Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1128: Đại trận sơ khai





Hạo Thiên không khỏi lạnh giọng cười nói:
- Tổng số mười ba, Xiển Tiệt nhị giáo, Tây Phương Giáo, địa phủ có mười. Vài vị sư huynh của ta thật sự là phúc hậu rồi. Một món tiên thiên chí thánh linh bảo tốt đẹp lại bị làm thành bộ dáng như vậy, ta lấy lại có tác dụng gì…
Lý Trường Canh á khẩu, vẻ mặt vắng lặng. Sau một lát trong mắt mang theo vẻ kinh ngạc nhìn xuống bên dưới:
- Mấy người kia vì sao như thế?
Pháp lực truyền ra, vân quang huyễn ảnh bên dưới liền nhanh chóng kéo ra xa, đem toàn bộ tình cảnh trong ức dặm đều chiếu rõ bên trong thủy kính.
Sau đó một thân ảnh thanh tú mặc long bào màu đen bỗng dưng hiện ra trước mắt hai người.
Hạo Thiên thấy thế cũng thoáng giật mình:
- Phương bắc đại đế? Hắn tới đây làm chi?
Sau một lát như có điều ngộ ra, Hạo Thiên bật cười khanh khách:
- Lại có thể đem cả Địa Thư của Trấn Nguyên Tử mượn tới, Thủy Kiếm Tiên Uyên Minh thật đúng là trọng tình trọng nghĩa. Lần trước Hậu Thổ trợ giúp hắn đứng vững tại phương bắc, cũng không ngờ tới giờ phút này hắn vẫn bất ly bất khí đối với tiện phụ kia. Nhưng chẳng lẽ hắn cho rằng lấy lực lượng một người còn có thể nghịch chuyển được càn khôn hay sao?
Trong mắt Lý Trường Canh cũng mang theo vẻ nghi hoặc:
- Ta không cũng hiểu được, nhưng kẻ này thủ đoạn phi phàm, không thể coi thường!
Lời tuy như thế nhưng trong giọng nói cũng lộ vẻ không xác định, bởi vì chính bản thân hắn cũng không tin.
Mà Hạo Thiên lạnh lùng hừ một tiếng:
- Ngay cả Trấn Nguyên Tử cùng Tây Vương Mẫu cũng vô lực xoay chuyển càn khôn, chỉ có thể ngồi nhìn xem. Hiện giờ ngay cả Kim Tiên hắn còn chưa thực sự thành tựu, chỉ bằng chút ít trình độ trận đạo của hắn cùng kiếm thuật chưa ra hồn mà được sao? Kim Tiên như hắn có lẽ là khó ứng phó, nhưng ở trong mắt chúng ta bất quá chỉ là chuyện cười…
Lý Trường Canh chợt sực tỉnh, sắc mặt hơi trắng bệch:
- Trận đạo? ta nhớ được ngày Uyên Minh nhập vào tầng u minh thứ chín, chính là ba năm trước…
Hạo Thiên vẫn không thèm để ý chút nào:
- Ở bên dưới ngây người ba năm thì sao? Chẳng lẽ còn có thể ở trong chỗ của Minh Hà lão tổ xoay trở bày trò được sao? Sư tôn tính toán tự nhiên sẽ không lầm…
Vừa nói được một nửa, thanh âm phảng phất như bị người dùng lưỡi cưa chém đứt, két một tiếng dừng phắt lại.
Thân hình Hạo Thiên bỗng dưng vươn người bật dậy, trợn mắt há hốc mồm nhìn xuống vân quang huyễn kính bên dưới, hai mắt co rụt thành châm nhọn, tràn ngập vẻ kinh ngạc khiếp sợ.
Không chỉ là Hạo Thiên, ngay cả Lý Trường Canh lúc này cũng nắm chặt hai tay, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin tưởng.

Tận sâu trong chín tầng u minh, Nhạc Vũ đi tới bên trong huyết hải chừng ức dặm thì cả thế giới địa phủ toàn bộ địa khí đều hưởng ứng cộng minh với Địa Thư, không ngừng bốc cao sôi trào.
Nhạc Vũ trực tiếp dùng Súc Địa Thành Thốn, trong mười vạn dặm lui thành một tấc, nhìn như đi dạo trong sân vắng, chỉ dùng mười lần hô hấp đã lướt qua ngàn vạn dặm.
Sau đó tâm niệm chợt động, liền cảm giác được ánh mắt của Hậu Thổ, ngay lập tức liền đưa mắt nhìn tới. Trong đôi mắt ẩn hiện phù văn, đồng dạng xuyên thấu qua không gian cách trở. Mặc dù cách xa nhau ức dặm, nhưng giống như đang ở ngay trước mắt. Khi nhìn thấy ý tứ trách cứ trên mặt Hậu Thổ, hắn không khỏi cười nói:
- Kỳ thật đúng như lời của hai vị tiền bối Hoàng Tuyền cùng Vong Xuyên, ba người hợp lực còn một đường sinh cơ. Nếu như không thể thì một đường sinh cơ cũng không có…
Vẻ mặt của bốn người trên không trung Huyết Hải không khỏi đều ngẩn ra, vừa ngoài ý muốn lại khó thể tin tưởng. Mà Minh Hà lão tổ lại hừ lạnh một tiếng:
- Chuyện của chúng ta làm sao tới phiên ngươi nhúng tay? Cút trở về cho ta!
Hồng mang trong mắt chớp lên, bên ngoài chín ngàn vạn dặm huyết vân đang phiêu phù trên không trung thế giới u minh bỗng dưng ngưng tụ một đoàn huyết quang, sắc bén như mâu từ giữa không trung ập xuống.
Nhạc Vũ không hề để ý tới, cầm Địa Thư trong tay cất bước đã ra ngoài mười vạn dặm, né qua huyết mâu. Tiếp theo nhìn qua chín ngàn vạn không gian, nhìn thẳng vào Hậu Thổ nói:
- Sở dĩ nương nương tìm mọi cách giao kết với trẫm, không phải vì chuyện hôm nay mở lục đạo luân hồi, mà là lưu lại làm đường sống cuối cùng ngày sau, lưu lại một tia hi vọng có đúng không? Trẫm lại không có tính nhẫn nại như vậy, sau mấy vạn năm lại vì ngươi trùng tố thân hình. Ngươi muốn một bước thành thánh, vậy trẫm đổ ra tính mạng này đánh bạc, giúp ngươi là được. Rốt cục có thể giúp được hay không trẫm cũng không biết. Ít nhất hôm nay vô luận là chư thiên thần phật, thậm chí Đạo tổ thánh nhân cũng khó thể ép ngươi dùng thân hợp luân hồi!
Bàn tay cầm thanh ngọc đại bút của Hậu Thổ chợt run lên bần bật. Ngay sau đó đột nhiên thiên nhân cảm ứng, liền nhận biết một đường thiên cơ. Bỗng dưng nàng dùng tay che miệng, trong mắt lưu lại hai dòng nước mắt. Toàn bộ tuyệt vọng, toàn bộ bất an cùng hàn ý tứ cố vô thân giờ phút này đều cùng nhau bộc phát.
Minh Hà lão tổ cũng nhíu mày, nội tâm hiện lên cảm giác bất an điềm xấu, phẩy mạnh tay áo nói:
- Cuồng ngạo!
Vừa dứt lời, Nguyên Đồ A Tị nhị kiếm bỗng dưng bay ra, hóa thành hai đạo huyết sắc kiếm hoa cực lớn xuyên phá trường không thẳng chém ra ngoài chín ngàn vạn dặm!
Mùi huyết tinh cùng kiếm áp sắc bén mặc dù cách xa không gian trùng điệp, cũng làm nội tâm Nhạc Vũ rét lạnh, nhưng vẻ mặt hắn vẫn thản nhiên nói:
- Chẳng lẽ hai vị còn muốn ngồi yên nhìn xem hay sao? Một đường sinh cơ cũng muốn đẩy ra ngoài? Đã sắp chết đến nơi còn không chịu ra sức liều mạng, động thủ với Minh Hà? Muốn tùy ý cho Minh Hà trảm tuyệt sinh cơ của các ngươi phải không?
Hoàng Tuyền cùng Vong Xuyên bỗng dưng bừng tỉnh, Hoàng Tuyền không chút do dự liền đem cự phủ giao phong cùng Sơn Hà Xã Tắc Đồ chuyển hướng chém về phía Minh Hà lão tổ, trên không trung phun ra một khối thanh quang, chính là một khối thanh sắc ngọc thạch cùng nhau xuyên qua không gian đánh tới.
Mà Vong Xuyên chân nhân cũng quyết đoán không kém Hoàng Tuyền, vừa ra tay liền đem hết toàn lực, cự tiễn lôi cuốn thủy quang cùng viên ngọc châu đánh thẳng tới Minh Hà lão tổ.
Vẻ tức giận bùng lên trong mắt Minh Hà lão tổ, thế nhưng lúc này hắn chỉ có thể bất đắc dĩ đem Nguyên Đồ kiếm triệu hồi trở về trước người chống đỡ. Vừa quay đầu nhìn thấy Nhạc Vũ, sát khí trên người liền hiển lộ:
- Nói chuyện thật khéo, bản thân ta thật muốn nhìn xem ngươi làm sao nghịch chuyển thiên cơ. Số mệnh của tiện phụ này đã định, căn cơ của mười tám tầng địa phủ đã tổn hao nhiều, tiện phụ này muốn dùng thân hợp luân hồi, mở công đức tại minh phủ tìm một tuyến sinh cơ. Nếu buông tha ngay cả nửa phần sinh cơ cũng không còn. Hay ngươi nghĩ đến bằng Địa Thư trong tay ngươi chẳng lẽ còn có thể bổ túc toàn bộ lục đạo luân hồi hay sao?
Hậu Thổ đã sớm cảm giác được tia thiên cơ biến hóa, biết chắc ý của Minh Hà là muốn dao động tâm thần của ba người, nghe vậy chỉ cười không đáp.
Hoàng Tuyền cùng Vong Xuyên hiện tại tuy ra tay hỗ trợ nhưng vẫn còn ôm nghi ngờ, đều đưa mắt nhìn về hướng Nhạc Vũ.
Ngay giờ phút này toàn bộ cửu u tính cả trên cửu thiên vân tiêu, vô số ánh mắt đang cùng nhau nhìn xuống.
Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, lại bước tới một bước, cười lạnh nói:
- Căn cơ địa phủ tổn hao nhiều, luân hồi không thể thành hình, vì vậy cần phải có người có được đại thần thông dùng thân hợp luân hồi để bổ túc toàn bộ thiếu sót. Nhưng người này chưa chắc nhất định phải là Hậu Thổ đâu…
Lời còn chưa dứt, Cửu Địa Linh Minh đại trận dưới chân hắn bỗng dưng khởi động, linh mạch địa khí trong vòng mười ức dặm liền sôi trào, bị lực lượng đại trận tụ tập cùng một chỗ, tưới vào trong Địa Thư. Ngay lập tức một tầng thổ hoàng quang hoa tụ tập trên đỉnh đầu Nhạc Vũ, liền đem A Tị kiếm cản trên đỉnh đầu, mượn lực lượng của Địa Thư tiếp tục cất bước, lướt qua mười hai vạn tám ngàn dặm, cơ hồ đã đạt tới cực hạn của thế giới này.
Trong nháy mắt cửu u thế giới cùng cửu tiêu chư thiên đều lâm vào tĩnh mịch.
Minh Hà lão tổ vừa định mắng to một tiếng, nhưng đột nhiên vẻ mặt khẽ biến, toàn bộ lời nói đều ngăn ngay trong miệng, không còn cách nào thốt ra, ánh mắt khó thể tin nhìn xuống dưới chân Nhạc Vũ.
Trong đầu hắn không ngừng hồi ức lại nhưng vẫn không cách nào biết được đại trận kia đã hoàn thành từ khi nào. Bên trong thần hồn càng trở nên hôn mê mông muội, chỉ cảm thấy thiên cơ hỗn độn vô cùng phức tạp khó giải.
Làm cho hắn càng thêm khiếp sợ chính là thế giới này cơ hồ giống như chính bản thân hắn, nhưng Uyên Minh lại có thể bố trí ra một đại trận khổng lồ như vậy mà hắn lại không hề hay biết chút nào.
Trừ phi là mấy vị Đạo tổ thánh nhân ra tay, dùng tuyệt thế huyễn pháp đạt tới chí thánh chí minh cảnh giới, nếu không làm thế nào có thể?
Hoàng Tuyền cùng Vong Xuyên thấy thế ánh mắt chợt sáng, lúc sau lại vẫn biến thành ảm đạm, chỉ bằng như thế còn chưa đủ giải thoát tử kiếp của ba người bọn họ.
Ngay sau đó Nhạc Vũ bước ra bước thứ hai, lại khiến cả tầng thứ chín u minh thế giới liền chớp lên.
Đại trận dưới chân càng thêm mở rộng, lúc này kéo dài ra ngoài ba mươi ức phạm vi, địa khí cùng linh lực không ngừng hướng Nhạc Vũ điên cuồng lao tới.
Nguyên Từ Thần Quang trên Địa Thư đã sắp sửa không chống đỡ được A Tị kiếm, lúc này lại được địa khí bổ sung, không ngừng lại ngưng tụ, thanh thế không chút suy giảm.
Nhạc Vũ lại mở lời, ý vị thâm trường nhìn lên Minh Hà lão tổ trên Huyết Hải nói:
- Người này có thể là Hậu Thổ, cũng có thể là người khác. Nếu đổi lại là lão tổ ngươi đến bổ túc toàn bộ lục đạo luân hồi, cũng không phải là không thể nào…
Trong lồng ngực Minh Hà càng thêm rét lạnh, cảm giác bất an điềm xấu càng thêm rõ ràng. Trên mặt lại không chút cảm xúc, trực tiếp hừ lạnh một tiếng nói:
- Cuồng vọng!
Huyết vân xoay quanh trên không trung tuôn ra vô số huyết quang biến hóa thành cự mâu, giống như cơn mưa lớn hướng Nhạc Vũ đâm tới. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Bên trong vô số huyết sát tu la liền đem tầng mười tám địa phủ xuyên toa, bao trùm trời đất tuôn tới mạnh mẽ.
Nhạc Vũ vẫn không chút hoang mang, bước tới bước thứ ba, đồng dạng cũng là mười hai vạn tám ngàn dặm. Khóe môi hắn thoáng nhếch lên:
- Là cuồng vọng hay không chính lão tổ ngươi tự hiểu rõ. Ta nghĩ ngươi hẳn đã cảm giác được kết quả này rồi mới đúng!
Mà Cửu Địa Linh Minh đại trận vẫn đang không ngừng mở rộng khuếch tán, từng viên tiên thạch cùng linh mạch kéo dài, lại thêm địa khí dưới lòng đất đang không ngừng sôi trào tràn lên.
Trên mặt đất rõ ràng hiện ra vô số phù văn, lan tràn khắp bốn phương tám hướng…
Nhưng lần này địa khí hội tụ đến cũng không bị Nhạc Vũ tiếp tục thu vào trong Địa Thư, mà là hội tụ tới chỗ Hậu Thổ, khiến sắc mặt của nàng liền khôi phục tia huyết sắc, dấu hiệu thiên nhân ngũ suy rõ ràng giảm đi thật nhiều.
Minh Hà lão tổ không biết nghĩ tới điều gì, vẻ mặt bỗng dưng cứng ngắc. Mà Hoàng Tuyền cùng Vong Xuyên hai người lúc này cũng đã bắt được một tia thiên cơ biến ảo. Vong Xuyên mừng rỡ như điên, Hoàng Tuyền lại cười vang ha hả:
- Thì ra là thế, thì ra là thế, hắc hắc! Minh Hà a Minh Hà, lần này ngươi tính kế chúng ta, làm năm người vẫn lạc chỉ còn ba người. Có từng nghĩ đến mình cũng có lúc sẽ rơi xuống tuyệt cảnh như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.