Quãng Đời Còn Lại Vì Người

Chương 10: Hợp lại



Hai ngày này, các hạng mục của Ô Thác Bang đều tiến hành bình thường, về công việc thu mua, cũng có tiểu tổ chuyên môn phụ trách thu mua tiến hành một vòng lại một vòng đàm phán, ngày tháng không có Nghê Uyển Sính ở đây, Ngu Sanh thật ra rơi vào tương đối tự tại.

Bởi vì phía trước Ngu Sanh cùng trợ lý tiểu Lâm còn có một cái phương án hoạt động chưa giao nộp, cho nên hai người hôm nay chủ động tăng ca, chờ đến khi phục hồi lại tinh thần, cả khu tiểu biệt thự chỉ còn lại có hai người bọn họ.

Ngu Sanh nhìn thời gian, có chút ngượng ngùng; “Xin lỗi ha, chị đều quên thời gian,” nàng đứng lên duỗi duỗi người, “Có đói bụng không, đi, chị mời em ăn ngon.”

Trợ lý tiểu Lâm vừa tốt nghiệp liền tới Ô Thác Bang làm trợ lý cho Ngu Sanh, đừng nhìn tiểu Lâm là một người trẻ tuổi mới vừa tốt nghiệp, đối đãi công tác nghiêm túc phụ trách, cũng rất có tư duy sáng tạo, Ngu Sanh đối với hắn rất vừa lòng, hai người có khi cùng hoạt động nhân viên cũng cùng nhau bữa ăn khuya, tiểu Lâm càng là không khách khí, “Cảm ơn chị, em liền dính chị vậy.”

Hai người thu thập đồ vật liền đi hướng phố ăn vặt gần công ty, bởi vì phụ cận công ty có một cái trung tâm thương mại, cho nên cũng có một cái phố ăn vặt, Ngu Sanh các nàng thường xuyên đi một chỗ là một cửa hàng cháo, cửa hàng này trong thành phố có rất nhiều chi nhánh, buổi tối nóng hầm hập uống một chén cháo, lại ăn kèm mấy món phụ, rất không tồi.

Có điều, hôm nay hình như trợ lý tiểu Lâm có chuyện không vui.

“Làm sao vậy? Mặt ủ mày ê?” Ngu Sanh vỗ tiểu Lâm một chút.

“Ai, chị Sanh,” tiểu Lâm rót mấy lon bia, “Mấy ngày hôm trước gặp bạn gái cũ, không biết có nên cùng nàng hợp lại hay không?”

Ngu Sanh trong lòng cả kinh, thấy quỷ.

Như thế nào hai người đồng bệnh tương liên đều gặp tiền nhiệm.

“Vậy em nghĩ như thế nào?” Ngu Sanh vẻ mặt bình đạm hỏi.

“Lúc ấy đi, là em đề nghị chia tay, em chỉ là một tiểu tử nghèo từ nông thôn, nàng là người thành phố, cha mẹ nàng coi thường em, tìm em vài lần kêu em đừng làm ảnh hưởng tiền đồ của nàng, em đáp ứng rồi,” tiểu Lâm lại ‘ ừng ực ừng ực ’ rót một lon bia.

“Uống ít thôi.” Ngu Sanh đoạt lấy bia đặt lên bàn, “Vì thế em liền nói với cô gái ấy những lời ác độc tàn nhẫn nhất trên thế giới này, cô ấy liền cùng em chia tay?”

“Sao chị lại biết?” Tiểu Lâm tràn ngập kinh ngạc cùng nghi hoặc.

“Không hổ là đồ đệ của chị, hai ta đều ngốc giống như nhau.” Ngu Sanh cười khổ.

“Chị Sanh, vậy chị?”

“Đừng nói về chị, sau đó thì sao? Vì sao em lại nghĩ muốn quay lại với cô ấy?”

“Sau đó nghe bạn học nói trong nhà nàng giới thiệu cho nàng một tiểu tử gia cảnh không tồi, em thì chỉ có thể gửi gắm tình cảm vào công việc, chẳng qua, gần đây gặp lại nàng ở bệnh viện, cha nàng hai năm trước đã chết bệnh, thân thể mẹ nàng cũng không tốt, em cũng mới biết được thì ra nàng mấy năm nay vẫn luôn chờ em ---”

“Đây là có bao lớn phúc khí? Cô gái này là cô gái tốt, đừng nên cô phụ nàng!” Ngu Sanh vội nói.

“Nhưng em như cũ vẫn là không tiền đồ, tuy rằng mua phòng ở, nhưng rất nhỏ, xe cũng còn không có.” Tiểu Lâm nói.

“Em ngốc à, cô gái này nếu là nhìn trúng điều kiện vật chất mà nói thì làm gì đến nỗi hiện tại độc thân?” Ngu Sanh gõ đầu tiểu Lâm một chút.

“A --- sư phụ, đau.” Tiểu Lâm kêu một tiếng.

“Được rồi, được rồi, đừng uống nữa, hiện tại, lập tức, lập tức đi tìm cô gái kia, nói cho nàng em yêu nàng muốn cùng nàng ở bên nhau,” Ngu Sanh nghiêm mặt nói, “Đừng đến lúc đó, cô ấy gặp được người khác, thuốc hối hận đều không đủ cho em ăn.”

“Sư phụ, này, được sao?” Tiểu Lâm có chút do dự.

“Như thế nào không được? Tin tưởng chị, mau đi mau đi.” Ngu Sanh đá tiểu Lâm một chân.

Buổi tối trở lại chung cư, Ngu Sanh rất lâu vô pháp đi vào giấc ngủ.

Nghĩ đến nàng cùng tiểu Lâm thật đúng là có duyên, chia tay cũng là cùng một cái lý do, còn đồng dạng gặp lại tiền nhiệm, cũng không biết tiểu Lâm cùng kia cô gái kia thế nào rồi? Ngày mai hỏi một chút vậy.

Ngày hôm sau là thứ sáu, buổi tối tan tầm tiểu Lâm cùng cô gái kia mời Ngu Sanh ăn cơm.

Cô gái kia tên là Văn Tư Nhiên, lớn lên tuy không phải quốc sắc thiên hương nhưng cũng thanh tú thuần tịnh, vừa thấy chính là một người thích an tĩnh.

“Cảm tạ chị Sanh một lời thức tỉnh em, nếu không em cùng Tư Nhiên cũng sẽ không một lần nữa quyết định ở bên nhau.” Tiểu Lâm chân thành kính rượu Ngu Sanh.

“Đúng vậy, cảm tạ Ngu tổng, nếu không cái nút thắt cây du này thật là trăm năm không thể gỡ bỏ!” Văn Tư Nhiên nhấp miệng cười cũng đi theo nói lời cảm tạ.

“Không cần khách khí như vậy, em liền cùng tiểu Lâm giống nhau kêu chị Sanh đi, chị thật sự vui cho các em.” Ngu Sanh tự đáy lòng vì bọn họ vui vẻ, không nghĩ tới trong lúc vô ý nói một câu thế nhưng thay đổi sinh mệnh quỹ đạo của hai người.

“Chị Sanh, chúng em quyết định qua mấy ngày nữa đi lãnh chứng, dịp quốc khánh sẽ tổ chức tiệc cưới.” Ngữ khí của Tư Nhiên thực chân thành, “Thật sự vô cùng cảm tạ chị Sanh.”

“Thật tốt quá, đến lúc đó chị sẽ cho các em cái hồng bao thật lớn!” Ngu Sanh cười đến không khép miệng được, thiệt tình vì bọn họ vui vẻ, tốt xấu gì cũng là người có tình, gương vỡ lại lành.

Bởi vì vui vẻ, chỉ chốc lát, Ngu Sanh cùng tiểu Lâm liền uống đến có chút choáng váng, “Tiểu Lâm, chị thật --- hâm -- mộ em, tiểu tử thúi, thế nhưng còn có cô gái chờ đợi em, thật là đại -- phúc -- khí.” Ngu Sanh mồm miệng đã nói không rõ.

‘ ong ong ong ---’ là tiếng di động của Ngu Sanh, đã vang lên rất nhiều lần nhưng Ngu Sanh chỉ nhìn nhìn không có tiếp.

“Chị Sanh, di động của chị kêu kìa, muốn hay không tiếp a?” Văn Tư Nhiên nhìn hai người đã thần chí không rõ có chút phát sầu, nếu có người có thể hỗ trợ đem hai cái con ma men này về nhà liền không còn gì tốt hơn.

“A? Di động của chị kêu sao?” Ngu Sanh lẩm bẩm ấn nghe, “Ai thế? Tối rồi không ngủ được sao mà lại gọi điện thoại cho người ta làm gì a?”

“Cậu ở nơi nào? Sao không ở biệt thự?” Trong điện thoại là tiếng của Nghê Uyển Sính.

“Quản tôi ở đâu? Còn quản nhiều hơn cả mẹ tôi.” Ngu Sanh uống say thật là ba hoa chích choè, cái gì cũng đều dám nói.

“Tôi không muốn cùng con ma men nói chuyện, đem di động đưa cho người bên cạnh không uống rượu.” Nghê Uyển Sính nói rất nghiêm túc.

“Đưa thì đưa,” Ngu Sanh đưa điện thoại cho Văn Tư Nhiên, “Nàng kêu em tiếp điện thoại.”

“Xin chào, xin chào, tôi là bạn gái trợ lý của chị Sanh, chúng tôi ở nơi nào? Chúng tôi ở phố ăn vặt XX, vâng, được, tôi chờ ngài.”

Văn Tư Nhiên tiếp xong điện thoại cảm giác nữ nhân bên kia giống người máy không có cảm tình, ngữ khí lạnh như băng.

“Nghê Uyển Sính cái đồ quỷ chán ghét, sao lại quản đông quản tây, nàng cho rằng nàng là ai a?” Ngu Sanh trong miệng còn lẩm bẩm.

Ước chừng qua hơn hai mươi phút sau, một chiếc xe thương vụ ngừng ở phụ cận Ngu Sanh các nàng, từ trên xe đi xuống một nữ nhân tóc ngắn mặc áo khoác màu trắng gạo, theo sau còn có một nam một nữ.

Văn Tư Nhiên đang xem xem biển số xe cùng với nữ nhân tóc ngắn, hướng nàng phất phất tay, “Nơi này, nơi này ---”

Bởi vì vừa rồi ở trong điện thoại Nghê Uyển Sính đã nói cho nàng biển số xe và quần áo mình mặc.

“Cảm ơn đã chiếu cố nàng, đưa các người đi trước!” Nghê Uyển Sính lễ phép nói cảm ơn.

Trên xe thương vụ, tiểu Lâm uống xong rượu không làm ầm ĩ, bạn gái nói cái gì hắn liền làm cái đó, rất nghe lời, Ngu Sanh lại quở trách Nghê Uyển Sính, “Nghê Uyển Sính, cậu làm gì dữ với tôi thế? Còn làm bộ không quen biết tôi, hừ, không để ý tới liền không để ý tới, về sau tôi cũng không để ý tới cậu.”

“Ai, còn có tại sao không ăn cơm tôi nấu a, người ta lần đầu tiên nghiêm túc nấu cơm, hừ ---”

“Tôi không muốn để ý đến cậu, cậu đối với tôi một chút cũng không tốt, không chỉ có hung còn nhục nhã tôi, hừ, tôi không thích cậu.”

“Nghê Uyển Sính, cậu chính là lòng dạ hẹp hòi, đặc biệt đặc biệt hẹp hòi ---”

Văn Tư Nhiên ở hàng phía sau nghe đến kinh hồn táng đảm, giống như nàng nghe được cái gì đại bát quái, tuy rằng nàng cũng không quen biết nữ nhân tóc ngắn này, nhưng nàng lớn lên thật sự là quá kinh diễm, hơn nữa đối với Ngu Sanh rất là sủng nịch, Ngu Sanh nói cái gì nàng cũng không phản bác, chỉ thuận theo mà nghe Ngu Sanh nói.

Ví dụ Ngu Sanh nói tôi không thích cậu, Nghê Uyển Sính liền nói: “Được rồi, được rồi, không thích thì không thích, tôi thích cậu thì tốt rồi!”

Lại ví như Ngu Sanh nói nữ nhân này hung nàng, nữ nhân tóc ngắn liền nói về sau không hung nữa, được không?

Nghe thấy nữ nhân tóc ngắn dùng ngữ khí ôn nhu nói chuyện với Ngu Sanh, Văn Tư Nhiên có một loại cảm giác trên trời dưới đất, hóa ra nữ nhân tóc ngắn cũng không phải đối với tất cả mọi người đều lạnh như băng, ở trước mặt Ngu Sanh liền hoàn mỹ suy diễn từ ‘ cấm dục hệ nữ vương ’ biến thành ‘ ôn nhu đại ngự tỷ ’.

Tới nhà tiểu Lâm, Nghê Uyển Sính còn tri kỷ mà kêu nam trợ lý giúp đỡ Văn Tư Nhiên đưa tiểu Lâm lên lầu, nữ trợ lý còn đưa tới danh thiếp, nói cảm tạ Văn tiểu thư chiếu cố Ngu tiểu thư, về sau liên hệ, có yêu cầu hỗ trợ có thể tìm nàng.