nhỏ không làm được gì, Hạ An trốn ba đi nhặt ve chai bán kiếm tiền.

Hạ An đi nhặt ve chai gần qua ngôi nhà hoang thì thấy một đám người bước xuống từ một chiếc xe, vác theo một cậu bé.Hạ An lén đi theo, sau đó nghe được đám người kia chính là người xấu bắt cóc trẻ con tống tiền. Không suy nghĩ nhiều cô muốn cứu người bạn kia.

Cô không dám lại gần, nên không nghe thấy đám người kia nói năng gì, mà chỉ để lại một tên canh giữ, những người còn lại lên xe rời đi.

Hạ An thấy người đàn ông đứng canh còn lại cứ ham nói chuyện với ai đó qua điện thoại. Cô vừa quan sát vừa trèo qua cửa sổ, bị ngã xuống đất rất đau, tay cũng bị trầy theo. Nhưng cô không dám lên tiếng vì sợ bị phát hiện.

Phương Hàn tuy còn nhỏ nhưng rất can đảm, dù bị bắt cóc trói tay chân rất đau nhưng không hề sợ. Đối với Phương Hàn chuyện bị bắt cóc tống tiền là chuyện như cơm bữa, vì gia đình cậu ta quá giàu, cứ bị bắt lại được thả ra vì cậu biết ba mẹ cậu sẽ đưa tiền chuộc, không mấy chốc cậu sẽ được thả thôi. Phương Hàn kinh ngạc thấy một cô bé trèo vào gần chỗ cậu ta. Phương Hàn liếc người đàn ông đang say sưa nói chuyện điện thoại, nhìn lại cô bé đang bò qua.

Hạ An đưa tay lên miệng ý muốn nói Phương Hàn im lặng. Cô vừa để ý vừa bò qua chỗ của Phương Hàn, lấy miếng vải trên miệng cậu ta xuống, cởi trói tay cho Phương Hàn rồi nói nhỏ:

"Anh không sao chứ? Lúc nãy em đi ngang qua đây thấy anh bị bọn họ bắt, nên em vào cứu anh".

"Nếu để bọn họ biết sẽ rất nguy hiểm, em không sợ sao?"

Hạ An mỉm cười rồi lắc đầu: “Ba em nói thấy người bị hại phải giúp người ta, nên em không sợ”.

Hai đứa trẻ vừa nói nhỏ vừa nhanh nhẹn trốn ra ngoài. Vừa ra đến cửa Phương Hàn đạp phải vỏ lon, phát ra tiếng động khiến tên bắt cóc quay lại nhìn.

“Thằng nhóc kia đứng lại đó!”

Hạ An nắm tay Phương Hàn chạy thật nhanh về bãi cỏ lau đằng sau. Tên bắt cóc đuổi theo hai đứa trẻ đến bãi cỏ lau thì mất dấu. Hắn ta cầm điện thoại ra gọi cho đồng bọn, xong rồi nhặt cây dài dưới đất bắt đầu quơ vào đám cỏ mây.

“Hai nhóc con ra đây nào... đừng để ông đây bắt được thì chỉ có ăn đòn no nhé".

Nghe tiếng tên bắt cóc nói, còn có tiếng cây đập loạn xạ.

“Anh ở đây, để em chạy đi báo mấy chú cảnh sát, họ sẽ quay lại cứu anh".

“Nhưng mà giờ em ra ngoài đó bị tên kia bắt thì sao?”

“Hắn bắt em làm gì... Hìhì anh yên tâm đi, em rành hết chỗ này rồi. Chân em lại chạy nhanh nữa, muốn bắt em không dễ đâu".

Nói xong Hạ An lồm cồm chạy về hướng khác. Tên bắt cóc cầm cây sắp quơ đến chỗ Phương Hàn thì thấy hướng bên có sự chuyển động, hắn nghĩ là 2 đứa nhóc chạy về hướng đó nên đuổi theo.

Hạ An người nhỏ nhắn chạy rất nhanh, cô vừa chạy vừa luồn lách không dám quay đầu lại nhìn.

Hạ An chạy thật nhanh về sở cảnh sát gần đó báo là bạn cô bị bắt cóc. Nghe cô bé báo tin các chú cảnh sát theo Hạ An đến nơi tóm được tên bắt cóc và đồng bọn mới trở về.

Sở cảnh sát...

Phương Hàn bây giờ mới nhìn kĩ cô bé vừa mới cứu mình, cô mặc bộ quần áo cũ mèm, mặt mũi lấm lem, cánh tay có vết trầy, đôi mắt to tròn lung linh, nụ cười tươi tắn rất dễ thương.

“Anh bị bọn người xấu bắt cóc để tống tiền ba mẹ anh, may mà có em cứu anh, cám ơn em nha... mà tay em có đau không?“ Vừa nói Phương Hàn mỉm cười xoa đầu Hạ An.

Hạ An nghiêng đầu né tránh, mỉm cười rồi lắc đầu: “Không có gì... tay em không sao... Chắc nhà anh nhiều tiền lắm họ mới bắt cóc anh đúng không?” Vừa nói cô vừa chu môi thổi thổi vết trầy xước trên cánh tay.

“Ừ!" Phương Hàn gật đầu nói tiếp: “Anh thường xuyên bị như vậy”.

Hạ An nhìn Phương Hàn suy nghĩ một lúc rồi tháo vòng dây may mắn màu đỏ trên tay cô ra đưa cho anh: “Em cho anh cái này... ba em nói đeo cái vòng sẽ rất may mắn, mọi nguy hiểm sẽ không đến với mình".

“Đồ quý của ba em, sao em cho anh?”

Hạ An cười hì hì: “Nhà em không có tiền, sẽ không ai bắt cóc em đâu, nên em cho anh".

Phương Hàn nhận cái vòng may mắn từ tay Hạ An: “ Cám ơn em, nhưng anh không có gì cho em".

“Không cần đâu“ - Hạ An vui vẻ lắc đầu.

“Anh tên Phương Hàn... còn em tên gì?“

Phương Hàn vừa hỏi xong liền nghe thấy tiếng ba mẹ gọi anh. Ba mẹ anh chạy đến ôm anh vào lòng.

Mấy phút sau Mẹ Phương Hàn nhìn cô bé đứng bên cạnh: “ Cám ơn cháu đã cứu con trai dì", vừa nói bà Phương vừa xúc động.

“Dạ... không có gì đâu ạ".

Ba mẹ Phương Hàn cám ơn Hạ An bằng cách cho cô một sấp tiền, rồi đưa con trai Phương Hàn rời đi.

Trên xe Phương Hàn ló đầu ra cửa kính xe nói to với Hạ An:

“Lần sau anh quay lại tìm em, lúc đó em phải nói tên em cho anh biết nha".

“Tạm biệt!" Phương Hàn nói to.

Hạ An gật đầu nhìn anh, vẫy tay chào tạm biệt nhìn chiếc xe từ từ chạy xa.

“Tạm biệt!"

Đúng lúc đó, ba Hạ An chạy đến đưa cô về. Nhờ có số tiền của ba mẹ phương Hàn cho cô mà gia đình cô mua được cái nhà nhỏ trong hẻm, không còn sống khu ổ chuột nữa.

Hạ An và Phương Hàn đều không biết lần sau gặp lại là 15 năm sau, trong hoàn cảnh đau lòng nhất.

Hạ An không ngủ được liền ngồi dậy đi lấy cốc nước uống.

“Chị hai... chị không ngủ được sao? Em cũng không ngủ được, sáng mai em thi tốt nghiệp rồi, em lo quá“. Hạ Tâm ngồi dậy theo.

“Em học bài hết chưa?”

“Em học hết rồi ạ... nhưng vẫn lo".

“Em đừng lo quá... ráng ngủ một giấc đi, chuẩn bị tinh thần mai thi cho tốt".

“Em biết rồi... mà chị sao lại không ngủ được?... Có phải chị đang nhớ đến anh trai mà chị cứu lúc nhỏ không?” Hạ Tâm mỉm cười tò mò hỏi chị gái mình, có ý ghẹo chị.

“Sao em biết?” Hạ An không giấu giếm hỏi ngược lại.

“Em là em gái của chị mà sao lại không biết chứ? Nếu bây giờ gặp lại anh ấy chị sẽ làm gì?”

“Làm gì là làm gì?” Hạ An không hiểu hỏi ngược em gái.

“Ý của em là, chị sẽ nói gì với người ta á?"

"Chị sẽ hỏi anh ấy sống có tốt không? Chỉ vậy thôi".

“Chị hai em,đúng là đại ngốc mà. Nếu gặp lại chị phải hỏi anh ta là anh có bạn gái hay có vợ chưa, nếu có rồi thì thôi, chưa có thì... thì chị và anh ấy..."

“Thôi đi cô... nhà người ta rất có tiền, biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp muốn gả, dù chưa có vợ cũng không để ý đến chị của cô đâu".

“Biết đâu được, nhỡ đâu anh ấy đang chờ người con gái năm xưa cứu mình đến lấy làm vợ để trả ơn thì sao? Giống như là trong phim truyền hình, lấy thân báo đáp á... kiểu nam chính thâm tình hết mức luôn".

Hạ An lắc đầu bó tay với sự tưởng tượng của em gái: "Em không lo ngủ sớm đi mai còn đi thi... ở đó mà mơ mộng nha cô, tui đi ngủ trước đây".

Hạ An chưa hề nghĩ sẽ được gặp lại anh, mà nếu có duyên gặp lại cô cũng chỉ hỏi thăm xã giao bình thường mà thôi.

Thấy Hạ An nằm xuống liền ngủ, Hạ Tâm nghĩ mỗi lần muốn ghẹo chị một chút mà cũng không được, liền chui vào chăn ngủ cùng.

Phương Hàn sau khi được Hạ An tặng vòng dây may mắn thì luôn đeo nó bên mình. Một tuần sau anh xin phép ba mẹ đến khu ổ chuột tìm cô nhưng không tìm thấy.

Phương gia sợ con trai sẽ gặp nguy hiểm nên đưa Phương Hàn qua Mỹ định cư. Đến bây giờ trưởng thành anh quay về nước tiếp quản tập đoàn của Phương Gia.

Về nước ngoài việc điều hành tập đoàn, anh còn tìm kiếm cô nhóc lúc nhỏ. Khó cho Phương Hàn là ngay cả cái tên của cô anh cũng không biết, chỉ biết sống trong khu ổn chuột mà cô chỉ.

Cũng 15 năm rồi, khu ổ chuột ngày xưa cô ở bây giờ trở thành những ngôi nhà cao tầng. Phương Hàn cho người tìm kiếm trong vô vọng. Và rồi anh gặp Giản Đình, cô gái nghèo khó, từ nhỏ cũng sống trong khu ổ chuột. Giản Đình xinh xắn, có đôi mắt đẹp giống như cô nhóc mà anh đang tìm kiếm. Không tìm được Hạ An, Phương Hàn cứ thế u mê, cho là Giản đình là cô nhóc ngày xưa, anh yêu thương hết mức và muốn cưới Giản Đình làm vợ.