Quá Trình Nuôi Dưỡng Ma Vương Hắc Hoá

Chương 2:




Nghĩ vậy, cô vụng về lưu lại vài dấu hôn ở cổ và xương quai xanh anh.
Dựa trên nguyên tắc cứ ăn đậu phụ đi, nếu không sẽ không còn cơ hội để ăn nữa. Ninh Ninh xong chuyện còn không quên sờ soạng ngực anh hai cái.
Chậc chậc, cảm giác cũng không tệ lắm.
Nghe nói đại thiếu gia nhà họ Cổ tuy rằng tính tình dịu dàng như ánh mặt trời nhưng sức khoẻ không được tốt lắm, bây giờ mới biết thật ra là thâm tàng bất lộ nha!
Cơ ngực này, cơ bụng này, chậc chậc......
Ninh Ninh cảm thán, đưa tay ra sờ vài lần, trong lúc vô tình giương mắt, lại bắt gặp một đôi mắt nóng rực.
Cô thề từ khi ra đời đến bây giờ, cô chưa từng thấy ai nhìn mình với ánh mắt... ấm áp như vậy, như thể cô sẽ bị ăn thịt trong một giây tiếp theo.
Trong ánh sáng lờ mờ có thể nhìn thấy hai gò má ửng hồng có phần dị thường của anh, trong căn phòng im lặng này tiếng thở dốc nặng nề càng phát ra rõ ràng. Không hiểu sao sau khi bắt gặp đôi mắt này, vốn dĩ Ninh Ninh làm những điều này mà không cảm thấy có bất kỳ tội lỗi nào, nhưng đột nhiên cảm thấy như mình đã làm chuyện xấu bị người ta bắt tại trận, Ninh Ninh đang ngồi trên eo anh lùi lại trong tiềm thức.
Vẻ mặt có phần bối rối ngay lập tức trở nên cực kỳ cứng ngắc, sắc mặt Ninh Ninh đột nhiên đỏ lên.
Cái mông mềm mại của cô dường như đang... chạm vào một thứ gì đó lạ thường...
A a a a!!!
Ninh Ninh vừa xấu hổ lại vừa tức giận, cảm giác nóng bỏng cứng rắn vừa rồi làm cô sợ chết khiếp, thậm chí không kịp đứng dậy, dùng hai tay và chân bò đến mép giường. Nhưng Cổ Hoa Thành vốn dĩ nằm ở mép giường, hiện tại cô hoảng loạn không nhìn rõ đường mà trèo xuống, liền cảm thấy dưới mông trống rỗng.
Cảm thấy cơ thể đột nhiên không có trọng lượng, nhắm mắt lại chờ đợi ngã ngồi vào trên mặt đất, lúc mông nở hoa, một cánh tay mạnh mẽ nhanh chóng vươn ra phía sau túm lấy, đem cô ôm trở về.
Ninh Ninh ngồi trên chiếc giường êm ái, vô thức mở mắt ra, nhìn thấy trong căn phòng mờ mịt, Cổ Hoa Thanh không biết khi nào đã hoàn toàn tỉnh lại, một tay chống ở trên giường, một cái tay khác ôm cô. Do anh ta kéo cô trở lại, hai người dựa vào cực gần, cô thậm chí có thể cảm thấy hơi thở của anh ta phả vào mặt cô.
Tuy nhiên, điều e sợ nhất là mắt anh càng về đêm càng trở nên mê ly.
Có lẽ là ánh mắt của anh ta phản chiếu ánh đèn trong phòng, không biết có phải là ảo giác của Ninh Ninh không, cô luôn cảm thấy đôi mắt đó trong bóng tối sáng ngời một cách đáng kinh ngạc, một màu sáng như ngọn lửa.
Anh lặng lẽ nhìn cô chằm chằm, giống như một con sói sẵn sàng đi trong bóng tối, chỉ có một đôi mắt quỷ dị ẩn hiện trong bóng tối, mà cô, chính là con mồi anh liếc mắt một cái liền nhìn trúng.
Ninh Ninh đột nhiên nhớ tới thứ vừa vô tình chạm vào, lại bắt gặp dáng vẻ muốn ăn tươi nuốt sống cô, trong đầu liền vang lên báo động cấp một.
Nhưng đã quá trễ rồi.
Ngay lúc cô phản ứng lại, trước mắt một trận trời đất quay cuồng, thân thể không trọng lượng trong nửa giây liền bị anh đè nặng trên giường lớn, đôi môi mềm mại nóng rực ngăn chặn đôi môi cô, sau đó là dã man tiến công.
"Ưm ưm!!"
Ninh Ninh thẹn quá hoá giận, duỗi tay liều mạng muốn đẩy anh ra, nhưng sức lực chẳng khác nào đá chìm đáy biển, không có chút tác dụng nào.
Cô liều mạng muốn quay mặt đi, nhưng đầu đã bị một bàn tay to lớn của anh cố định không thể động đậy, chỉ có thể mặc anh đòi lấy.
Ninh Ninh nặng nề thở hổn hển, cự tuyệt dị vật khuấy động trong miệng, trong lúc hỗn loạn còn có thể nếm được mùi rượu nhàn nhạt.
Người trước mắt dường như đã mất đi lý trí, ngang ngược đoạt lấy, sợi chỉ bạc mơ hồ theo khóe miệng chảy xuống, một tay anh ôm chặt cô, hai thân thể dán sát vừa vặn gần như không có khe hở, cảm nhận được thứ đang không ngừng cọ xát ở bắp đùi bản thân, thậm chí càng ngày càng nóng lên, Ninh Ninh vội vàng kìm lại hai hàng nước mắt.
Cô cảm nhận được Cổ Hoa Thanh cả người cứng đờ, bốn cánh môi rốt cuộc tách ra.
Ninh Ninh che lại đôi môi gần như tê dại của cô, loạng choạng chạy vào phòng tắm đóng sầm cửa lại.
Cô chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, kết quả hiện tại ngược lại còn tốt, nụ hôn đầu tiên cũng mất luôn rồi.
Phát triển thế này có vẻ không đúng? Ngay cả khi Cổ Hoa Thanh tỉnh táo hơn một chút, anh cũng không thể chủ động hôn cô, đúng không?
Giác quan thứ sáu khiến Ninh Ninh không nói hai lời đưa ra quyết định, cô lấy bộ quần áo bình thường đã chuẩn bị sẵn trong phòng mặc vào, sau đó xoay người mở cửa phòng tắm.
Đèn trong phòng đã bị mở hoàn toàn, dùng ngón chân nghĩ cũng biết là ai làm.
Cô phản ứng đầu tiên là đưa tầm mắt dừng lại ở trên giường, nhưng mà đệm chăn, khăn trải giường hỗn độn không có một bóng người. Cô nhíu mày đi ra khỏi phòng tắm, Cổ Hoa Thanh đi đâu rồi?
Ngay khi Ninh Ninh đang cảm thấy khó hiểu, một đôi tay mạnh mẽ bất ngờ ôm lấy cô từ phía sau. Người đàn ông đặt một tay trước ngực cô, một cái tay khác ôm lấy eo cô, tư thế gần như bị giam cầm.
Ninh Ninh cả người sững sờ, Cổ Hoa Thanh tỉnh rồi? Không có khả năng chứ? Vừa nãy anh ta còn say đến nỗi không thể đi vững cơ mà.
Anh ta đang giả say để lừa cô sao? Với tính tình của Cổ Hoa Thanh, căn bản không có khả năng làm ra loại chuyện này!
Nghĩ đến điểm bất thường vừa rồi của Cổ Hoa Thanh, cốt truyện này triển khai Ninh Ninh không hiểu, vì thế cô theo bản năng, lời lẽ chính đáng hỏi.
"Rốt cuộc anh là ai? Anh muốn làm cái gì!?"
"Ninh Ninh cuối cùng cũng hỏi tôi cái này."
Người đàn ông phía sau cô rõ ràng đang ở rất gần, cô có thể cảm thấy hơi thở của anh ta phả vào sau tai cô.
Giọng nói này thực sự là của Cổ Hoa Thanh, nghe nhiều ngày như vậy, cô không bao giờ có thể nghe nhầm.
Cổ Hoa Thanh sung sướng cười. Đột nhiên, một thứ gì đó thô ráp ẩm ướt không ngừng lướt qua dái tai cô.
Khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Ninh đỏ bừng lên, hắn hắn hắn.....Hắn thế nhưng liếm cô!?
"Ha ha...... Ninh Ninh sẽ không cho rằng tôi là ma ốm kia đi? Hửm?"
Hắn ở bên tai cô nỉ non, hơi thở nóng bỏng phun lên vành tai cô, cuối cùng là tiếng "Hửm?" dâng lên khiến Ninh Ninh cả người như bị điện giật, điều này rất kỳ lạ.
"Rốt cuộc anh là ai!?"
Cô nghiêm nghị nói, định quay lại nhìn, nhưng bị hắn cố định tại chỗ không thể nhúc nhích.
"Chị Ninh Ninh vẫn dữ như vậy, rõ ràng vừa rồi còn mới hôn tôi...... Được rồi được rồi, để tôi cho chị xem, đừng tức giận nha!"
Hắn ta nói giống như một trò đùa, làm cho mặt Ninh Ninh đỏ bừng lên, đột nhiên muốn tìm một kẽ hở dưới đất để chui vào.
Vòng tay anh hơi buông lỏng, nhưng vẫn chưa muốn hoàn toàn buông ra, nhưng không gian này cũng đủ để cô quay đầu lại.
Ninh Ninh quay lại nhanh chóng không chút do dự, nhưng khi cô nhìn thấy người đàn ông kia thì bỗng đứng đó như bị sét đánh, muốn khóc không ra nước mắt.
Đây đây đây......
Đây là gương mặt gần như không thể phân biệt được với Cổ Hoa Thanh nên việc cô nhận nhầm người trong môi trường tối cũng là điều dễ hiểu.
Hắn là em trai của Cổ Hoa Thanh, Cổ Hoa Liên!
Nhắc đến anh em sinh đôi nhà họ Cổ, hầu hết mọi người chỉ biết đến anh trai Cổ Hoa Thanh, còn người em trai Cổ Hoa Liên này, nếu không phải Ninh Ngưng là thanh mai trúc mã của Cổ Hoa Thanh, hai người chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, cô có thể sẽ không biết. Thậm chí cô chỉ nhìn thấy hắn từ xa ở biệt thự nhà họ Cổ hai ngày trước.
Hai anh em sinh đôi này có ngoại hình giống nhau như đúc, điểm khác biệt duy nhất là cơ thể Cổ Hoa Liên so Cổ Hoa Thanh cường tráng hơn rất nhiều, còn có chính là......
Cô liếc nhìn đôi mắt hơi nhướng lên, hồng hồng của hắn.
Cổ Hoa Liên lớn lên có một đôi mắt đào hoa, con ngươi màu ngọc lưu ly, mà con ngươi Cổ Hoa Thanh lại là màu đen sẫm.
Hoá ra chơi đùa nửa ngày, Trần Nam người không đáng tin cậy này, thậm chí còn nhận nhầm đối tượng của cô!
Cô đỡ trán không nói nên lời, cũng cảm thấy có chút kỳ quái, cô không biết rõ tính cách của Cổ Hoa Liên, nhưng cái liếc mắt tình cờ lần trước đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cô, cô cảm thấy đây là một người kiêu ngạo, tự phụ, rất có khí chất của một thiếu gia, dưới ánh hào quang của anh trai. Người không xuất hiện trên các phương tiện truyền thông và báo chí, bây giờ ánh mắt này hiện lên vẻ xâm lược mạnh mẽ khiến cô cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Có lẽ......
Nói không chừng chính mình đã phán đoán sai lầm.
Ninh Ninh không hề rối rắm vấn đề này.
Cô nghĩ trong lòng ngàn vạn lần, nhưng thật ra, chỉ hai ba giây sau, Cổ Hoa Liên đột nhiên vùi đầu vào hõm vai cô, làm nũng nói.
"Ninh Ninh, tôi khó chịu......"
Ninh Ninh lúc này mới phản ứng lại. Ồ! Vị tổ tông này vấn đề sinh lý còn chưa được giải quyết!
Nhưng vậy thì có liên quan gì đến cô?
Cô vô thức muốn đẩy anh ra, cô tưởng rằng đối phương sẽ bất động, nhưng nào biết cái đẩy này lại được đẩy hắn ra.
Ninh Ninh lùi lại mấy bước, xoay người bỏ chạy.
Cổ Hoa Liên đứng ở nơi đó, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của cô, sau khi cánh cửa đóng lại lần nữa, căn phòng yên lặng trở lại, hắn chậm rãi đi đến bên mép giường, nằm giường hoàn toàn thả lỏng, giơ tay lên tắt đèn.
Một ánh trăng mờ ảo bao phủ cơ thể người đàn ông như một vị thần chiến tranh.
Hô hấp hắn càng ngày càng dồn dập, khuôn mặt tuấn dật hiện lên vẻ sung sướng cùng hưởng thụ, mồ hôi theo thái dương chảy xuống.
Hắn khẽ cau mày, giơ tay lên, trên cổ tay tràn đầy sức mạnh có một vết đỏ do Ninh Ninh vừa rồi để lại...
Dưới ánh trăng lờ mờ, hắn vươn chiếc lưỡi đỏ tươi ra nhẹ nhàng liếm láp, đôi mắt khép hờ hiện lên vẻ khắc cốt si mê.
Ninh Ninh gần như bỏ chạy trối chết, cô đóng cửa phòng khách lại, vì sợ Cổ Hoa Liên đuổi kịp chất vấn cô, chuyện này, chuyện này... phải giải thích thế nào đây?
Chẳng lẽ nói với người ta:"Tôi vốn dĩ muốn dây dưa với anh trai của anh, nhưng không ngờ lại dây vào anh. Thật xin lỗi!"
WTF!!!
Cũng may, từ khi cô lên tầng dường như không có ai đi lên, thang máy vẫn dừng ở tầng bốn không di chuyển, Ninh Ninh bước nhanh đến thang máy, nhìn thang máy đang đi xuống tầng một, tim đập thình thịch cuối cùng cũng yên ổn một chút.
Cô mặc thường phục xuất hiện ở vũ hội có vẻ vô cùng kỳ lạ, mới đến đại sảnh tầng một, Trần Nam liền vui sướng lại gần, vui vẻ nhìn cô với một đôi mắt to ngây thơ.
"Thế nào thế nào?"
Ninh Ninh nhìn đôi má ửng hồng của cô, hỏi cô một câu như vậy trong chốn đông người, có vẻ như say không nhẹ.
Tôn Thành Văn gạt đám đông sang một bên, đi theo sau Trần Nam, cố gắng giữ Trần Nam vẫn đang ở trước mặt Ninh Ninh, vẻ mặt có chút xấu hổ.
Là bạn trai của Trần Nam, anh biết kế hoạch của họ.
"Thực xin lỗi... Nam Nam tối nay uống quá nhiều, nhận sai người..."
Tôn Thành Văn áy náy xin lỗi, ôm người say khướt vào lòng.
Còn về việc tại sao anh lại biết nhầm người ở trong phòng...
Ninh Ninh vừa định rời khỏi bữa tiệc này muốn yên tĩnh một chút, thì một bóng người phong độ ngời ngời đi tới trước mặt bọn họ, tay cầm ly rượu.
Chính nhân vật chính của kế hoạch lần này, Cổ Hoa Thanh, người lẽ ra phải say khướt nằm trong phòng và sáng hôm sau phải chịu trách nhiệm với Ninh Ninh!
Ninh Ninh vươn tay ấn lên cái trán đang nhảy dựng lên, cô thực sự muốn lao lên điên cuồng lắc vai người đàn ông kia, hỏi anh ta, vì sao anh lại không uống say! Tại sao anh không vào phòng đó! Nhiệm vụ lần này của bà đây đã có thể hoàn thành rồi a a a a a!!!
Trước khi kế hoạch bắt đầu cô mong chờ bao nhiêu thì giờ Ninh Ninh suy sụp bấy nhiêu.
Nhưng mà cô không thể.
Cổ Hoa Thanh cảm thấy rất kỳ quái chuyện trang phục của Ninh Ninh đột nhiên thay đổi thành quần áo bình thường, nhưng anh vẫn cười với cô rất lịch sự, giống như có điều muốn nói, Ninh Ninh cực kỳ bực bội, bản thân cô cũng không phải Ninh Ngưng, đối với Cổ Hoa Thanh thật sự không có tình cảm gì, nói một câu có lệ thân thể không thoải mái liền bỏ đi.
Cô cũng lười nghĩ xem Cổ Hoa Thanh sẽ có phản ứng gì với chuyện này, lúc này cô chỉ muốn vì kế hoạch chết non của mình bi ai một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.