Qua Sông Hái Sen

Chương 15: Đối đầu



Tiếng tim đập đều đặn bình ổn vang lên trong lồng ngực khi hai người gần kề nhau, chóp máu Việt Minh Khê đau đâu, ôm hắn càng chặt hơn. Y nghe giọng nói lạnh nhạt của Triệt Liên không phải chỉ đáp cho qua, cũng không vì mình trẻ hơn hắn mà xem thường tâm ý, chỉ là tạm thời không cách nào đáp lại mà thôi.

Y biết Triệt Liên cũng thích mình, nhưng y biết cái thích này còn kém xa cái thích mà y muốn. Tuy rằng y cũng muốn nhân cơ hội bầu không khí đang nồng nàn này nói chuyện yêu đường, nhưng giải tỏa dục vọng đã gần kề, cảm giác phập phồng trước kia bị đè xuống bốc hơi bay biến.

“…… Đại mỹ nhân, ngươi nói xem vì sao Cao bá bá lại xuyên tạc sự thật trong lá thư kia, khăng khăng vu khống ngươi? Ta còn tưởng hắn là chính nhân quân tử, không ngờ cũng sử dụng thụ đoạn hạ lưu này.”

Nghe ra sự tức giận bất bình trong lời nói của thiếu niên, Triệt Liên bật cười, đầu ngón tay vẽ vài vòng trong lòng bàn tay y, nói: “Sao thiếu chủ lại kết luận là hắn vu khống ta? Việt gia trang trước kia hình như cũng có giao tình khá tốt với Minh Kính sơn trang, ngươi không tin hắn vốn là người quen cũ mà lại tin một yêu tằng vừa mới biết chưa bao lâu? Chỉ vì ta đẹp thôi sao?”

“Ôi, đẹp thì cũng tính là một nguyên nhân trong đó…” Việt Minh Khê suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói, “Chỉ là trực giác của ta cảm thấy trong đó có điều kỳ quái mà thôi. Bây giờ ngẫm lại, cử chỉ của Cao bá bá quá lạ lùng, ta nghi ngờ hắn giả mạo bức thư kia. Dù sao nếu trong thư của gia gia dã viết rõ ràng, hắn cần gì phải đi lâu thế mới trở về? Trước đó ta nghe nói Cao bá bá là một người viết thư pháp rất có tài nghệ, bắt chước nét chữ của gia gia ta viết một bức thư cũng không phải là không thể.”

Dứt lời lại trầm mặt thật lâu, rồi cảm thấy hoang mang hơn: “Nhưng hắn lại vu khống đại mỹ nhân? Tính đi tính lại thì dù ngươi thật sự hại chết gia gia, vì sao hắn phải tức giận đến vậy?”

Y tất nhiên không hiểu rõ ân oán gút mắt của thế hệ trước, tính ra Cao bá bá chắc cũng là vãn bối của đại mỹ nhân, thêm cái bối phận không rõ lai lịch nay y càng tức giận nghiến răng nghiến lợi.

“… Ai biết được. ”

Qua một lúc lâu, Triệt Liên mới khẽ thở dài thành tiếng, chậm rãi nói: “Kỳ thật nếu pháp sư Già Ngọc muốn giết ta, cũng không phải là không thể.”

Việt Minh Khê sửng sốt, trong đầu nhớ đến bốn câu thơ nhỏ ngày đó thấy ở tinh xá trên núi, bỗng sinh ra cảm xúc phức tạp khôn tả, lại thấy Triệt Liên rũ mắt, giống như không có ý định bàn tiếp chuyện này, y do dự một hồi mới cất lời:

“Đại mỹ nhân, ngày đó khi ngươi đến nhà ta, nói gia gia chưa từng tuân thủ ước định giữa hai người, cho nên nợ ngươi. Hắn nợ ngươi, là cái …”

Thấy Triệt Liên nhướng mày, y vội vàng xua tay nói: “Không cần để ý, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi.”

Nói xong liền trầm ngâm. Thấy thiếu niên trước mặt vẫn đang xuất thần nhìn mình, tựa như rất rối rắm, Triệt Liên im lặng một hồi rồi nói:

“Cũng không có gì không thể nói. Năm đó ta lén xông vào Đại Ninh sơn, vì lập được công lao nên Đại Ninh tự đắc thế, pháp sư Già Ngọc từng đồng ý giúp ta báo hủ lão già Triệt Hải, lại cuối cùng nhân dịp lúc ta đang bế quan tu luyện lẳng lặng xuống núi, từ đó biết mất. Sau khi ta đột phá, qua bình cảnh, kinh mạch bị hao tổn, ngủ say bốn mươi năm ở Đại Ninh tự, sau khi tỉnh lại vội vàng xuống núi tìm hắn, thế mà hắn đã tọa hóa.”

Thấy Việt Minh Khê hơi hoảng hốt, hắn dừng lời rồi nói tiếp:

“Ta với hắn không thân không thiết, nếu so với tình thầy trò, thì xem như là thuận theo nhu cầu của từng người đi. “

Hắn không biết lời này lọt vào tai thiếu niên yêu thích mình có mang ý muốn che giấu hay không, chỉ thấy Việt Minh Khê hồi thần lại, mặc dù thần sắc vẫn rối rắm nhưng không truy hỏi đến cùng quan hệ của hắn với Thích Già Ngọc. Lát sau lại cọ cọ trong ngực y, gác cầm lên cổ y, không biết đang suy tư gì.

Đương lúc hắn tưởng Việt Minh Khê đã thấm mệt, cứ vậy thiếp ngủ trong lòng y, giọng nói trầm thấp của thiếu niên vẳng bên tai:

“Không phải ta lo lắng chuyện đó. Đại mỹ nhân, ngươi nói xem đám giang hồ rảnh rỗi kia nếu vì bí bào mà liều mạng đồng ý với đề nghị của Cao bá bá mà đánh nhau với ngươi thì phải làm sao? Nếu ngày mai những đam danh môn võ lâm này bắt tay ức hiếp chúng ta thì sao, có dễ đối phó không?”

Hiểu thiếu niên này đang lo lắng cho mình, trong lòng Triệt Liên cảm thấy ấm áp, giơ tay nhéo hai má y, “Khắp thiên hạ này, cảnh giới võ học cao hơn Triệt Liên ta chỉ có pháp sư Già Ngọc đã luyện mật pháp Đoạt tướng đại thành; bây giờ pháp sư Già Ngọc đã chế, chỉ mình lão già Triệt Hải kia há có thể làm khso ta sao? Chớ quên chúng gọi ta là Tu La chốn nhân gian, cũng không phải chỉ gọi suông một sớm một chiều trong võ lâm này.”

Dứt lời lại cười lạnh: “Huống hồ, cho dù bọn hắn có thể đánh thắng ta, e là cũng không dễ đẩy ta vào chỗ chết. Du sao quyển thượng của Vọng hi Đoạt tương vẫn nằm trong tay ta, mọi người không rõ tung tích của nó, sao dám manh động đây?”

Việt Minh Khê không hề nghi ngờ lời nói của Triệt Liên, trong lòng cũng rõ nhân vật thần tiên như đại mỹ nhân sẽ tuyệt đối không để bọn họ chiếm hời, chỉ là cảm thấy rất phiền phức, càng tức giận Cao tư Viễn gieo tai họa lên đầu đại mỹ nhân.

Y hết buồn ngủ, ôm Triệt Liên lầm bầm: “Nói cho cùng, cái đồ bỏ mật pháp Đoạt tướng này có chỗ nào tốt, rõ ràng tự xưng là chính phái lại không cố gắng luyện côgn, vậy mà tụ lại đây tranh chấp đến vỡ đầu chảy máu…chỉ khổ cho đại mỹ nhân của ta, còn phải làm khổ bản thân đi dạy dỗ mấy tên xấu xa này.”

Triệt Liên nghe xong cười, rũ mắt nói: “Cũng chỉ là ảo tưởng muốn được trượng sinh bất lão thôi, đừng nói những phàm phu tục tử ham sống sợ chết này, chẳng lẽ ngươi chưa từng động tâm sao?”

Việt Minh Khê gật gật đầu, lại lắc đầu.

“Nhân sinh chỉ qua vài chục năm, đương nhiên có thể trường sinh bất tử là chuyện tốt..” Việt Minh Khê nghiêm túc nói, “Nhưng đối với ta mà nói, sinh lão bệnh tử mới là con đường luân hồi đúng đắn, chỉ có thật sự trải qua, mới không uổng công tiêu dao chốn bụi hồng.”

Triệt Liên thấy y hờ hững nói, hơi ngẩn người, thầm nghĩ thiếu niên đúng là con người thú vị. Rõ ràng là trong sáng như dòng suối mùa xuân, nhưng hắn lại cảm thấy không thấu suy nghĩ của y, tợ như đang chôn vùi bí mật nào đó xuống đầm sâu. Nhưng hắn biết thiếu niên này thích mình thật lòng, nên bỏ qua suy nghĩ ảo diệu đó.

Vì thế im lặng một lúc lâu rồi nói: “Thiếu chủ thông suốt rộng mở, rời vào cõi hồng này cũng thâth đáng tiếc, chi bằng theo ta xuống tóc tu hành, có lẽ ngày sau cũng có thể gặp được kỳ duyên giác ngộ, đắc đạo thành Phật.”

Nghe vậy, đầu Việt Minh Khê lắc đầu như trống bỏi, ôm chặt hắn nói: “Không được, ta còn chả có tâm bồ đề, không vượt qua được sao độ chúng sinh. Thay vì miễn cưỡng mình bước vào cửa Phật, chẳng bằng làm một ẩn sĩ vui thú điền viên, còn tự tại hơn.”

Nói xong lại nghiêm mặt nói: “Mà thời gian ở chung với đại mỹ nhân, ta cũng ngộ ra đôi chút đạo lý.”

“Là như thế nào?”

Việt Minh Khê dừng lại khá lâu, sau đó lặng yên không tiếng động tiến lại gần, cười tủm tỉm hôn lên má hắn một cái: “Không phải ngươi là người tốt sao?”

“…… Nhân gian đều hư vọng, chỉ có ngươi là Phật Vô Lượng của ta, là sự dịu dàng của ta.”

……

……

Triệt Liên nói không nên lời cảm xúc ngổn ngang trong lòng mình khi nghe thiếu niên này thẳng thắn tỏ tình, vốn muốn giơ tay lên định sờ đầu y, nhưng vẫn trầm mặc. Cũng may Việt Minh Khê vẫn chưa cần hắn đáp lại, chỉ dán vào hắn tìm tư thế thoải mái nằm xuống, hơi thở phả lên cổ hắn đều đều, giống như đã thấm mệt.

Hắn ghém chăn lại cho thiếu niên, rồi ngủ với y một lát trước khi bình minh ló dạng.

……

Nhưng cuối cùng hắn vẫn thao thức.

Bốn mươi năm ngủ say trong núi Đại Ninh, hắn luôn chìm đắm trong bẻ mọng vô bờ bến, chưa từng biết ngoài kia vật đổi sao dời, cảnh còn người mất. Hắn chưa từng nghĩ đến một ngày mình gặp được người xem hắn là chân ái, bởi vì sợ bản thân một khi chơp mắt, ngày mai thiếu niên này cũng tiêu tán như trăng soi bóng nước, hoa nở trong gương.

Nhưng hắn lại cảm thấy tâm tư như vậy thật sự không ổn. Có lẽ Việt Minh Khê chính là tình kiếp của hắn, là thử thách cuối cùng sau khi hắn báo thủ rửa hận, chân chính loại bỏ tạp niệm. Sau này hắn còn có thể thành Phật hay không, thành hay bại đều nằm ở đây.

Lúc bầu trời nhuộm ráng mây sớm, hắn khoác áo đứng dậy, giống như chuỗi ngày thường nhật ở trong núi Đại Ninh, cầm chuỗi Xá Lợi không rõ sắc màu yên lặng tụng kinh.

Liên tục tụng kinh ba lần, hắn càm thấy bên tai thanh tịnh, mới muốn điều tức nhập định, thân hình hơi chững, tháo một viên Phật châu huyết luyện, nhanh tay búng ra bay tới trong phòng.

Chỉ thấy dáng người lảo đảo một chút, phản ứng nhanh giơ tay bắt lấy viên Phật châu đánh về phía mệnh môn của mình, nhíu mày nhìn một hồi, mới đi ra khỏi góc tối kia, đồng thời u oán than:

“Sư huynh, ngươi biết rõ người tới là ta, tội gì phải hạ tay nặng như vậy? Nếu vừa rồi ta không tránh thoát, bây giờ đã là cô hồn dưới suối vàng rồi.”

Triệt Liên thắp đèn, thấy Không Phạm không hề hốt hoảng ngồi xuống trước bàn, lạnh lùng nói: “Nếu không thoát khỏi chút trờ mèo này thì ngươi không cần làm trụ trì kế nhiệm của Đại Ninh tự.”

Không Phạm nghe vậy có hơi kinh ngạc nhướng mày, chăm chú đánh giá sư huynh không hề đỏi sắc, một lúc lâu mới nói: “Xem ra sư huynh đã gặp sư phụ lần cuối. Vậy cũng tốt, ta không cần phải giải thích gì thêm.”

“…” Trong lòng Triệt Liên vô cùng nặng nề, càng cảm thấy hòa thượng trẻ tuổi trước mắt còn khiến người ta đáng ghét hơn bốn mươi năm trước.

Hắn biết rõ mình không hiểu rõ ngôn nguồn bốn mươi năm qua, cứ làm ra bộ dáng muốn nói lại thôi, chỉ nhàn nhã đợi mình mở miệng hỏi dò. Cũng may hắn không định hỏi Không Phạm, chỉ hạ giọng hỏi: “Nếu không cần giải thích, giờ này ngươi đến phòng ta làm gì?”

Không Phạm nghe xong nhếch khóe môi, ánh mắt liếc về phía thiếu niên vẫn đang sáy ngủ sau rèm giường, dùng giọng nói trầm nhu quen thuộc của diễm tăng Đại Ninh tự nói: “Sư huynh chớ hiểu lầm, ta không phải tới tìm ngươi. Chỉ là thiếu chủ ban ngày đồng ý song tu với ta, nào ngờ ta đến phòng hắn tìm không thấy, hóa ra là hắn tới chỗ ngươi.”

Nhớ tới dáng vẻ thân mật của Việt Minh Khê và hắn trên mái hiên lúc trước, Triệt Liên cười, không xem là đang khiêu khích hắn: “Sư đệ, bốn mươi năm không gặp, vật trong túi ta ngươi đều muốn chen vào, tính cách không hề thay đổi.”

Nói xong lần chuỗi xá lợi trong tay, không nhiều lời với hắn, khoanh chân ngồi trên bồ đoàn mềm mại, xem hắn là không khí, nhắm hai mắt muốn nhập định.

Không Phạm cười nói: “Trước kia dù sao ta cũng còn trẻ người non dạ, ta hoang đường tranh đoạt với sư huynh, nay ta ở đây tạ tội, sư huynh lòng dạ rộng lớn, tha thứ cho ta đi.”

Thấy Triệt Liên thiền định mặt không đổi sắc, lại nói tiếp: “Sau khi sư phụ hoàn tục, ta ở trong Đại Ninh tự suy nghĩ bốn mươi năm, tự thấy lòng phàm chưa yên, chỉ có khổ sở hơn. Thấy thiếu niên này có duyên với ta, xin sư huynh nhường ta lần này, để ta cùng y quay về hồng trần.”

Triệt Liên lúc này mới mở hai mắt, dùng ánh mắt cực hoang đường nhìn hắn nói: “Cho dù là ngươi muốn hoàn tục, cũng không thể buông thiếu niên này?”

“Vâng, ” Không Phạm thong dong nói, “Không phải y thì không thể. ”

Triệt Liên không biết mấy năm trước Không Phạm từng cứu Việt Minh Khê một mạng, chỉ nói hôm nay hắn thấy thiếu niên này ngưỡng mộ mình, trong lòng liền nổi lên ý nghĩ trành đoạt, cho nên khinh thường nói: “Ngươi nói không phải hắn thì không được, nhưng mà hắn si mê ta, sư đệ phải làm thế nào đây?”

Không Phạm nghe xong, thở dài nói: “Sư huynh nói thật bạc tình. Nếu ngươi chưa từng đồng ý với y, còn khôgn cho ta thích y hay sao?”

“Y sẽ không thích ngươi.” Triệt Liên lạnh lùng đứng dậy, lúc này thấp giọng răn dạy, “Trong Đại Ninh tự thanh tu mấy chục năm chưa từng đổi được tâm bồ đề của ngươi, còn dám nhắc tới chuyện hoàn tục trước mặt ta, vô sỉ nói còn quyến luyến hồng trần, truyền ra cũng đủ để người trong thiên hạ cười nhạo!”

Thấy sư huynh vì chuyện này mà tức giận, Không Phạm không ngạc nhiên, tủm tìm cười nói: “Được, chỉ cần bây giờ ngươi đồng ý làm thiếu chủ phu nhân của y, ta đây sẽ chặt đứt suy nghĩ này, yên ổn làm trụ trì ở Đại Ninh tự, thế nào?”

……

Khi Việt Minh Khê mơ hồ tỉnh lại, nhìn thấy cảnh sặc kỳ diệu, đại mỹ nhân và tiểu mỹ nhân đang đối mặt nhìn nhau, hai mắt nhắm chặt rồi mở ra, tưởng mình vẫn đang nằm mơ.

“Tỉnh lại thì tốt.” Không Phạm liếc mị nhãn về phía y, bỗng nhiên dùng giọng điệu triền miên mang vẻ thống thiết nói, “…Thiếu chủ, lúc nhro ngươi đã đồng ý cưới ta làm thiếu chủ phu nhân, bây giờ không nhớ thật sao?”

Thấy đại mỹ nhân nhìn mình với ánh mắt thâm sâu khó dò, Việt Minh Khê trợn mắt há mồm.

Y không hiểu vì sao mỹ nhân ân công lại chạy tới vào thời khắc bình minh này, dùng giọng điệu tố cáo người đàn ông phụ lòng hắn trước mặt Triệt Liên, y vội vàng ngôid dậy muốn biện minh, nhưng phát hiện ra mình không cách nào phủ nhận mấy lời đó.

Trời mới biết lúc y bảy tuổi đã từng hứa hẹn với ân nhâm cứu mạng không rõ diện mạo kia, không nhớ rõ là một chuyện, y thật sự không dám chắc mình thích đẹp thì sẽ chưa từng nói mấy câu qua loa này.

Thấy thiếu niên vẫn đang lim dim đang đỡ trán, rơi vào trầm tư, mặt Triệt Liên trầm xuống, tỏng lòng bỗng dâng lên cảm xúc vi diệu, “Nhìn thấy chưa, sư huynh, người có hẹn ước trước với ta là thiếu chủ.” Không Phạm thu hết thần sắc hiện rõ mồn một trên mặt Triệt Liên, đổ dầu vào lửa nói, “Nếu sư huynh không còn dị nghị, lần này sau khi trở về Đại Ninh tự, ta sẽ hoàn tục…”

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy tiếng quần áo soàn soạt, đợi Việt Minh Khê ngẩng đầu lên, hai ngươi kia cứ ta tới ngươi lui trong gian phòng rộng rãi này.

Việt Minh Khê càng trợn tròn mắt.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?