Quái Phi Thiên Hạ

Chương 15: Bát Tự Không Hợp



Ngày hôm sau, Dạ Dao Quang đã thức dậy lúc trời còn chưa sáng, leo lên hậu sơn, dọc đường gặp rất nhiều tăng nhân dậy sớm, cô tìm một vị trí cực tốt, ngồi xếp bằng, bắt đầu hấp thu khí ngũ hành.

Vị trí địa lý của Vĩnh An Tự rất tốt, khí ngũ hành rất thuần khiết và nồng đậm, nhất là thời khắc nhật nguyệt thay nhau khi ánh bình minh chưa xuất hiện và mặt trăng chưa lặn hoàn toàn thì lại càng quý báu hơn. Từng luồng khí ngũ hành nạp vào cơ thể, khiến cơ thể cô càng ngày càng khỏe mạnh, tâm linh cũng càng ngày càng thư thái.

Chẳng mấy chốc đã một canh giờ trôi qua, Dạ Dao Quang mở mắt, đột nhiên phát hiện tầm mắt có thể nhìn xa hơn rõ hơn, vị trí này đối diện với sân luyện võ cách hơn năm mươi mét, Dạ Dao Quang có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của từng người, khẽ động đậy tai, không ngờ có thể nghe rõ được âm thanh nhỏ trong phạm vi ba mươi mét. Cô đã thông lục thức (1)! Dạ Dao Quang vui mừng thử khứu giác. Hít một hơi thật sâu, suýt nữa cô đã nôn ra, một mùi hôi thối kinh khủng!

“Trời ơi, mùi gì vậy?”

Sau đó cô cúi đầu nhìn, không ngờ tỏa ra từ người cô, trên cánh tay cô đầy những vết ố màu nâu đặc sệt, cũng may đây là bộ đồ luyện võ do cô chế ra, nếu không hôm nay cũng không biết phải mặc gì ra ngoài! Nhưng có thể thải ra một lớp ố mỏng, chứng tỏ tu vi của cô đã tăng mạnh, Dạ Dao Quang vui vẻ trở về miếu, bảo Ôn Đình Trạm đang xem sách lấy nước cho cô.

Sau khi tắm rửa, cô cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm khá nhiều. Đây chẳng qua chỉ vừa thải ra được một lớp ố mỏng nhất trong lỗ chân lông. Người ăn lương thực ngũ cốc, rau củ thịt đều tích tụ độc tố trong cơ thể. Không cần lo bệnh tật thuốc men, tu luyện khí ngũ hành là có thể bài trừ độc tố. Từ độc tố trong lỗ chân lông, độc tố dưới da, đến độc tố trong nội tạng, độc tố trong gân mạch, cuối cùng là độc tố trong xương tủy, sau khi thải ra hết là có thể luyện được kim thân ngưng kết kim đan, kiếp trước cô vừa ngưng kết kim đan thì toi mạng.

Kiếp trước lần đầu tiên bài độc cần sáu tháng, không ngờ bây giờ chỉ cần chưa đầy một tháng, tất nhiên cũng phải nhờ vào Vĩnh An Tự, nếu là Đỗ Gia thôn thì ít nhất cũng phải ba tháng, nhưng cũng đã rút ngắn thời gian rất nhiều, Dạ Dao Quang rất thỏa mãn.

Dạ Dao Quang ăn cơm xong, vừa định bỏ Ôn Đình Trạm ở lại đọc sách để tự mình đi dạo thì có một tiểu sa di đến tìm: “Nữ thí chủ, bên ngoài có một vị thí chủ tự xưng là Mạnh gia Bát cô nương muốn gặp nữ thí chủ.”

“Mạnh Bát cô nương?” Dạ Dao Quang có hơi tò mò về nguyên nhân Mạnh Bát cô nương đến tìm cô: “Phiền tiểu sư phụ mời cô nương ấy vào.”

Tiểu sa di đáp lời rồi rời khỏi. Không lâu sau, Mạnh Bát cô nương dẫn theo hai nha hoàn Lâm Hạnh, Lâm Đào vào. Lần này Mạnh Bát cô nương không che mạng, Dạ Dao Quang nhìn rõ được dung mạo của cô.

Mày như lông chim trả, da dẻ trắng như tuyết, vòng eo thon nhỏ, dáng vẻ gầy yếu. Thân trên cô mặc một chiếc áo ngắn màu xanh lục thêu hoa văn cành đào, thân dưới là một chiếc váy dài màu hồng, nửa cánh tay lộ ra có màu be sáng, khoác một chiếc khăn choàng màu hồng nhạt, tóc thắt hai vòng bím đơn giản, tô điểm bằng hai đóa hoa lụa nhụy hồng ngọc và những dải lụa màu hồng rũ đến trước ngực, cả người cô xinh đẹp tựa hoa đào, sảng khoái, tự nhiên, khiến người khác vừa nhìn vào là có thiện cảm. Nếu sắc mặt cô không trắng bệch, ánh mắt thêm một chút thần thái, thì sẽ càng lay động lòng người hơn.

Trang phục của thời đại này có một chút thay đổi so với phong tục của triều Đường, nhưng đa phần vẫn theo triều Đường, bắt nguồn từ việc Nguyên Thái Tổ thích nữ nhi mặc trang phục vải lụa kiểu Đường.

Dạ Dao Quang nhướng mày, không đứng dậy nghênh tiếp mà chỉ vào ghế ngồi đối diện bàn nói với Mạnh Bát cô nương: “Mời ngồi.”

Sau khi Mạnh Bát cô nương ngồi xuống, cô đích thân vén tay áo cầm bình trà lên rót cho Mạnh Bát cô nương một ly, đưa chén trà cho Mạnh Bát cô nương xong, Dạ Dao Quang nói: “Chúc mừng cô nương vượt qua đại kiếp.”

Cánh tay đang cầm chén trà của Mạnh Bát cô nương khẽ run, nước trà trong chén cũng đổ ra ngoài, nha hoàn Lâm Hạnh bên cạnh vội lấy khăn tay lau giúp Mạnh Bát cô nương, Lâm Đào dọn dẹp bàn ngăn nắp trở lại.

Chờ đến khi dọn dẹp xong xuôi, Mạnh Bát cô nương mới ngước mắt lên nhìn Dạ Dao Quang vẫn đang bình thản uống trà: “Dạ cô nương, rốt cuộc tại sao cô nương lại biết?”

“Biết chuyện gì?” Dạ Dao Quang đặt chén trà xuống: “Biết tại sao cô nương sẽ gặp tai họa, hay là biết đã có người đỡ tai họa giúp cô nương?”

Sắc mặt Mạnh Bát cô nương càng trắng hơn.

Dạ Dao Quang nói: “Bát cô nương, từ nhỏ ta đã nghiên cứu ‘Kinh Dịch’, ‘Thôi Bối Đồ’, ‘Ngọc Hạp Ký’, ‘Táng Kinh’.”

Mạnh Bát cô nương lớn lên trong gia đình trí thức, tất nhiên biết những quyển sách đó, bất chợt mở to đôi mắt nhìn Dạ Dao Quang, vì tuổi tác của Dạ Dao Quang quả thật quá nhỏ!

“Hôm qua cô nương cố ý đụng ta, ta đã nhìn thấy ấn đường cô nương có khí đen loang đến gần chân tóc, đó là dấu hiệu đại hung cho biết mệnh số không còn dài, nếu không phải bị diện tướng của cô nương khiến ta kinh ngạc, cô nương làm sao đụng được vào ta!”

Nhớ lại hôm qua, khi cô vẫn chưa đến gần, Dạ Dao Quang đã né sang một bên, rõ ràng đã sớm phát hiện, sau đó khi cô kịp thời trông thấy chuẩn bị chuyển hướng để bổ nhào vào Dạ Dao Quang, quả thật lúc đó Dạ Dao Quang đã vì quá kinh ngạc khi nhìn thấy cô mới hơi sững lại, bị cô đụng trúng và té ngã, cuối cùng, Dạ Dao Quang đã hỏi tuổi tác của cô, dặn dò cô không được đi về hướng đông, lúc đó cô vô cùng hoảng hốt, vì trong lá thư giao cho Dạ Dao Quang, cô đã tự đưa ra địa điểm hẹn, chính là ở hướng đông, trong lòng cô thấp thỏm không yên, cuối cùng cô phái một nha hoàn cấp thấp đi thay cô, nha hoàn này do người khác sắp xếp cho cô, cô đã chuẩn bị đầy đủ tất cả. Khuya hôm qua có người báo tin rằng, người do cô phái đi nửa đường gặp cướp, bị làm nhục rồi chết.

Lúc đó cô sợ đến nỗi hồn lìa khỏi xác, nếu không nhờ Dạ Dao Quang nhắc nhở thì...

Ngay khuya hôm qua cô đã phái người đi thăm dò tin tức của Dạ Dao Quang, biết cô ở chỗ này, đây là nơi Vĩnh An Tự tiếp đãi khách cực quý, Dạ Dao Quang trông không giống quý nhân, lại nghe về chuyện của Ôn Đình Trạm, không ngờ Nguyên Ân đại sư lại đích thân ra mặt bảo vệ dẫn Ôn Đình Trạm đi, Mạnh Bát cô nương khẳng định Dạ Dao Quang chắc hẳn rất được Nguyên Ân đại sư xem trọng, hôm qua đã đoán như vậy, hiện tại chẳng qua chỉ là chứng thực thôi.

“Tiểu nữ có thể mời Dạ... đại sư...”

“Gọi ta là Dạ cô nương là được, đại sư nghe kỳ quặc quá.”

“Không biết Dạ cô nương có thể ghép giúp ta một bát tự không?” Mạnh Bát cô nương nghe lời, hỏi.

“Có tiền làm gì cũng được.” Ánh mắt Dạ Dao Quang lại sáng lên.

Bộ dạng của Dạ Dao Quang không những không khiến Mạnh Bát cô nương phản cảm, ngược lại còn thấy nhẹ nhõm hơn, đưa cho Dạ Dao Quang hai cuộn giấy.

Dạ Dao Quang nhận lấy và mở ra, một trong số đó tất nhiên là sinh thần bát tự của Mạnh Bát cô nương sinh năm Quý Mùi, bát tự còn lại sinh năm Nhâm Tý, rõ ràng là một nam tử đã quá nhược quán (2). Dạ Dao Quang vừa nhìn sơ qua đã thở dài rồi đưa lại hai tờ giấy cho Mạnh Bát cô nương.

Cô nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang căng thẳng của Mạnh Bát cô nương: “Cô nương, quên mối tình này đi, xem như vì người ấy.”

Câu nói này, khiến Mạnh Bát cô nương nước mắt lã chã.

Dạ Dao Quang bất lực nói: “Khí âm dương dung hợp, mười hai địa chi sinh ra lục hợp, sau lục hợp là lục hại, cái hại đầu tiên của lục hại chính là Tý Mùi tương hại, cô nương không những sinh năm Quý Mùi, ngay cả giờ sinh cũng là giờ Mùi, còn người đó vừa hay lại đối lập với cô nương, không những sinh năm Nhâm Tý, ngay cả giờ sinh cũng là giờ Tý. Mùi là thổ vượng, Tý là thủy vượng, vốn dĩ Mùi đã khắc thủy, hai vượng kết hợp ắt có một hại, cô nương hãy nghĩ kỹ lại xem khi hai người bên nhau, có phải lúc nào cũng không yên ổn, có phải lúc nào cũng có một người gặp nạn không? Hơn nữa người đó còn bị nhiều hơn cô nương?”

***

(1) Lục thức: Cảm nhận từ mắt, tai, mũi, lưỡi, cơ thể, ý thức.

(2) Nhược quán: Thanh niên khoảng hai mươi tuổi.