Quân Hôn Khó Cầu: Gả Cho Đô Đốc Thực Vật

Chương 81: Đi cắm trại



Tâm Dao nhận lấy cốc sữa ấm từ Vĩ Thành đã nhờ đầu bếp nấu từ sáng sớm, cảm nhận tia nắng đầu sớm thông qua cửa kính xe hơi: “Nay mình đi đâu thế ạ?”

Vĩ Thành vừa chăm chú lái xe, vừa trả lời câu hỏi của cô: “Đưa em đi cắm trại.”

“Thật ạ?” Tâm Dao hí hửng, mong chờ mau tới nơi mà cô chưa từng được chiêm ngưỡng.

“Vẫn còn khá sớm, em nhắm mắt thêm chút đi, lát đến anh sẽ gọi.” Vĩ Thành chuẩn bị sẵn cả gối kê cổ cùng chiếc mền nhỏ, vô cùng tinh tế để cho Tâm Dao thoải mái nhất có thể.

Cô nhận lấy tất cả một cách vui vẻ, vừa nhìn ra phong cảnh đường phố tấp nập bên ngoài, vừa nhâm nhi cốc sữa ấm cùng bánh bao kim sa. Khẽ híp mắt lại, vị ngọt dịu chạm vào đầu lưỡi, rồi vương vấn ở cuống họng khiến cô không thể không thích thú: “Cái này ngon thật ấy.”

Tâm Dao chỉ vào bánh bao, nhoẻn miệng cười một cách thích thú. Vĩ Thành dừng lại đèn đỏ, lựa thời cơ mà quay sang cạp mất nửa cái còn lại trong tay cô, sau đó gật gù: “Ngọt quá.”

Nhìn bàn tay trống không, Tâm Dao sững người, nét mặt dần trở nên mếu máo, nhưng giây sau đã cảm nhận được nụ hôn ấm áp của Vĩ Thành chạm lên má mình: “Không ngọt bằng em.”

Vốn định giả vờ giận dỗi, Tâm Dao lại bị chiêu đó hạ gục, ôm lấy hộp bánh né tránh tầm tay của Vĩ Thành: “Không cho anh ăn, miệng thế đủ ngọt rồi.”

Vĩ Thành nựng cằm Tâm Dao, ánh mắt cưng chiều: “Không cho thì anh giành đấy.”

Tâm Dao hừ một tiếng lạnh lùng, tiếp tục gặm bánh bao, không ngờ tới lại bị Vĩ Thành chồm tới cắn lấy một nửa, rồi còn hôn trộm vào môi cô một cái như đánh dấu chủ quyền. Hai người cứ thế đùa giỡn cho tới khi cô dần thiếp đi trên xe, anh nhẹ nhàng kéo chiếc mền lên đắp qua vai cô, sau đó nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế cho cô dễ chịu hơn, mọi động tác đều cố gắng không để cô tỉnh giấc.

Hai tiếng sau, chiếc xe tiến vào khu sinh thái, Vĩ Thành cũng đồng thời vuốt nhẹ mái tóc của Tâm Dao khiến cô cựa quậy rồi chợt tỉnh, mở đôi mắt vẫn còn tèm nhem, cô lặng người khi thấy một màu xanh bát ngát của cảnh vật: “Mình tới rồi hả anh?”

“Tới rồi.” Vĩ Thành bắt đầu xuống xe, xách những đồ lỉnh kỉnh đi theo.

Còn Tâm Dao vừa bước xuống đất đã giơ hai tay vươn người, sau đó bị một chiếc mũ ụp lên đầu bởi Vĩ Thành. Cô lon ton đi theo phía sau anh đến chiếc lều mà anh đã đặt trước, bên trong có cả máy lạnh, nhưng may là thời tiết mùa này khá mát mẻ nên không cần lắm. Những tiện ích đi kèm vô cùng đầy đu cho một buổi cắm trại lí tưởng.

Vĩ Thành bắt đầu bật lò nướng lớn, cho thêm chút than rồi chờ đợi. Tâm Dao phía sau đang mở thùng ướp thịt đã chuẩn bị sẵn, bắt đầu phân loại nên cho món nào vào bụng trước, nhưng rồi quyết định đem hết qua cho anh với nụ cười hí hửng.

Nhìn điệu bộ chuyên nghiệp của Vĩ Thành, Tâm Dao chớp chớp mắt rồi hưởng thụ với bờ lưng quyến rũ ấy: “Ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ anh là đầu bếp thay vì là một đô đốc mất.”

Vĩ Thành bật cười, sau đó kể Tâm Dao nghe một ngàn lẻ một câu chuyện anh đã phải trải qua bao nhiêu kì huấn luyện cực khổ như thế nào. Mang trong mình dòng máu gia tộc lâu đời trong truyền thống phục vụ nước nhà, anh càng phải mạnh mẽ hơn ai khác, vì thế càng bị các huấn luyện viên khác đối xử cay nghiệt. Cho đến bây giờ, anh tự tin rằng anh có thể đi qua bất kì quân chủng nào, và nhiệm vụ chính của anh bây giờ là đào tạo ra những thế hệ trẻ như anh.

Tâm Dao vừa nghe một cách thích thú, vừa gặm cánh gà nướng đi kèm lớp mật ong bóng loáng ngon mắt. Những điều Vĩ Thành trải qua khiến cô hiểu một điều để có được vị trí và thanh danh như ngày hôm nay, anh không phải dựa vào nền móng gia đình có sẵn, mà còn vì cái đó mà phải cố gắng chứng minh cho người khác thấy rõ anh xứng đáng đứng cùng hàng ngũ với người nhà họ Triệu, là một phần oanh liệt của gia tộc họ Triệu.

Vĩ Thành há miệng ăn miếng thịt Tâm Dao đút cho, tay vẫn bận lật qua lật lại những xiên thịt nóng hổi: “Em định về sau sẽ làm gì?”

Tâm Dao nghiêng đầu, rất ít người hỏi cô câu này, dường như chưa từng ai đặt ra vấn đề này với cô. Kiếp trước mọi thứ đổ sông đổ bể khi cô đặt chân vào ngục tù, không một người nào sẽ nghĩ cô có thể bước ra đời được nữa. Và từ khoảnh khắc sống lại, cô chỉ chạy theo những ngày bình yên, không mong cầu gì quá nhiều. Thế trong tương lai, cô sẽ làm gì để tự kiếm sống?

“Em… hình như không biết được câu trả lời.” Tâm Dao nhíu mày, rơi vào khoảng không vô định, không có một thứ gì có thể nảy ra trong đầu cô lúc này.

Vĩ Thành khá ngạc nhiên, nhưng hiểu rõ ở độ tuổi của Tâm Dao, việc định hướng tương lai khá khó khăn: “Vậy em không định sẽ tiếp tục theo nghiệp múa dân tộc à?”

Tâm Dao định gật đầu nhưng dừng lại, cô không dám chắc về sau chính mình sẽ có những dự định gì, chuyên tâm với nghề yêu thích, hay làm trái ngành. Có rất nhiều người bảo với cô rằng nghề chọn người chứ người không chọn nghề, vẫn sẽ có người rất may mắn nếu đi theo đam mê và kiếm ra được tiền.

Vĩ Thành biết Tâm Dao đang bắt đầu định hướng cho bản thân, nên chỉ nhẹ nhàng cúi xuống, lấy khăn giấy lau bớt mỡ thịt trên miệng cô: “Còn sớm, em cứ từ từ suy nghĩ, thấy khó khăn gì có thể hỏi anh, hoặc hỏi mẹ và ông nội.”

“Em biết rồi.” Tâm Dao mỉm cười, cảm giác có người yêu chững chạc thật sự quá tốt, người ấy vừa biết cách chăm sóc, vừa biết nghĩ đến tương lai của bạn, lo cho bạn từ sớm, luôn trở thành chỗ dựa vững chắc. Tự nhiên cô nghĩ nếu cưới được anh cũng không phải là điều gì đó quá tệ như cô từng hoảng sợ về những cuộc hôn nhân mang xu hướng bạo lực và áp chế: “Vĩ Thành, hay chúng ta…”

Vĩ Thành không đợi Tâm Dao nói hết, đã dọn dẹp xong đống tro than, nắm lấy tay cô rồi bảo: “Hay chúng ta đi dạo để tiêu đồ ăn nhé.”