Qua Sông Hái Sen

Chương 43: Luyện máu



Vô Ngã Đại sư cả kinh, vội vàng chạy tới đỡ Triệt Liên đã già nua dậy, phát hiện mạng và mũi hắn tím tám, rõ ràng là có vẻ trúc độc nặng, liền vội vàng ngồi xuống bắt mạch cho hắn.

“Cái này… Liên tiểu tử, độc trong người ngươi từ đâu ra?” Vô Ngã đại sư ngạc nhiên hỏi.

Nỗi đau quen thuộc nhiều năm trước lại cuốn lên người hắn, Triệt Liên phun ra một ngụm máu bẩn xanh rêu, cảm thấy nọc độc lúc trước bị mật pháp Đoạt tướng phong cấm nhiều năm nay đã thoát ra, lần nữa lại chạy tới kinh mạch của hắn.

Hắn nắm chặt tay, nghiến răng, khó khăn nói: “Lão tặc Triệt Hải…”

Vô Ngã Đại sư trầm mặc, nhớ tới biến cố Bồ Phong tự năm đó, trong lòng biết Triệt Liên khi đó đã bị hạ kịch độc trí mạng, vội vàng láy hai viên thuốc trong rương ra đút cho hắn uống, đôi lông màu dài trắng như tuyết nhíu chặt, cảm thấy đúng là ông trơi trêu người.

Sau khi trở thành yêu tăng tu luyện tà pháp, Triệt Liên đã dần dần quên mất chuyện mình còn mang kịch độc, lúc này tuy có hói hận, nhưng cũng hết cách rồi. Thuốc vào cỏ như đá chìm biển rộng, chỉ giảm bớt phần nào cơn đau dữ dội của hắn, nhưng nọc độc vẫn đang giương nanh múa vuốt trong huyết mạch. Hắn cố đứng dậy, dùng sự tỉnh táo cuối cùng hỏi

“Đại sư, ta vẫn có thể. Còn gì nữa không?”

Vô Ngã Đại sư vẫn chưa lên tiếng, ngồi xổm xuống dùng kim châm dính chút máu tươi trên mặt đất, đưa lên mũi ngưng thần ngửi ngửi, trong mắt lộ vẻ phức tạp. Hồi lâu, lão cất kim đi lại thở dài:

“Nếu chỉ là độc bình thường, mặc dù hơi khó giải, nhưng cũng không làm khó được lão y tăng nhiều năm như ta. Có điều trong độc này rõ ràng còn có mùi luyện máu, sợ là chỉ có máu đầu tim của người hạ động mới giải được, đúng là muốn đặt Liên tiểu tử vào chỗ chết mà.”

Triệt Liên nghe xong ánh mắt trầm xuống, đã hiểu được.

“…. Thế thì dễ thôi.” Hắn cố hết sức đứng dậy, cầm lấy y bào mặc vào, cố gắng nín nhịn cơn đau nói, “Để ta xuống núi tìm con ngựa tốt, đến Trung Nguyên chém lão tặc kia lấy máu luyện thuốc là được.”

Vô Ngã Đại sư sững sờ nói: “Triệt Hải… Hắn ta còn sống à?”

“Không sai.” Triệt Liên cười lạnh nói, “Nhưng cũng không phải là còn sống, chỉ là không chết mà thôi.”

Năm đó sau khi hắn biết rõ chân tướng tất cả trong Minh Kính sơn trang, ruột gan như đứt từng khúc, nỗi hận khắc cốt cho dù có băm vằm Triệt Hai ra làm trăm mảnh, xương cốt có hóa tro thì cũng khó giải hết. Cuối cùng chỉ có thể để hắn sống trên đời chịu hình phạt của Trùng cắn, so với thống khổ Minh nhi từng chịu, căn bản không đáng kể.

Nghĩ đến Triệt Hải hiện giờ còn sống người không ra người quỷ không ra quỷ, hắn cảm thấy sảng khoái, lúc này muốn đi xem xem, chém chết tên kia cho hắn đi chầu Diêm Vương sớm, lấy thuốc giải, cũng không uổng công mặc kệ lão tặc kia sống thêm mười năm.

Vô Ngã Đại sư thấy ý hắn đã quyết, niệm một tiếng A Di Đà Phật, trong lòng khẽ thở dài, nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản

Lão lấy mấy bình thuốc còn có thể ức chế độc đưa cho Triệt Liên, nói: “Tính ra còn đủ để ngươi cầm cự được hơn mười ngày, đi mau về mau, chớ có lần lữa.”

Triệt Liên nói cảm ơn, rồi cúi người nhìn thiếu niên của mình, kéo bàn tay đang rũ xuống bên cạnh hắn đưa lên khuôn mặt khô héo, một lúc lâu sau mở mắt ra, thu dọn trang phục giản dị rồi lên đường.

Trước khi đi hắn do dự một chút, thấp giọng nói: “Đại sư, nếu Minh Nhi tỉnh lại hỏi ta đâu, thì đừng nên nói cho y biết chuyện ta bị đầu độc.”

Vô Ngã Đại sư ngẩn ra, sắc mặt phức tạp gật gật đầu.

……

Bôn ba cả ngày lẫn đêm, ngoại trừ đau đớn của nọc độc đang chảy trong kinh mạch, kỳ thật Triệt Liên cũng không cảm thấy quá khổ sở. Thấy Minh nhi sắp tỉnh lại, hai người cũng sắp tu thành chính quả, sắp qua được kiếp nạn cuối cùng này, chỉ cần lấy lại tinh thần vượt qua là được.

Đau đơn của thân thể cũng không đủ đánh bại hắn, khó lắm mới tìm lại người mình yêu, ý chí cầu sinh của Triệt Liên đương nhiên mãnh liệt hơn bát cứ kẻ nào trên thế gian này.

Minh Nhi còn được sự trợ giúp của Vô Ngã đại sư vượt qua khảo nghiệm cuối cùng kia, sao hắn có thể thất bại cho được.

Bởi vậy nên không bao lâu hắn đã chạy đến Trung Nguyên, đứng dưới chân núi Bồ Phong nguy nga không thay đổi nhìn lên ngôi chùa đã đổ nát trên đỉnh núi, không kịp nhớ thời trẻ mình đã trải qua chua cay mặn ngọt ở chỗ này, đỡ nón bước chân nọ đá chân kia lên núi, rồi lấy hai viên thuốc trong tay áo, cắn răng chịu đau đớn càng lúc càng dữ dội kia.

Mười năm trước, sau khi Minh Kính sơn trang sụp đổ, Bồ Phong tự đã không còn đang vinh hiển như năm đó, từ đó về sau không còn hương khói thịnh vượng, đỉnh chùa rách nát suy sụp sớm mất đi vẻ huy hoàng, điện Thiên Vương giăng đày sương mù trùng điệp cùng với mạng nhện giăng kín và tro bụi.

Triệt Liên đi vào sơn môn nặng nề, Bồ Phong Tự không một bóng người, tượng La Hán trong bảo điện thậm chí còn ngã trái ngã phải, rõ ràng đã bị vứt bỏ nhiều năm, hắn giữ chặt vạt áo trước ngực, có chút phẫn uất.

Nhiều năm sau nhìn thấy lão tăng mà mình hận cả đời, hắn nhơ nhuốc ngồi dưới tàng cây Bồ Đề, trên thân vẫn nổi những nốt sần sùi, máu chảy đầm đìa, mặt lại ngây ngốc cười, như thể không cảm nhận được đau đớn.

“Sư đệ.” Triệt Liên tháo nón xuống, bình tĩnh nói với hắn, “Còn nhớ ta không?”

……

Hồi lâu, Triệt Hải nâng mắt đã xám trắng nổi gân nhìn về phía hắn

“…… Sư huynh. “Hắn như tỉnh mọng, kinh ngạc vỗ tay nói, “Sư huynh, ngươi cũng già rồi!”

Còn chưa đợi Triệt Liên trả lời, y đã khoa tay múa chân cười đùa, đôi mắt gài đục nhìn chăm chằm gương mặt đã đầy nếp nhăn giống mình, vỗ tay thổn thức nói:

“Không thể tưởng được hòa thương mỹ mạo như hương phấn năm đó, già đinh cũng là dáng vẻ khinh bỉ khó coi này!”

“……”

Triệt Liên nhíu nhíu mày, biết lão tăng trước mặt này đã bị trùng địa ngục ăn mòn cho mất hết thần trí, trong lòng căm hận nhưng cũng không thèm phí lời với hắn. Lấy một thanh chủy thủ từ trong tay áo ra, lau lưỡi sắt mỏng manh kia, trầm giọng nói:

“Sư đệ, chuyến đi này của ta là tới lấy máu tim của ngươi. “

Nghe vậy, Triệt Hải đang điên cuồng trong nháy mắt thu lại.

Hắn sững sờ nhìn sư huynh trước mắt còn già nua buồn cười hơn mình, ngón tay nắm chặt dưới thân đầy bùn đất, cúi đầu như nhớ lại chuyện gì, một lúc lâu sau ra chiều suy nghĩ gật gật đầu, buồn bã nói: “À, là vì máu luyện trong người ngươi…Qua bao nhiêu năm, vẫn không ngờ mình có thể phá giải loại độc này.”

Triệt Liên từ chối cho ý kiến, nắm chặt chủy thủ trong tay, cuối cùng cũng chỉ lạnh nhạt hỏi:

“Ngươi còn muốn để lại di ngôn gì không?”

“……”

Triệt Hải vẫn sững sờ nhìn chủy thủ đã kề sát họng mình, sự hồn nhiên trong mắt chợt thanh tỉnh hơn chút, một lúc sau đột nhiên cười nhẹ, dùng ánh mắt thương hại mà trào phúng nhìn về phía hắn nói:

“Sư huynh, ngươi tới giết nhầm người rồi. Ngươi dùng bộ não gia nua như thân thể mình mà ngẫm lại đi, Thích Triệt Hải ta cả đời âm hiểm giả dối, sao có thể mạo hiểm dùng máu tim mình hạ độc ngươi? Năm đó nếu không thể độc chết ngươi, chẳng phải còn muốn chờ ngươi đến giết ta giải độc sao? ”

Thấy Triệt Liên bỗng dưng giật mình tại chỗ, không thể tin mở to hai mắt, Triệt Hải lộ vẻ đắc ý, từ cổ họng phát ra hai tiếng quái dị: “Không ngại đoán thử xem, máu tim ai mới có thể cứu yêu tăng lão bất tử như ngươi chứ?”

……

Cơn đau giữa kinh mạch một lần nữa trào lên cùng tiếng cười ma quỷ của Triệt Hải đan xen, hóa thành tiếng ong ong nặng nề bên tai hắn. Triệt Liên lúi sau hai bước mới miễn cưỡng ổn định thân thể của mình, hai mắt giăng đầy tơ máu mở to, gian nan nói: “Ngươi. Minh Nhi…”

Triệt Hải cười ha hả.

“Đúng vậy, năm đó ta lấy máu của Già Ngọc đi luyện loại độc này, y khóc lóc cầu xin ta buông tha cho hắn, ta dỗ dành y bảo đây là lần thí luyện cuối cùng, nếu y ngoan ngoãn để ta lấy máu luyện thuốc ta sẽ cho phép y sau này ở chung với ngươi. Nào ngờ y tin thật, tùy ý ta giày vò thân thể trọng thương chưa lành kia, đến cuối cũng không khóc nháo tiếng nào.”

Dứt lời lại oán độc nhìn Triệt Liên nói: “Sư huynh, Già Ngọc từ nhỏ đã là người của ta, ngươi vốn nên là ma quân tà vật, sao lại tranh giành với ta? Bây giờ thì tốt rồi, ta hôm nay không sống không chết, ngươi và Già Ngọc khó ở bên nhau, chậc chậc, đúng là một đôi uyên ương mệnh khổ…”

Lời còn chưa dứt, đầu Triệt Hải bỗng nhiên rơi xuống đất.



Bóng máu dày đặc bắn tung tóe dưới chân Triệt Liên, sương mù đầy trời ở Trung Nguyên từ tầng mây phía tây chiếu ra một tia sáng rực rỡ.

Đang độ trời xuân ấm áp, nhưng hắn bị chiếu đến mức rùng mình, run rẩy ôm vai, giẫm lên tàn tích Bồ Phong tự này xuống núi.

Hận thù mấy năm chấm dứt từ đó, Triệt Liên đứng dưới chân núi quay đầu nhìn ngôi chùa cổ trên đỉnh núi không còn thiền âm, trong mắt hoang mắt. Biết mệnh của mình đang chậm rãi chảy trôi, hắn cố gắng đỡ thân thể bị nọc độc cắn phá lên ngựa, lại giương roi lên đường cũ, trong lòng đã dần tịch liêu.

Nếu vận mệnh của hắn đã định, kiếp này hắn nhất định sẽ chết vì kịch độc phát tác. Trước mắt hắn chỉ muốn nhanh chóng chạy tới bên cạnh Minh nhi, trước khi lâm chung ở bên cạnh y nhiều hơn, không muốn chờ đợi thêm khắc nào.

Tuy rằng con đường đoàn tụ của bọn họ gian khổ gập ghềnh người vốn nên vào luân hồi từ Minh nhi biến thành mình, nhưng hắn tin chắc rằng chỉ cần qua mười năm nữa, bọn họ sẽ lại là một đôi thần tiên quyến lữ.

Minh nhi sẽ không bao giờ quên hắn dù có trải qua mấy vòng luân hồi, và hắn cũng vậy.

……

Nhưng có lẽ là trời không chiều lòng người, trên đường trở về Triệt Liên gặp phải mưa to, kịch độc lại gặm nhấm đến tận xương tủy càng khiến mỗi bước đi của hắn thêm gian nan, đợi đến khi leo lên núi Mộ Lĩnh thì sắc xuân đã dạt dào. Thuốc do Vô Ngã đại sư chuẩn bị cho hắn đã hết cạn, vừa mới bước vào sơn môn liền ngất đi.

Khi hắn bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, ở Tam Bảo Thiền tự không biết đã là buổi sáng thứ mấy rồi. Vô Ngã đại sư ngồi đầu giường lo lắng nhìn hắn, trên mặt ẩn chứa vẻ bi thương, nói vậy đã biết được hắn tay không trở về là nghĩa gì.

“Đại sư, ta…”

Hắn khàn khàn mở miệng, nọc độc trong cơ thể cũng theo đó mà tỉnh lại, buộc hắn phải nuốt hết những lời nói phức tạp kia xuống, chỉ biến thành một câu: “Minh nhi đâu?”

Vô Ngã Đại sư chần chờ một chút, hai tròng mắt dưới lông mày dài trắng như tuyết bỗng nhiên ảm đạm, không biết nên mở miệng thế nào với Liên tiểu tử, không lòng cũng không nỡ.

Triệt Liên trùng xuống, nhận ra điều bất thường đột nhiên ngồi bật dậy, sợ hãi hỏi: “Minh nhi xảy ra chuyện sao?!”

Vô Ngã Đại sư vội vàng lắc đầu, lời đến bên miệng lại là tiếng thở dài.

Lão nói: “Liên tiểu tử chớ hoảng hốt, y không sao, hiện tại đang ở trong thiền viện này phơi nắng, tinh thần rất tốt. Chỉ là…”

Thấy Triệt Liên thở phào nhẹ nhõm, lộ ra thần sắc vui mừng, lão trầm mặc một lát, chung quy vẫn nói: “Chỉ là thuật thông mạch này dù sao ta mới nghiên cứu không lâu, đây là lần đầu tiên dùng trên người tu luyện mật pháp Đoạt tướng, chưa biết hiệu quả của nó lại tốt thế, những huyệt chính và phụ và thuốc thông lạc kia, đã đưa y đột phá tầng thứ tám.”

“…… Tầng thứ tám?”

Triệt Liên nghe được hơi mờ mịt, chỉ nghĩ võ học của Minh nhi lại vô duyên vô cớ tiến thêm một tầng, đứng là chuyện tốt, không hiểu tại sao Vô Ngã đại sư là lộ ra thần sắc buồn bã khó tả như vậy.

Vô Ngã Đại sư giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn thân ảnh thiếu niên lười biếng nằm vắt vẻo trên cây, đứng dậy cầm thiền trượng trong tay, nói: “Ngươi cứ đi nhìn y thử xem.”

Triệt Liên vội vàng kéo thân thể lão già của mình xuống giường, cũng không để ý tới sự đau đớn mơ hồ lại quấy nhiễu mình, đến dưới gốc cây thông xanh cao lớn rậm rạp trong thiền viện, ngẩng đầu nhìn thiếu niên nhàn nhã phơi nắng giữa cành lá.

Hắn nhìn thấy thiếu niên này mặt mày non nớt kiêu ngạo, tinh thần khí sắc quả nhiên giống như tiểu công tử Việt gia hăng hái năm đó, khóe môi hiện lên ý cười, mở miệng gọi:

“Minh nhi.”

Thiếu niên nghe vậy phun cỏ đuôi chó bên miệng, ánh mắt xuyên qua tàng lá nhìn hắn, ngạc nhiên hỏi:

“Lão nhân gia, người gọi ta à?”