Qua Sông Hái Sen

Chương 4: Lên núi



Khi tiếng chim hót rạng đông trong núi vang lên, Việt Minh Khê nhíu mày trở mình, theo tiềm thức muốn tới gần nguồn nhiệt đã ôm lấy y suốt đêm, nhưng quờ quạng mãi chẳng thấy gì. Lúc này mới đột nhiên mở mắt choàng dậy, vẻ mặt ngái ngủ.

Xung quanh vẫn là những tảng đá và khe suối quen thuộc trước khi y chìm vào giấc ngủ, nhưng hòa thượng dung mạo xinh đẹp như hoa kia đã biến mất từ lâu, ngay cả dấu vết lửa trải cũng được dọn sạch, nhìn không ra bóng người từng ở đây nghỉ ngơi với y.

Mà Việt Minh Khê suy nghĩ hồi lâu, càng cảm thấy chuyện đó không phải là mộng xuân. Ngẫm lại y là thiếu trang chủ nắng không tới chân mưa không tới mặt, ăn sun g mặt sướng, có bao giờ phải ngủ sương ăn dại thế này? Cho dù tiền trong túi không đủ nhiều, nhưng có thể mặt dày mà kiếm nhà dân nghỉ một giấc, không đến mức phải chèo queo ngủ trên tảng đá như vậy.

Y chun mũi, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng trong không khí ẩm ướt, mẩm chắc tăng nhân kia có khi chưa đi xa, vội vàng xách hành lý của mình đuổi theo.

Mặc dù y hiểu đây chỉ là tình một đêm, y cũng không biết tại sao mình phải bám dính lấy yêu tăng Đại Ninh Tự kia, nhưng vừa nghĩ tên vừa cướp đêm xuân của mình cứ thế ném y trong núi, còn không thèm chào từ biệt, y hơi giận.

Cũng may tăng nhân kia cẫn chưa đi xa, tốc độ bình thản, không nhanh không chập, Việt Minh Khê đuổi theo, đến tuốt gần dưới chân núi mới thấy bóng dáng hắn.

“Này! Người đẹp, ngươi đi đâu vậy?”

Tăng nhân kia thấy y lao tới, không lộ vẻ kinh ngjac, chỉ chải bờm ngựa trước mặt, thản nhiên nói: “Có việc quan trọng, đến Giang Châu tìm người.”

“Ngươi đi nhanh thật đấy, còn không thèm chào hỏi nói năng gì.” Việt Minh Khê bất mãn sờ cổ ngựa, đôi mắt lập tức sáng ngời nói, “Giang Châu? Trùng hợp, ta cũng đang muốn trở về Giang Châu, chúng ta có thể cùng nhau lên đường đó.”

Tăng nhân nghe vậy không đồng ý, chỉ dùng ánh mắt ý đầy ẩn ý nhìn thiếu niên trước mắt, nhìn thấu tâm tư y. Việt Minh Khê bị hắn nhìn chằm chằm đến chốt dạ, biết mình quá háo hức, giả vờ ho nói: “Sư phụ đừng nghĩ nhiều, ta cũng không có ý gì đâu, chỉ cảm thấy đi cùng người quen thì có thể quan tâm chăm sóc lẫn nhau mà thôi.”

“…… Vậy à, là do bần tăng nghĩ nhiều rồi.” Tăng nhân khẽ gật đầu, thấy ngựa đã ăn no cỏ, bèn dắt nó ra khỏi trại ngựa, nhẹ nhàng nói, “Chỉ là bần tăng không quen đi cùng người khác, nên không cần.”

Việt Minh Khê trừng mắt nhìn bóng lưng hắn, bước đi dần chậm lại, trong lòng rất tủi thân. Tên yêu tăng Đại Ninh Tự tối qua còn dưới thân y mồ hôi đầm đìa, kêu rên dẫm đãi, mới qua một đêm, ăn no là trở mặt không nhận người. Nếu bây giờ y lại đuổi theo, thì càng không giống phong phạm của thiếu trang chủ mà lại giống như phụ nữ bị bỏ rơi cứ quấn quýt không buông.

Hay cho tên hòa thượng thối nhà ngươi, ta sẽ nhớ kĩ thù này. Việt Minh Khê âm thầm oán hận, cất cao giọng nói: “Nếu đã vậy, dám hỏi tên của sư phụ là gì? Pháp danh và pháp hiệu, nếu may mắn gặp lại nhau giữa chốn giang hồ, vẫn có thể coi là người quen cũ.”

Việt Minh Khê tin lời nói hết sức chân thành của mình, không hề có điểm phủ báng kiêu ngạo, nhưng thăng nhân kia chỉ vung roi trong tay lên quất xuống mông ngưa, bỏ lại một câu”

“Chỉ có duyên một lần, cần gì phải biết tên tuổi.”

Sau đó dứt khoát rời đi.

……

Thấy hòa thượng này thật sự không quay đầu lại, bỏ y giữa đường, đôi mắt Việt Minh Khê trở nên sâu thẳm.

Từ nhỏ y đã ăn sung mặc sướng, người vừa đẹp vừa thông minh lanh lợi, chưa bao giờ phải chịu sự đối xử như vậy. E là khắp thiên hạ này không nhận được cá nước thân mật với y, chứ đừng nói đến chuyện quen qua đường.

Việt Minh Khê bực dọc đạp vào tảng đá rêu xanh trước phường xe, tức giận, rồi lại bắt đầu đau lòng. Trên thế gian này người có thể lọt vào mắt xanh của hắn hiếm như vảy lân, lông phượng, bay qua lượn lại cuối cùng trúng ngay tên hòa thượng. Nếu chỉ là hòa thượng ăn chơi dưới Phật tông chính thống, không kiêng ngũ giới thì không nói. Đã thế lại là một tên yêu tăng tu tà Đạo, sống chết cũng không chịu nói tên, e là sau này không còn cơ hội nào gặp lại nữa rồi.

Nhưng may là thiếu trang chủ vốn là nam nhỉ hảo hán, cầm lên được, buông xuống được. Lần này sau khi về Việt gia trang, y nhất định phải kể hết những nỗi oan ức mình chịu đựng nửa năm qua ở Trúc Gian Phát, sao đó hùng hổ tố cáo tên Yêu tăng đáng ghét này, làm nũng mẹ đưa mấy nha hoàn xinh đẹp đến hầu hạ.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Việt Minh Khê tốt hơn rất nhiều. Thấy mình đã tìm được phường xe cho thuê bán ngựa, đi vào hỏi giá thử. Cũng may số y không quá nhọ, ông chủ phường xe nói có một chiếc xe buôn tơ lụa muốn đến Giang Châu, mà nếu y muốn quá giang thì phải bỏ ra chút bạc.

Trong lòng Việt Minh Khê biết giá chủ xe không quá đắt, trước kia y còn ở Việt gia trang làm thiếu gia ăn chơi trác tác, mấy trăm lượng bạc cứ thế vứt qua cửa sổ. Nhưng bây giờ chút bạc vụn cuối cùng của hắn đã trả cho đêm xuân với hòa thượng kia, trên người không còn mấy đồng. Thấy cặp mắt sáng quắc của ông chủ đang nhìn y chăm chăm, y cố gắng đưa tay lục lọi túi bạc trống hoác.

Y loay hoày mò mẫn một hồi, bỗng phát hiện mấy nén bạc vụn đưa cho hòa thượng kia vẫn còn y nguyên, còn đụng phải một vật nặng trịch, y do dự lôi ra nhìn, hóa ra là một thỏi vàng lấp lánh.

Việt Minh Khê nhìn thỏi vàng kia trân trân, không biết nó chạy vào túi mình lúc nào. Mà ông chủ phường xe vui vẻ đuôi nhếch đuôi lông mày, vội vàng lấy ngân lựogn cho y, lúc này mưới đưa thiếu gia nhà giàu mặt ủ mày ê lên xe, theo chủ buôn đến Giang Châu.

……

Cuối cùng, y vẫn bị tên hòa thượng đó mua dâm.

Việt Minh Khê không nói nổi tâm tình của mình khi nhìn thấy cái tư cách này bị trả ngược về, lại bị đối phương tốt bụng nhét cho ít tiền đi đường. Hòa thượng thối kia trong lòng hắn lại đáng hận thêm vài phần.

Cùng nằm ở Giang Nam, núi U Tranh cách Việt gia trang không xa lắm, đi đường ba bốn nghày đã thấy đầu tường xanh xanh của thành Giang Châu, ở phía đông xa xa chính là núi Việt gia, cũng chính là đỉnh núi nhà y. Việt Minh Khê trả bạc, chủ buôn đi thêm một đoạn đưa y tới chân núi, lúc này ánh dương tàn đã đỏ như máu, trăm chim về rừng xào xạc trong ánh hoàng hôn càng thêm dày đặc.

Sau khi tạm biệt với chủ buôn, Việt Minh Khê đưa tay bứt một thân cỏ xanh non cắn vào miệng, vừa thưởng thức quang cảnh núi non nhà mình xa cách đã lâu, vừa chầm chậm đi lên đỉnh núi. Xuất thân từ võ lâm chính tông, đỉnh núi Việt gia trang tất nhiên giữ không ít bí thuật cấm chế, nếu không phải cao thủ đứng đầu, nổi hứng lên núi chắc chắn không phải là chuyện dễ dàngm nhưung những cấm chế này không làm khó được thiếu chủ bọn họ mà thôi.

Việt Minh Khê thủng thẳng bước đến giữa sườn núi, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc cách đó không xa. Người nọ tựa hồ cũng vừa mới lên núi, lúc này đang ngồi bên đường nhỏ nghỉ chân, nghe tiếng động liền giương đôi mắt đẹp như vực thẳm, nhìn về phía Việt Minh Khê.

Việt Minh Khê: “…”

Tăng nhân: “…”

Việt Minh Khê ngượng ngùng nói: “Sư phụ, chúng ta lại gặp mặt.”