Qua Sông Hái Sen

Chương 32: Thiền tự



……

Triệt Liên giương roi vút ngựa chạy một mạch tới Việt gia trang, thành Giang Châu đã đỏ rực đầy trời đêm, khí hậu trong núi vô cùng mát mẻ, con đường nhỏ cô lẻ trong rừng chị nghe tiếng vó ngựa lộc cộc.

Việt Thiên Hà ra ngoài thăm bạn bè còn chưa về, Việt Gia Trang có hơi đìu hiu chỉ còn mỗi Việt phu nhân ôm tâm sự nặng nề ngồi trong phòng đọc sách, nghe tin Thuần Khê thượng nhân tìm đến cửa, giật thót mình, vội vàng đặt quyển thơ đọc dở xuống ra nghênh đón.

Nhiều ngày không gặp, vị diễm tăng Triệt Liên trước mắt từng được xưng là nhân vật phong vân một thời đã đthay đổi, tăng y và chuỗi tràng không còn bóng dáng thay vào đso là bộ đồ nặng nề cùng mái tóc xõa ngang vai dưới nón, vòng vàng nên tai mặc dù vẫn sáng lấp lánh, nhưng sớm đã thành mỹ nhân chốn trần gian thật sự.

Việt phu nhân cả kinh, đang do dự không biết nên dùng lễ tiết gì để chào hỏi, Triệt Liên vào thẳng vấn đề nói rõ ý đồ của mình, nhấc chân muốn tìm Việt Minh Khê.

Nàng thấy thế vội vàng đuổi theo nói: “Minh nhi hiện tại không ở trong nhà, không biết thượng nhân tìm y có chuyện gì?”

Triệt Liên nghe vậy dừng bước, không giải thích đầu đuôi câu chuyện cho Việt phu nhân, chỉ nhíu mày hỏi: “Y đi đâu?”

Việt phu nhân ngần ngừ, nhìn thấy trang phục này của Triệt Liên, lại nhớ tới dáng vẻ cơm không vào trà không trôi của Minh nhi mấy hôm trước, trong lòng đã lờ mờ đoán ra phần nào, nàng nắm chặt váy trầm mặc thật lâu, đột nhiên nói:

“Xin thứ lỗi cho thiếp thân đường đột, có phải Minh nhi đã nhớ lại chuyện cũ không? ”

Thần sắc Triệt Liên đanh lại, vẻ mặt không tưởng nhìn nàng.

Lúc trước hắn cho rằng vợ chồng Việt thị tất nhiên sẽ không biết chuyện Thích Già Ngọc luân hồi, nhưng bây giờ xem ra, mặc dù mười năm qua Việt Minh Khê hành động hoàn toàn giống như một tiểu thiếu gia thế tục, nhưng vẫn không thể giấu được mẫu thân kiếp này.

Thấy Triệt Liên phản ứng như vậy, Việt phu nhân liền hiểu, thở dài, cũng không truy hỏi thêm, chỉ về hướng bắc đã hòa thành một khối với bóng đêm lạnh lẽo, nói: “Y ở nhà ngồi mọt mình mấy ngày, nói là muốn đi đến Tấn Bắc du lịch giải sầu. Bây giừo mặc dù không biết y đang ở dâu, nhưng thượng nhân cứ đi về phía bắc, có thể sẽ tìm được.”

Triệt Liên thấy Việt phu nhân không giống như đang nói dối, hơi nhíu mày, cảm thấy hơi đau đầu. Tấn Bắc rộng lớn, trời mới biết Việt Minh Khế sẽ chạy đến chỗ nào. Hắn trầm ngâm thật lông, bỗng nhớ tới Thích Già Ngọc khi còn sống từng viết thư cho Vô Ngã đại sư ở Tam Bảo Thiền Tự, mà lúc hai người đi đường Việt Minh Kê cũng cất phong thư này vào hành lý, bây giờ xem ra, rất có khả năng là y đến Mộ Lĩnh chuyển thư.

Sau khi có chủ ý, Triệt Liên không chần chừ nữa, sau khi cảm ơn Việt phu nhân lại chỉnh lý hành trang, sau đó sẽ xuống núi trong đêm tìm. “…… Thượng nhân! ”

Nghe Việt phu nhân ở phía sau gọi mình, hắn quay đầu, nhìn thấy nàng do dự thi lễ với hắn, nghiêm túc nói:

“Mong người đời này, không nên phụ Minh nhi.”

Hắn nghe xong ngẩn ra, trong lòng trăm mối ngổn ngang khôn tả. Cuối cùng chỉ trịnh trọng gật đầu với nàng, lại mượn con ngựa tốt từ Việt Gia Trang, sắp xếp xong xuôi, đi thằng về phía Mộ Lĩnh xa xôi ở Tấn Bắc.

……

……

Tấn Bắc vào Mộ Lĩnh, năm đời trước vẫn là vùng đất hoang vu chưa được khai khẩi, chỗ lướt qua mắt vẫn trắng xóa, kênh rạch ngàn vạn đan chằng chịn, núi non trập trùng bị hòa trong màu đỏ thẫm của tàn dương hắt thẳng vào cát sỏi đất vàng, khiến đường đi lại càng thêm gian truân.

Triệt Liên ngồi dưới chân nghỉ ngơi một lát, không định nghỉ ngơi dưỡng sức, mang theo một thân đây sương gió lên Mộ Lĩnh leo lên Tam Bao Thiên Tự đang năm trên núi cao cao, bóng dáng hẹp dài giẫm lên cỏ dưới chân cứ nhẹ như bông, tựa như đã mệt lả mất rồi.

Tam Bảo Thiền Tự không thể sánh ngang với Bồ Phong tự chính tông hoành tráng, cổ xưa mà cô lẻ được đám tùng xanh bọc quanh, giống như đã chờ Triệt Liên lâu lắm rồi. Hắn bước vào cửa núi không người trông, tìm tăng nhân đang quét dọn đang ôm chổi dựa cột đá ngục gật, hỏi: “Vị sư phụ này, xin hỏi có thiếu niên tên Việt Minh Khê tới đây không? ”

Tăng quét rác kia mở hai mắt mệt mỏi đánh giá hắn, chậm rãi mở miệng nói:

“…… Thí chủ nói là, pháp sư Già Ngọc?”

Triệt Liên lắp bắp kinh hãi, nhưng cũng không kịp hỏi sao hắn biết, chỉ nói mình tới tìm đúng chỗ, vội vàng gật đầu. Nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, vị tăng kia không nhiều lời nữa, nhìn Đại Hùng Bảo Điện xa xa xa xa sừng sững trong xanh, chậm rãi nói: “Thí chủ đi theo ta.”

……

Trong Đại Hùng Bảo Điện, đèn đuốc mờ ảo, mùi đàn hương lượn lờ quanh lò đá bay lên. Tam thế Phật lặng yên ngự trên đài sen, hai bên là mười tám vị La Hán mắt đỏ, tựa như đang nhìn chăm chú vào người đang quỳ gối trên đệm.

Triệt Liên theo tăng quét dọn bước vào chính điện, liếc mắt một cái đã nhìn thấy thân ảnh quen thuộc bên cạnh bàn Ohaatj, tâm tình căng thẳng mấy ngày qua cuối cùng cũng nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười lặng lẽ.

Trong lòng kích động, hắn đang muốn lao lên ôm lấy thiếu niên mất tích này, bước chân lại đột nhiên dừng tại chỗ, mơ hồ cảm thấy một tia bất an nhàn nhạt.

Hắn nhìn thấy Thích Già Ngọc đang quỳ gối đứng trước một A xà lê [1]lớn tuổi, trong tay đang cầm chậu tráng men đựng nước hương, đang từ từ rót lên đỉnh đầu y. Từng sọi tóc đen phất phơ rơi xuống nên gạch đá lạnh lẽo, Thích Già Ngọc cúi đầu, hai tay cầm Xá Lợi Tử trước ngực, yên lặng để vị sư già loại bỏ tóc của y.

Chuông ngoài chùa đã ngân vang, gió thổi qua lá thông xào xạc ở chốn thanh tịnh này đặc biệt thanh tao. Một ít hương lạnh cùng gió sương bay đến, Thích Gia Ngọc từ trong thiền định mở mắt ra, đứng dậy nhìn người đang sửng sốt đứng sau lưng, hai con mắt vốn trong suốt đã trống rỗng đạm định.

Triệt Liên nhìn y, tràn đầy nhiệt tình và khao khát cũng từ từ lạnh dần, ánh mắt khó tin run rẩy nhìn tăng y màu chàm của y, hợp hai tay, với đỉnh đầy đã không còn tóc. Qua hồi lâu, mới khó khăn mở miệng:

“Minh nhi, ngươi đây là… Đang làm gì vậy…”

Hắn tiến lên phía trước một bước nhìn vào đôi mắt sao không gợn sóng kia, chất vấn: “Ngươi từng nói kiếp này thân là Việt gia trang thiếu chủ, còn có song thân cần hiếu dưỡng, ngày sau phải cưới vợ sinh con kế nhiệm trang chủ, nhưng sao lại bước bước vào Cửa Không?”

Giọng nói Triệt Liên run rẩy, không che dấu được chút phẫn nộ cùng sợ hãi trong lòng.

Thích Già Ngọc lại cứ vậy mà vứt bỏ hắn, vứt bỏ cha mẹ còn ở Việt gia trang, đến nơi sâu hút trong núi Tấn Bắc hoang vắng này tự dưng xuống tóc. Hắn đè lại tiếng thở dốc, nhắm hai mắt lại chậm rãi mở ra, đứng yên bên cạnh mình vẫn là người yêu khoác tăng y, cũng không phải ảo giác của hắn.

Thích Già Ngọc hơi khom người với hắn, hai tay vẫn khép lại trước ngực, bình thản nói: “Hai đời luân hồi, ma xui quye khiến, bây giờ khó lắm mới gặp duyên giác ngộ. Bần tăng trải qua hai lần tình kiếp, nên hôm nay chân chính đắc Đạo, tứ đại giai không. Nguyện quãng đời còn lại lấy thân Bồ Đề hầu cạnh Thế Tôn, chỉ thế mà thôi.”

Ánh mắt lạnh nhạt vô ba của y rơi vào trang phục khác với trước kia của Triệt Liên, tựa hồ trong nháy mắt kinh ngạc, rồi rất nhanh khôi phục bình tĩnh, vẫn khom người, định đi theo A xà lê trở lại thiền đường.

Triệt Liên cảm đường y, chỉ chỉ cách ăn mặc đời thường của mình cùng bộ tóc xõa ngang vai, cười khổ nói: “Ta đã vì ngươi xé Độ Duyên, cởi tăng y, quyết tâm hoàn tục làm thiếu chủ phu nhân của ngươi, ngươi lại muốn dùng nụ cười ngoan cố trừng phạt ta như vậy sao?”

Thích Già Ngọc nghe xong thở dài trong lòng, vẫn lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt hắn, bóng nến mờ mờ phía sau lắc lư, khuôn mặt của chúng La Hán cũng ẩn chứa biến hóa, ánh mắt tập trung vào hai người đang đối diện nhau cạnh Phật Đàn, giống như đang ngầm cười.

Triệt Liên cuối cùng mơ hồ hoảng sợ, tiến đến cầm hai tay y vẫn đang nắm Xá Lợi Tử, khản giọng cầu xin: “Minh nhi, ta biết ta sai rồi… Tất cả đều là lỗi của ta, trước đây là ta sai. Đừng giận ta nữa, chung ta tìm một nơi đẹp hơn núi Tiểu Đào, vẫn sống cuộc sống thần tiên trong ảo cảnh kia được không?”

Thích Già Ngọc nhíu mày nhìn bàn tay bị hắn nắm chặt, tuy không giãy dụa, đáy mắt tịnh không kia bị Triệt Liên nhìn tỏ.

Vì thế hắn từ từ buông lỏi đôi tay từng lưu luyến trên người hắn, chầm chậm lui ra sau, mạnh mẽ áp chế chân khí đang chạy loạn giữa kinh mạch, nuốt ngược ngụm máu tươi đã đang lên trong cổ họng.

……

Hắn từng cho rằng Việt Minh Khê là tình kiếp hắn không thể vượt qua, không ngờ mình mới là Đạo Kiếp trên trên con đường cầu Phật của Thích Già Ngọc.

Hiện giờ Thích Già Ngọc rốt cục đã nhìn thấu chấp niệm cuối cùng của y trong hồng trần. Từ nay về sau, Triệt Liên sẽ không còn là bóng hồng mộng mơ của y nữa, không còn là lo lắng của y nữa, cuối cùng trở thành một người qua đường, có mối nhân duyên bình thường, cũng không khác gì với chúng sinh trong cõi hồng này.

Nhưng Triệt Liên hiểu tất cả là do hắn gieo gió gặt bão. Dù sao lúc trước người không quý trọng tình ý chân thành của thiếu niên là mình, người lựa chọn vứt bỏ y trong ảo cảnh cũng là chính mình.

“Ta vẫn còn nhớ rõ đêm đó Thương Hải Cư ngươi từng nói qua, nhân gian đều hư vọng, chỉ có ta là Phật Vô Lượng của ngươi, ôn nhu của ngươi.” Nghĩ đến thiếu niên cũng từng ôm mình ân cần tỏ tình, Triệt Liên lâm vào hồi ức tựa hồ mỉm cười một chút, thấp giọng nói, “… Ngươi không nhớ sao? ”

Thích Già Ngọc chỉ trầm mặc lắng nghe, trong mắt dường như có ánh sáng tản qua, rồi lại rất nhanh bình lặng trong sự nhập định tịch tĩnh, cuối cùng chỉ niệm: “A Di Đà Phật.” Dường như cũng chỉ là đang nghe chuyện của người khác.

Triệt Liên chăm chú nhìn yhồi lâu, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng, giống như thỏa hiệp rũ mắt xuống, ra vẻ thoải mái nói:

“Được, năm đó dù sao cũng là do ta ngu ngốc, ở trong Đại Ninh tự lỡ mất ngươi mười năm. Mà bây giờ ta cũng không tin ngươi có thể dễ dàng buông bỏ ta, chỉ cho rằng đây là trừng phạt ta. Ngươi ở trong Tam Bảo Thiền tự này làm bạn với Phật, ta ở lại Mộ Lĩnh làm bạn với ngươi, chờ ngày ngươi hồi tâm chuyển ý.”

Dứt lời không nhìn thần sắc Thích Già Ngọc nữa, xoay người rời khỏi Tam Bảo Thiền Tự chìm vào trong bóng đêm hoang vu.

……

Năm đó Triệt Liên thật sự cho rằng Minh nhi chỉ nhất thời tức giận, cuối cùng cũng không chịu nổi cuộc sống tăng lữ nhàm chán, xuống núi cùng mình vui vẻ đoàn viên lại.

Nhưng nào biết được, một lần xa cách đã qua mười năm.
[1] (阿闍棃) Phạm:Àcàrya,Pāli: Àcariya, Tây tạng: slob-dpon. Còn gọi là A xá lê, A chỉ lị, A già lị da. Nói tắt là Xà lê. Dịch ý là Quĩ phạm sư, Chính hạnh, Duyệt chúng, Ưng khả hành, Ứng cúng dường, Giáo thụ, Trí hiền, Truyền thụ. Hàm ý là dạy bảo học trò, khiến hành vi được ngay thẳng hợp nghi, mà bản thân mình cũng phải là người thầy khuôn mẫu đối với học trò, vì thế, còn gọi là Đạo sư. Tại Ấn độ cổ xưa, A xà lê vốn là người thầy trong Bà la môn giáo dạy dỗ học trò về các qui củ và lễ nghi tế tự được ghi trong kinh Phệ đà, danh từ này về sau được Phật giáo thu dụng, vả lại, lúc Phật còn tại thế, danh từ này cũng đã được sử dụng một cách phổ biến.