Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1112: Vết rách sơ lộ





Sau nửa canh giờ, trên bầu trời nơi cự đảo rơi xuống, một thân ảnh mặc hắc giáp, đầu đội tử kim quan vẻ mặt lãnh đạm đứng trên không nhìn xuống phù không đảo đã vỡ thành từng mảnh lớn.
Trong mơ hồ vẫn còn có thể thấy được kiến trúc trang nghiêm điển nhã đổ nát bên trong.
Vài năm trước nơi này còn một thời cường thịnh, hôm nay chỉ còn là đống hoang tàn đổ nát.
Vô luận là chủ nhân hay là yêu tu dựa dẫm nơi này phần lớn đều đã vẫn lạc.
Trong mắt Tiêu Ma hiện ra một tia tiếc hận, sau đó lại mang theo cảm khái vô tận thở dài.
Đang muốn rời đi, phía sau lại có cỗ khí tức biến ảo kịch liệt, Tiêu Ma thoáng do dự chốc lát liền dừng động tác, lẳng lặng chờ đợi, chỉ một thoáng phía sau lại có thân ảnh phá không bay tới. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Người kia thân mặc hoàng sam, đôi mắt to, tướng mạo bình thường, chính là Thất Giác yêu thánh, giờ phút này trong mắt hắn tràn đầy vẻ âm ế.
Vừa thấy Tiêu Ma, Lôi Hoàng lập tức hiện ra ý mừng, bước tới gần nói:
- Tiêu huynh quả nhiên là lời không thật với lòng, lần này tới đây không phải chỉ là vì tưởng niệm Độc Cô Già Thiên đi?
Tiêu Ma không khỏi bật cười, lắc đầu nói:
- Xác thực cũng không chỉ là tới tưởng niệm Độc Cô Già Thiên mà đến! Ta chỉ muốn cẩn thận đánh giá kiếm pháp của Uyên Minh rốt cục lợi hại tới trình độ nào, Vạn Lý Chiếu Ảnh Thuật mặc dù tốt nhưng chung quy vẫn có những chi tiết không thể quan sát được.
Lôi Hoảng thoáng cau mày, vừa thất vọng vừa nhìn xuống đống hoang tàn bên dưới, sau một lát hít sâu một hơi lạnh:
- Lại có thể chỉ dùng kiếm khí lại đạt tới trình độ này, ngự kiếm thuật của Uyên Minh không ngờ đã mạnh mẽ tới nông nỗi như vậy!
Trong mắt hắn nhất thời tràn đầy vẻ kinh hãi, có thể rõ ràng cảm giác được bộ phận còn lại của phù không đảo cũng bị kình lực lan đến làm Vạn Thủy Vân Quang đại trận hỏng mất, sau khi rơi xuống mới bị vỡ vụn như thế.
Lực khống chế mạnh mẽ tuyệt đối đến như vậy cho dù là Kim Tiên tu sĩ Nhân tộc cũng hiếm có.
Lôi Hoảng vẫn nhớ thật rõ ràng, Uyên Minh dùng tam kiếm phá trận, không chỉ bao hàm Dung Vũ Hóa Vân kiếm khí mà thôi, còn có không gian lực, tử kim sắc đế khí, tín ngưỡng thần lực cơ hồ bao hàm hết thảy.
Nhiều loại thần thông kết hợp nhưng lực khống chế lại thật mạnh mẽ, đủ làm người khác sợ hãi.
Vẻ mặt Tiêu Ma ngưng trọng, lộ ra vài phần khổ sáp:
- Cho nên ta đã nói người này thiên tư đúng thật là khủng bố, phỏng chừng lúc hắn phá trận cũng còn lưu lại không ít thực lực, hiện giờ người này dùng chức vị phương bắc đại đế trấn áp mặt bắc Nam Chiêm Bộ Châu, đã đạt được một bộ phận khí vận Nhân đạo, tương lai thật không biết còn đạt tới thành tựu thế nào, cho dù không thể làm bằng hữu cũng không thể trở thành kẻ địch của hắn.
- Không thể thành kẻ địch? Tiêu huynh nói thật là thoải mái!
Lôi Hoảng ngây người nhìn bên dưới một lúc lâu mới chậm rãi hồi phục cảm xúc, lúc này nghe vậy không khỏi cười lạnh một tiếng:
- Phương bắc đế đình tuy không thò tay được tới Bắc Hải, nhưng cũng sẽ có quản thúc phần nào đối với chúng ta. Tiêu Ma ngươi thì chịu được nhưng bản thân ta xưa nay đã quen với tự do tự tại, không chịu nổi bất kỳ quy củ nào, vô luận là ai dám chọc giận lão tử thì cứ một đao chém chết là xong.
Tiêu Ma bật cười, cũng không tranh luận với hắn, chỉ thản nhiên nói:
- Phương bắc đế đình có muốn xen vào quản thúc chúng ta hay không, hay là các ngươi có muốn kháng cự vị đại đế kia hay không các ngươi cứ tự mình quyết định, không quan hệ gì tới ta!
Lôi Hoảng không khỏi chán nản, sau một lát vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Có Huyền Đô pháp sư nhúng tay, phỏng chừng vài vị Hỗn Độn Kim Tiên tại Bắc Hải cũng sẽ không thể xen vào. Ta muốn thỉnh mời vài vị nhân sĩ cùng chung chí hướng vây giết An Thiên Huyền Thánh đại đế kia, không biết ý của Tiêu huynh như thế nào?
Vẻ mặt Tiêu Ma ngẩn ra, sau đó dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngu ngốc nhìn Lôi Hoảng nói:
- Ngươi cũng biết mới vừa rồi vị đại đế kia đã ngưng tụ ra chân tỳ, đã có tư cách thế thiên hành đạo, dù là Hồng Quân đạo tổ cũng không thể phủ nhận tư cách của hắn, thậm chí cả Hạo Thiên thượng đế cũng chỉ là vâng theo mệnh trời, còn xa xa không sánh bằng hắn!
- Chính là vì biết được như vậy mới không cam lòng, nếu biết trước thì trước khi đợi hắn thành tựu Kim Tiên phải vây giết hắn!
Lôi Hoảng bình tĩnh nói, khuôn mặt không diễn cảm nhưng sát ý trong mắt dần dần mãnh liệt:
- Hiện tại đã trương cuồng rầm rĩ như vậy, ngay cả Hỗn Độn Kim Tiên phân thân nói chém liền chém, ngày sau đợi khi hắn đăng tới Kim Tiên cảnh giới thì còn thế nào? Yêu tộc phương bắc còn có đường sống?
- Đường sống? Đều là sinh linh do tự nhiên tạo ra trong thiên địa, chẳng lẽ hắn còn có thể chém tận giết tuyệt hết hay sao?
Tiêu Ma vung ra pháp lực liền đem hàng rào không gian trước người xé vỡ, nói:
- Ta cùng Uyên Minh đã xong ân oán, có vô số hậu duệ cần phải chiếu cố, không muốn tiếp tục mạo hiểm xen vào việc này, ta cũng sẽ không tiếp tục nhúng tay, cũng sẽ không ra tay tương trợ Uyên Minh. Nhưng ta chỉ muốn nhắc nhở Lôi huynh, người nọ khai phá phương bắc chính là chiều hướng phát triển của Nhân đạo, nếu muốn ngang ngược ngăn trở chỉ sợ không phải phương pháp khôn ngoan, trong Bắc Hải này có lẽ sẽ không có mấy người hưởng ứng, thậm chí kể cả tại Bắc Câu Lô Châu người chịu đáp ứng đối địch với Uyên Minh cũng là ít ỏi!
Lôi Hoảng nắm chặt hai tay, sau đó thở mạnh một hơi:
- Ta biết chư vị chần chờ không quyết, là vì lo lắng khí số Nhân đạo phản phệ sẽ gặp phải tai ương, nhưng nếu như ta tìm được bảo vật công đức thì thế nào?
- Công đức bảo vật?
Động tác của Tiêu Ma khựng lại, vẻ mặt nhìn Lôi Hoảng không khỏi mang theo vẻ ngưng trọng:
- Vật công đức giết người không dính nhân quả, nếu thật sự có được kỳ vật này đại sự có thể còn hi vọng. Ít nhất trong Bắc Hải cũng có thật nhiều người chướng mắt Uyên Minh. Nhưng ta xem thực lực của vị đại đế kia mỗi qua một ngày lại càng cường đại hơn một ngày, tốt nhất nên cẩn thận làm đầu, chớ nên bỏ lỡ thời cơ. Nói tóm lại Lôi huynh ngươi tự thu xếp ổn thỏa!
Dứt lời Tiêu Ma đã bước ra hàng rào không gian, thân ảnh hoàn toàn biến mất.
Lôi Hoảng ngây người đứng yên, trong mắt hiện lên vẻ suy nghĩ sâu xa, sau đó nhìn xuống cự đảo hoang tàn bên dưới.
- Thời cơ sao?
Trong miệng thì thầm, trên mặt Lôi Hoảng chợt hiện lên tia kiêng kỵ, lại một tia kiên quyết, tiếp theo không chút do dự bước vào trong hư không.

Trên Diệu Pháp Đại La Thiên, trong Thiên Đình đế cung, tại hành lang trước thiên điện, Lý Trường Canh thở dài một tiếng, nhìn phiến hoa viên ngay trước mắt.
Rõ ràng là một phiến hoa viên muôn hồng nghìn tía, vô cùng rực rỡ, nhưng lại không cách nào hấp dẫn được lực chú ý của hắn.
- Lại là như vậy, có thể thành tựu được chân tỳ, không ngờ hắn lại có thể thành tựu được chân tỳ!
Cùng một câu nói hắn đã lặp đi lặp lại nhiều lần, ánh mắt Lý Trường Canh dần dần khôi phục tiêu cự, lộ ra vẻ suy tư.
Một lát sau, một người mặc tử bào thiên quan bước nhanh tới sau lưng hắn, mỉm cười thi lễ, vừa định mở miệng nói chuyện, Lý Trường Canh chợt phất tay áo ngăn cản, lại nhìn trân trối hoa viên trước mắt thật lâu mới thở dài lần nữa, cất bước đi về hướng bắc.
Không bao lâu đã đi tới trước một cung điện bằng ngọc, kim bích huy hoàng. Vừa bước vào bên trong, hắn liền cảm giác được không khí áp lực trầm thấp, thị nữ hai bên đều câm như hến, không dám thở mạnh, mà Hạo Thiên thượng đế ngồi trên kim ỷ vẻ mặt lại trầm như nước.
Vừa nhìn thấy Lý Trường Canh đi vào, trên gương mặt hiện đầy sương lạnh:
- Việc tại phương bắc, thái tể hẳn đã biết được?
Lý Trường Canh không khỏi gật đầu:
- Vị phương bắc đại đế kia đã thật sự thành tựu chân tỳ, đem phương viên nam bắc trăm ức dặm của mặt bắc Nam Chiêm Bộ Châu đã thu vào quản hạt, xem như phương bắc hoang man đều đã thuộc địa vực của Thiên Đình, chuyện này thật đáng mừng, không ra trăm năm có thể trở thành cột trụ của đế đình ta!
Hạo Thiên cau mày, cố nén khó chịu, phất tay nói:
- Nhưng người nọ đã thành tựu chân tỳ, đã đạt chính danh, tín ngưỡng lực chia sẻ cho Thiên Đình muốn đoạn liền đoạn, thật là một tai họa ngầm lớn lao, xin thái tể hãy nghĩ biện pháp kiềm chế người này cho ta.
Vẻ mặt Lý Trường Canh ngẩn ra, thoáng cúi người nói:
- Vị An Thiên Huyền Thánh đại đế kia dù sao còn chưa ngừng việc cung cấp tín ngưỡng lực cho Thiên Đình, cũng đâu làm tới nông nỗi này…
- Nhưng nếu một khi hắn có ý trở mặt, hoặc đợi đến khi công đức khí vận thâm hậu, nảy lòng tham đoạt Thiên Đế vị của ta, lại nên làm thế nào cho phải? Lại nói Uyên Minh lần này phá hủy đại sự của sư tôn, không thể không phòng, thân làm đệ tử nên vì sư tôn lo lắng mới phải.
Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng, tiếp theo lại thoáng chần chờ:
- Tâm ý của ta muốn đem chức vị An Thiên Huyền Thánh đại đế phương bắc của người này hủy bỏ, ngươi cảm thấy thế nào?
Lý Trường Canh không khỏi thầm buồn cười, trên mặt vẫn hờ hững:
- Vị Huyền Thánh kia hiện tại đã là thế thiên hành đạo, ngưng tụ chân tỳ, danh vị đã được củng cố. Mà hiện giờ bệ hạ chỉ mới là vâng theo mệnh trời hành sự…
- Chuyện này ta tự nhiên hiểu được!
Sắc mặt Hạo Thiên ửng hồng, trong mắt tràn đầy vẻ sâm lãnh khuất nhục:
- Tự nhiên là muốn thỉnh vài vị Đạo tổ tương trợ, theo ta biết Lan giáo cùng Uyên Minh có ân oán, mà trong Tiệt giáo cũng có nhiều yêu tu, ngay cả Oa Hoàng cũng chưa chắc không chướng mắt hắn!
Lý Trường Canh vẫn lắc đầu:
- Uyên Minh đã nhận phù chiếu của Ngọc Thanh đạo tổ, nhậm chức An Thiên Huyền Thánh đại đế phương bắc, nếu trong dĩ vãng có lẽ còn có thể mạo hiểm hao tổn công đức chèn ép được Uyên Minh. Nhưng hiện tại Uyên Minh đã thành tựu chân tỳ, mỗi khi hắn có một phen đại nghiệp, vị Ngọc Thanh đạo tổ kia cũng có thể được gia tăng công đức khí vận, chưa chắc sẽ chịu tình nguyện bỏ qua, về phần Thượng Thanh, tuy bên dưới có nhiều yêu tu đệ tử, nhưng bản tính cũng phân biệt trái phải rõ ràng, ngay cả Oa Hoàng dù sao cũng là Nhân tộc chi mẫu, sẽ không dễ dàng chịu nhúng tay chèn ép hắn!
- Này cũng không được, kia cũng không được, theo ý kiến của ngươi rốt cục nên làm thế nào cho phải?
Hạo Thiên nghe vậy nổi giận, tay phải nắm chặt, đem hai bên long đầu tay vịn trảo thành dập nát, lồng ngực không ngừng phập phồng.
- Kỳ thật nếu bệ hạ không muốn làm Uyên Minh ly tâm, chỉ cần lung lạc hắn là được. Người này tính tình trọng nghĩa, cho dù chỉ nhận được chút ân tình nhưng lại luôn gấp trăm lần báo đáp…
Thấy sắc mặt Hạo Thiên càng thêm xanh mét, Lý Trường Canh không khỏi cười khổ, sau đó trầm ngâm nói:
- Hoặc là tấn thăng hắn chức đế đình tứ ngự, ngoại trừ bệ hạ còn lại đều là ghế trống, có thể làm cho người này thăng nhiệm Tử Vi đại đế cùng Câu Trần đại đế, như vậy hết thảy phiền nhiễu đều có thể tiêu trừ.
Khí tức Hạo Thiên cứng lại, tuy không cam lòng nhưng lời của Lý Trường Canh cũng có đạo lý, nghĩ tới sau này trong Thiên Đình cũng có người ngang vai ngang vế với mình, vẻ mặt liền không chút tình nguyện, nhưng ngay sau đó mặt hắn chợt động, nói:
- Chức vị Bắc Đẩu Ngũ Khí Thủy Đức tinh quân ta muốn từ trong Thiên Đình điều động một người nhậm chức, không biết ý của thái tể như thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.