Qua Sông Hái Sen

Chương 30: Đèn đuốc



Thân thế của Thích Già Ngọc kỳ thật không khác gì mấy câu chuyện dã sử lưu truyền trên phố, quả thận là sinh ra trong quan tài của thái phi tiền triều đã chết, chỉ là phần lớn dân chúng thế tục đều cho rằng y là một hoàng tử lưu lạc trong dân gian, lại không biết thật ra cha ruột của hắn là người khác.

Năm đó Hoàng đế ôm bệnh trong người, trong cung có một số nữ quyến không nhận được sủng ái, phụng theo ý chỉ của thái hậu đến Bồ Phong tự cầu thần bái Phật, tỏng đó có một hiền nhân tên Ngọc Nhi vừa gặp đã ái mộ Triệt Hải, hơn mười ngày ở trong núi luôn tìm mọi cách lấy lòng hắn, chỉ cầu đổi lấy một đêm tình duyên sương sớm với hắn, an ủi cuộc sống khó khăn thê lương sau này của mình trong lãnh cung.

Mà Triệt Hải mặc dù không có hứng thú với chuyện nam hoan nữ ai, nhưng vì lúc đó mới đại thành sơ bộ mật pháp Đoạt tướng, cần giao hợp với người khác để bổ sung, cũng không từ chối vị hoàng phi dâng tới tận cửa này. Sau đó nữ quyến và thị quan đều hồi cung, không ai biết được tuyệt đại giai nhân trong kiệu đã thành bộ dáng khô héo ra sao.

Mấy tháng sau Ngọc thái phi ở trong lãnh cung tự dưng chết bất đắc kỳ tử, bị hoàng đế phát hiện ra chuyện xấu, hạ chỉ mai táng qua loa. Cung nữ già lúc còn sống hầu hạ trái nâng phải đỡ bi thương không dứt trước quan tài, đang định tụng chú vãng sanh thì bỗng nghe tiếng khóc trẻ con vẳng ra từ trong quan tài.

Cung nữ già cuống quít đập quan tài ôm đứa trẻ mới sinh ra, biết đây có lẽ là dòng máu của hòa thượng anh tuấn kia, bèn chạy ra khỏi cung ôm đứa bé đi suốt đêm tới Trung Nguyên, cầu kiến Tinh Trần thượng nhân Triệt Hải.

Khi Triệt Hải nhìn thấy đứa nhỏ khóc nức nở trong ngực cung nữ già, mặc dù nhíu mày nhưng không hề ngạc nhiên. Hắn cảm ơn cung nữ già trung thành tận tâm, đặt tên đứa trẻ là Già Ngọc âm thầm nuôi dưỡng trong Bồ Phong tự không ai hay, ôm mục đích không thể nói nuôi nấng y lớn lên từng ngày.

Trong trí nhớ mơ mơ hồ hồ của Triệt Liên khi còn trẻ, hình như đúng là có một đứa nhỏ thường xuyên ngồi dưới gốc cây bồ đề ngẩn người, chỉ vì Triệt Hải luôn nói y là con của bạn bè trong thế tục nhờ mình nuôi dưỡng ở đây, nên hắn không hề nghi ngờ.

Mà hắn thật sự không thích trẻ con, chưa bao giờ để ý đến đứa nhỏ kia, chỉ khi nào tâm tình tốt mới gọi y tới cạnh nói đôi ba câu. Tuy lờ mờ nhớ ngày thường y thích quấn lấy mình, nhưng không rõ đã không thấy bóng dáng từ lúc nào. Cho nên cũng không biết là pháp sư Già Ngọc nổi tiếng, cùng dây dưa với hắn làm sư phụ mười năm.

Thích Già Ngọc khi còn nhỏ thường xuyên suy nghĩ, vì sao thế gian này chưa bao giờ có an lạc như lời Phật Tổ, vì sao mình phải sống.

Năm đó Triệt Hải gian díu với Ngọc thái phi, ngoại trừ lúc tu công pháp cần thiết ra, là muốn phụ nữ trong nhân gian sinh ra con nối dõi mình. Hắn tu luyện những công pháp kỳ quỷ, luyện chế độc đan bí dược, phải có người thử thuốc thay hắn, mà người thân cùng chung dòng máu với mình đương nhiên mới là người thích hợp nhất.

Vì thế lúc Thích Già Ngọc vẫn còn quấn tã, không thể không làm bia đỡ đạn chịu nhục những thí luyện tàn nhẫn đến từ chính cha rượt của mình, có khi cho y ăn nhiều viên thuốc độc có tính tương khắc, nhốt y vào trong thùng tối lấy thân nuôi trùng, sau đó căn cứ vào sự sống chết của trùng xà để phán đoán dược lực. Sau khí lớn lên một chút muốn y luyện công lên trúc cơ, cưỡng ép đả thông kinh mạch của y để thăm do những yêu pháp cắn trả kia, càng phong bế hơn nửa năm giác quan của y, cũng không dạy y nói chuyện đọc chứ, cho nên tuy hắn ngây ngây ngốc ngốc chịu đau khổ, nhưng chưa bao giờ biết kêu cứu.

Lúc Triệt Hải không đến tra tấn, y ngơ ngác ngồi dưới gốc cây bồ đề nhìn các tiểu sa di chơi đùa, tâm nhìn tuy hỗn loạn không rõ, nhưng miễn cưỡng cảm giác bọn họ không lo không nghĩ, trong lòng cảm thấy hâm mộ, đầu óc non nớt không mài ra nguyên nhân khác nhau giữa mình và bọn họ.

Sau đó y nhìn thấy người nọ đi về phía mình, dáng người mị hoặc phóng khoáng nhất thế gian, mặt mày cực kỳ phong tình, tai phải đeo khuyên vòng vàng chiếu thẳng vào mắt y, giống Phật mà như không phải Phật, giống yêu mà không phải yêu.

Người nọ giống như vừa mới từ chân núi trở về, trên người còn thoang thoảng hơi rượu lành lạnh, tâm tình sung sướng, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh y, cũng nương theo ánh mắt y nhìn mấy tiểu sa di đang chơi ném cát: “Sao không ra chơi chung với bọn chúng?”

Y nghe xong lúc hiểu lúc không, há miệng theo bản năng, nhưng không thể nói được nên lời.

Triệt Liên sửng sốt, nhìn bộ dáng ngây ngốc hai mắt vô hồn của đứa nhỏ này, trong lòng không biết nên nói là tiếc nuối hay thương hại, giơ tay sờ sờ hai má non mềm của y, nhẹ giọng thở dài nói: “Đúng là một đứa trẻ câm.”

Ngón tay ấm áp mang đến xúc cảm rất thoải mái, y nheo mắt lại, càng muốn thân cận hơn với chủ bàn tay này, liền cọ cọ trong lòng bàn tay hắn, nằm gọn trong lòng hắn, thỏa mãn ngủ gật.

Triệt Liên chần chờ một chút, cởi áo ngoài của mình bao lấy đứa nhỏ, nhẹ nhàng vỗ lưng y, không kháng cự thân mật bất thình lình này. Hắn xoa mái tóc mềm mại của đứa nhỏ bỗng phạt hiện ra trong cổ áo y hình nhưng có nhiều vết thương cũ chất chồng lên nhau, hiện là dấu vết sau khi bị thương nặng được chữa khỏi.

Hắn nhíu mày, mờ mờ cảm thấy có chỗ sai sai. Nhưng dù sao lúc đó tình cảm huynh đệ giữa hắn và Triệt Hải rất sâu sắc, cực kỳ tin tưởng Phật tâm thiền tính của sư đệ, căn bản không ngờ những vết thương này là do Triệt Hải gây ra, chỉ cho là đứa nhỏ ngốc này bình thường chơi đùa không chú ý, tự mình vấp ngã trầy da.

Bởi vì hôm nay tâm tình hắn còn tốt, khó có được kiên nhẫn mặc cho đứa nhỏ này gối đầu lên đầu gối, ngủ từ lúc hoàng hôn ngả về tây đến khi trăng treo giữa trời. Khi sương dần dần buông xuống, hắn mới sực tỉnh, gọi đứa bé đang ngủ trong lòng nói, “Đêm lạnh lắm, về phòng ngủ đi.”

Đứa nhỏ kia lại chỉ dụi dụi mắt, nhìn hắn, bỗng nhiên dời mắt vào trong màn đêm xa xa.

Triệt Liên thấy đôi mắt đen huyền của y phản chiếu ánh đèn, quay đầu nhìn về phía bập bùng tỏng đêm, chỉ thấy ngà vạn ánh đèn đang bay lên từ phía trấn nhỏ dưới chân núi, lãng đãng trong biển sao trăng sáng, rực rỡ một góc.

Hắn biết có lẽ đứa nhỏ này chưa bao giờ nhìn thấy cảnh sắc như vậy, thuận miệng nói: “Đó là đèn cầu nguyện. Tối nay dưới chân núi hình như đang có lễ hội, rất nhiều đứa nhỏ thích ăn uống nô đùa dưới đó, ngươi có muốn đi dạo một lát không?”

Đứa bé hốt hoảng gật đầu, suy nghĩ một hồi lại lắc đầu. Triệt Liên đương nhiên không biết trong lòng y đang đề phòng chuyện gì, tự nhiên đứng dậy ôm lấy y, chỉ về phía mấy ngọn đèn trời đằng kia, cười nói: “Vậy chúng ta xuống trấn mua hai ngọn đèn trời, thế nào?”

Bất ngờ rơi vào một cái ôm xa lạ nhưng ấm áp, tuy rằng động đến vết thương mới bên hông chưa kịp khép lại, nhưng mềm nhẹ đến khó tin. Y nhìn gương mặt hiền hòa của Triệt Liên chiếu trong ánh đèn, bỗng nhiên rơi nước mắt.

Thế gian lần đầu tiên có người ôm y, cẩn thận mang theo sự mới lạ và thăm dò, không hề tổn thương và tức giận như y tưởng, dễ dàng chạm tới nơi sâu thẳm nhất trong lòng y.

Vì thế lễ thất tịch năm đó, Triệt Liên ôm y xuống núi thả đèn trời, còn mua cho y bánh ngọt và mắt quả, cúc càu, lần đầu tiên y nở nụ cười, giống như đứa trẻ nhỏ chân chính nằm trong lòng người lớn làm nũng, sau đó ghi nhớ những ý tốt không tính là quá sâu này vào trong lòng, mặc dù sau này Triệt Liên đã sớm không còn nhớ rõ nữa.

Tuy rằng đêm đó sau khi trở về Triệt Hải lại lấy lý do tìm không thấy y đánh y một trận, từ đó tra tấn cũng càng ngày càng nặng tay, nhưng Thích Già Ngọc không hiểu sao cảm thấy không còn khó khăn nữa, mỗi lần thừa dịp Triệt Hải không có ở đây chạy đến thiền phòng tìm Triệt Liên, quấn lấy người nọ dạy mình đánh đàn đọc chữ, cuộc sống cũng cứ như vậy từng ngày trôi qua.

Chỉ là sau đó Triệt Hải vẫn phát hiện.

Lúc đó Thích Già Ngọc đã đến lúc buộc tóc, từ đứa nhỏ non nớt biến thành thiếu niên, trong lòng có chút tư tình kỳ lạ với người nọ. Triệt Liên có việc không thường gặp y, y làm tổ trong phòng nhỏ đen kịt của mình viết viết vẽ vẽ, vẽ các loại hoa sen thủy mặc, viết “Qua sông hái sen”, là bài thơ Hán Triệt Liên dạy cho y.

Y tự nhận mình che giấu rất tốt mấy nét chữ ngây thơ này, không ngờ sau này vẫn bị phát hiện ra tâm tư của mình, Triệt Hải phát hiện ra bài thờ tình còn chưa đưa đến tay Triệt Liên.

Ngày đó Triệt Hảihatws nước muối nóng lên vết thương mới kéo da non của y, y nằm sấp trên mặt đất thờ phì phò, trong miệng khóc lóc không ngừng:

“…… Ta thực sự thích hắn!”

Triệt Hải nghe vậy giận sôi gan, đâm xuyên qua xương quai xanh và mắt cá chân cảu y, từ đó nhốt y lại, không bao giờ cho phép y bước ra khỏi căn nhà đen mù giơ tay không thấy năm ngón. Từ lúc này trở đi cho đến đầu thu của nhiều năm sau trên núi Đại Ninh, y chưa từng gặp lại Triệt Liên.

Cũng là sau đó không lâu, thân hình thiếu niên Thích Già Ngọc đã lớn hơn trước, Triệt Hải cũng bắt đầu tu luyện mật pháp Đoạt tướng, vô tình phát hiện nếu là con ruột cùng huyết thống làm thuốc bổ thì càng tinh tiến gấp mấy lần với võ giả bình thường, vui vẻ bắt đầu làm chuyện loạn luân, ép y ở tuổi mới lớn giao hợp với cha ruột, làm lô đỉnh sống ti tiện nhất.

Thấm thoát qua mười năm

Mười năm nay Thích Già Ngọc cũng từng nghĩ một khi chết, hận Triệt Hải, hận cung nữ già đã đưa mình đến Bồ Phong tự, cũng hận Triệt Liên.

Vốn đứa nhỏ còn đang dính bên cạnh cứ lặng yên biến mất trong Bồ Phong tự, Triệt Liên lại không để ý, mãi tới mấy ngày sau mới tình cờ hỏi Triệt Hải, biết đứa nhỏ kia đã được cha mẹ đón đi thì không nghi ngờ hắn, giống như mình thật sự không quan trọng với y.

Mới đầu Thích Già Ngọc còn hy vọng một ngày nào đó Triệt Liên có thể phát hiện ra manh mối, cứu mình khỏi gian phòng đen đặc không thấy ánh mặt trời, dần dàn cũng mất đi ý niệm này. Nhiều năm qua tuyết đỏ sương phủ khiến cho thể chất y đặc thù, có độc tố lắng đọng bộc phát ra tu vi không tầm thường. Từ từ mò ra cửa Đạo, sau đó trong lúc y im lặng giao hợp với Triệt Hải cũng tự mình tu luyện, cuối cùng lúc Triệt Hải sắp đột phá tầng thứ bảy cướp toàn bộ tu vi của hắn, phá nát xiềng xích trói buộc mình, mang theo hai quyển Đoạt tướng chạy suốt đêm ra khỏi Bồ Phong tự.

Từ nay về sau Thích Già Ngọc lưu lạc khắp nơi chân trời cuối bể, lảo đảo lâu ngày cũng nhìn thấu hầu trần, đến một nơi không biết xuất gia ở Đại Ninh tự.

Đại Ninh tự ẩn mình trong núi sâu hương khói ít ỏi, vốn chỉ có một số lão tăng, mấy năm qua không hề có thêm đệ tử mới nhập môn, chỉ chờ trông coi tượng Thế Tôn rêu xanh phủ đầu rồi qua đời. Sau khi Thích Già Ngọc đến lại truyền thụ mật pháp Đoạt tướng cho bọn họ, nói là phá giới thì có thể giống như y vĩnh viễn trường sinh.

Nhiều năm sau, lão tăng không muốn phạm giới sống thị và chết tại nhà. Chúng tăng thăm dò quyết định đi theo Già Ngọc đã sớm trở lại tuổi thanh xuân. Thích Già Ngọc sợ lão ma đầu kia có thể còn đến tìm mình, mỗi ngày tinh tấn theo đuổi võ học, càng để chúng tăng thu nhận đồ đệ dạy dỗ, lấy thanh thế cường đại của núi Đại Ninh, cũng khiến cho thanh danh của Đại Ninh tự nổi tiếng, trở thành yêu sát truyền kỳ.

Chúng tăng Đại Ninh tự khi tu luyện phần lớn là tự dạy bảo lẫn nhau, rất ít người ra ngoài tìm mấy khách giang hồ kia. Mà Thích Già Ngọc sớm đột phá tầng thứ bảy, chưa bao giờ chân chính thân mật với ai. Trong lòng cũng chờ mong một ngày nào đó có thể gặp lại Triệt Liên, cùng người mình yêu quý sống đến bạc đầu.

Y biết Triệt Hải mang ý niệm độc ác với Triệt Liên, nhưng sau khi y đại thành không vội đến Bồ Phong tự cứu hắn, mà kiên nhẫn chờ hắn gặp nạn, dùng tư thái người bề trên cứu rỗi hắn.

Vì thế mấy năm sau, trong hoa phong rực rỡ đầu thư của Đại Ninh tự, quả nhiên y chờ được lão tăng nhem nhuốc kia, phủ phục dưới chân y cầu xin y cứu mình một mạng, giúp mình báo thủ ma đầu kia.

Y dễ dàng có được thân thể của hắn, nhưng chưa bao giờ có được trái tim của hắn.

Vì thế kiếp trước chỉ có thể chật vật chạy trốn, ở trong núi Việt gia ngang nhiên tương tư hai mươi năm, viết phong thư thời trẻ không thể giao cho hắn, vẽ một bức tranh hoa sen thủy mặc, sau đó niệm chú vãng sinh, đưa mình tới nơi cả đời không còn rối rắm tư tình nữa.

Đáng tiếc kiếp trước kiếp này, cũng chỉ là giấc mộng Nam Kha, y vẫn là Thích Già Ngọc, vẫn thích Triệt Liên kia.

Thích Già Ngọc nói: “Đại mỹ nhân, ta thật lòng ái mộ ngươi.”

Thích Già Ngọc lại nói: “Hai đời chấp niệm, bây giờ xem như đã nhìn thấu tỏ. Phải thừa nhận rằng ta với ngươi có duyên nhưng không có phận. Mấy gút mắc trước kia tất cả dừng ở đây đi.”

Không giống như thiếu niên trong ảo cảnh lò Bách Luyện khóc nấc hỏi mình, người trước mặt có toàn bộ ký ức hai đời, lời nói thong dong lạnh nhạt. Triệt Liên riết ráo nhìn y, giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt cổ họng, đôi môi khô nứt hơi mở ra, lại không thể nói nổi câu nào.

Thích Già Ngọc đi đến bên cạnh Triệt Hải cuộn mình trên mặt đất, rũ mắt nói: “Hắn từng đả thương ta làm nhục ta, nhưng chỉ vì là cha ruột của ta, Thế Tôn không cho ta mang tội giết cha trên lưng. Ở trong núi Đại Ninh suy tưởng nhiều năm, thù oán lúc trước cũng đã xem nhẹ. Hiện giờ ta giao hắn cho ngươi, muốn xử lý thế nào thì tùy ngươi.”

Triệt Hải vẫn đang nhìn lão cười ngu ngốc, khuôn mặt lão già dúm dó dị thường, rõ ràng là ma đầu mình hận tới mức lột da nuốt thịt, nhưng lúc này Triệt Liên nhìn hắn, cảm thẩy lồng ngực tràn đầy tức giận của mình đang từ từ ấm dần., chỉ còn lòng bi thương không biết từ đâu.

Hắn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói: “Sau này ngươi định làm gì?”

Thích Già Ngọc nghe vậy suy tư, trầm ngâm nói: “Mặc dù ta từng là pháp sư Già Ngọc ở Đại Ninh tự, đời này lại là thiếu trang chủ Việt gia Việt Minh Khê, còn phải hiếu dưỡng phụ mẫu, ngày sau cưới vợ sinh con kế nhiệm trang chủ, là điều chắc chắn.”

Dứt lời dừng lại, nhìn vào trong mắt hắn dường như còn muốn nói thêm, cuối cùng lại chỉ nắm chặt tay, nói: “Cứ như vậy mà chia tay đi.”

Liền xoay người rời đi.

“……”

Triệt Liên đột nhiên hồi thần lại, vươn tay muốn kéo lấy ống tay áo y, lại nhào vào khoảng không, tựa như trong ảo cách nhìn xiêm y đỏ bị lửa cắn nuốt mất dạng, trơ mắt nhìn y thong thả rời khỏi Minh Kính sơn trang sau cơn mưa.