Quãng Đời Tươi Đẹp Còn Lại

Chương 7



Kết quả đối phương giống như bị liệt cơ mặt, xụ mặt nhỏ giọng mắng: “Bệnh thần kinh.”

Nói xong lại lập tức đóng cửa sổ xe lại.

Giang Diễn thuận tay gọi điện thoại, chẳng bao lâu sau đã có cảnh sát giao thông mặc đồ bảo hộ phản quang đi về phía này.

Sơ Hiểu Hiểu vẻ mặt mê mang, nghĩ thầm chẳng lẽ tùy tiện mở cửa sổ mà cũng có thể bắt được một tên trốn trại sao?

Xác nhận bằng ánh mắt, anh là người đúng?

Người anh em đeo dây xích vàng kia đương nhiên cũng chú ý tới tình huống này, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, xe cũng không cần mà bỏ của chạy lấy người.

Sơ Hiểu Hiểu: “!!!”

Sơ Hiểu Hiểu chưa kịp lấy lại tinh thần, Giang Diễn thiên ngôn vạn ngữ chửi một tiếng “mẹ kiếp”, trong nháy mắt cũng khó khăn mở cửa ra, một tay chống đỡ trực tiếp lướt qua nóc xe đối phương, cấp tốc đuổi theo, động tác liền mạch lưu loát có thể so với phim Hollywood.

Sơ Hiểu Hiểu đờ dẫn.

Tình huống gì thế này?

Phía xa xa, chỉ thấy đối phương chạy tới mức không thở nổi, tốc độ còn nhanh hơn cả thỏ, mà Giang Diễn đuổi sát theo hắn hơi thở lại vô cùng bình thường.

Cho đến khi khoảng cách dần dần kéo gần lại, Giang Diễn đột nhiên phi thân đá một cước, hai người nhất thời lao vào đánh nhau túi bụi.

Tư thế của tên đeo xích vàng kia rõ ràng không được ổn, trong lúc hoảng loạn hắn túm lấy áo khoác của Giang Diễn kéo xuống một nửa, Giang Diễn lúc này lại cởi hẳn áo khoác ra trùm mạnh lên đầu người nọ, không đợi đối phương phản kháng đã dùng một chiêu bắt gọn, trực tiếp trở tay ấn đối phương xuống đất.

Cùng lúc đó, dòng xe cộ phía trước cuối cùng cũng bắt đầu chậm rãi di chuyển, còi xe phía sau vang lên liên tiếp, càng ngày càng kịch liệt.

Sơ Hiểu Hiểu thò đầu nhìn xung quanh, cách dòng ngựa xe như nước mãi vẫn không thấy bóng dáng Giang Diễn đâu. E b o o k t r u y e n. v n

Giờ phút này, trong lòng Sơ Hiểu Hiểu cũng chỉ còn lại hai chữ “Mẹ kiếp”.

Giữa việc chọn xuống xe tìm Giang Diễn và lái xe đi về phía trước, Sơ Hiểu Hiểu quyết đoán lựa chọn vế sau, hạ quyết tâm trực tiếp ngồi thẳng vào vị trí ghế lái, đạp mạnh chân ga phóng xe về phía đèn xanh ——

Sau một lúc lâu, tiếng chuông điện thoại di động phá vỡ không khí yên lặng, có số điện thoại xa lạ gọi tới.

Sơ Hiểu Hiểu vội vàng nhận máy.

Bên kia có tiếng th.ở dốc rất nhỏ, Giang Diễn khó hiểu hỏi: “Xe tôi đâu?”

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Sơ Hiểu Hiểu đỗ xe vào trung tâm thương mại gần đó, đi thẳng đến một quán ăn khuya bình thường.

Đợi hồi lâu sau, Giang Diễn mới xuất hiện.

Anh dừng chân ở cửa tiệm nửa giây, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Sơ Hiểu Hiểu ngồi ở trong góc khuất, đầu đội mũ lưỡi trai.

Hai người liếc nhìn nhau, Sơ Hiểu Hiểu dưới ánh đèn ngửa đầu lộ ra non nửa khuôn mặt xinh đẹp, mỉm cười vẫy tay với anh.

Giang Diễn ngồi xuống, Sơ Hiểu Hiểu nhỏ giọng cười nói: “Cảnh sát Giang, tôi không tính là cướp tài sản của người khác đấy chứ?”

“Muốn lừa ăn lừa uống bao ăn bao ở?” Giang Diễn nói.

Sơ Hiểu Hiểu mỉm cười ném chìa khóa xe trả lại cho Giang Diễn, đối phương nhanh nhẹn nhận lấy trong lòng bàn tay, nhìn chung quanh một vòng rồi vẫy ông chủ tới gọi món.

Anh vô cùng quen thuộc gọi một phần mì xào, sau đó nhìn Sơ Hiểu Hiểu, nâng cằm lên, ý là: Còn cô?

Sơ Hiểu Hiểu không cần nghĩ ngợi nói: “Giống anh.”

Sơ Hiểu Hiểu vừa lên tiếng, không khỏi làm cho ông chủ nhìn cô thêm vài lần.

Lúc nãy vẫn chưa dám xác định, giờ phút này quan sát gần một phen, ông ấy kinh ngạc hỏi: “Cô có phải là nữ diễn viên kia không, là Sơ gì đó? Con trai tôi trước kia rất thích cô.”

“Thật sao? Sơ Hiểu Hiểu đúng không?” Sơ Hiểu Hiểu làm bộ vui mừng, “Tôi cũng cảm thấy mình giống cô ấy, tôi còn chỉnh mũi và mắt theo dáng vẻ của cô ấy nữa, chỉ là kỹ thuật của bác sĩ kia không tốt, dù có sử dụng dao kéo vẫn không đẹp bằng cô ấy.”

Ông chủ hoài nghi đánh giá ánh mắt và mũi Sơ Hiểu Hiểu, như có điều suy nghĩ gật đầu.

Giang Diễn: “...”

Sơ Hiểu Hiểu tiếp tục thấp giọng nói: “Cũng may chữ ký của cô ấy tôi bắt chước rất giống, hay là cho con trai chú một tấm nhé?”

Ông chủ nghe vậy thì do dự: “Cái này...”

Sơ Hiểu Hiểu nói: “Nhưng cũng đúng, người nọ sớm muộn gì cũng rớt đài thôi, bị bôi đen biết bao nhiêu chuyện, nghe nói tính khí không tốt còn mắc bệnh ngôi sao nữa. À đúng rồi, chuyện gần đây chú có nghe nói không?”

Giang Diễn hoài nghi quét mắt nhìn Sơ Hiểu Hiểu, môi mím lại, muốn nói lại thôi.

Ông chủ có tâm tư hóng hớt, chỉ chớp mắt đã quên mất mục đích ban đầu mà đáp lời, thở dài nói: “Ai da, còn không phải vụ án giết người kia sao, tr.ên mạng đăng đầy đấy, đáng tiếc cho cô gái kia, tuổi còn trẻ đã mất rồi.”

Sơ Hiểu Hiểu nhìn lại Giang Diễn: “Đúng vậy, đáng tiếc.”

Ông chủ tiếc hận nói: “Tên là Liêu Tĩnh nhỉ, hình như trước đây tôi còn xem qua phim truyền hình của cô ấy, vừa nhìn đã hợp mắt, tướng mạo hiền lành, diễn xuất cũng rất tốt.”

Ông chủ thở dài mấy hơi, xoay người tiếp tục bận rộn làm ăn, Sơ Hiểu Hiểu châm chọc Giang Diễn: “Tôi dám khẳng định trước kia ông ta tuyệt đối không nhớ tên Liêu Tĩnh.”

Giang Diễn đoán chừng đã bị hành động đưa đẩy vừa rồi của cô thuyết phục, dứt khoát không để ý đến cô, ung dung rót chén nước nóng rửa bát đũa, sau đó đổi bộ đồ ăn rồi tiếp tục.

Sơ Hiểu Hiểu lẩm bẩm: “Chỉ cần người vừa ch.ết là linh hồn lập tức thăng hoa, truyền thống xưa nay vẫn như vậy.”

Nếu đổi lại là trước kia, nhắc tới Liêu Tĩnh, mọi người sẽ lập tức nghĩ đến sự kiện tiểu tam ầm ĩ náo nhiệt lúc trước, Liêu Tĩnh chen chân vào một đôi tình nhân khác, còn bị người ta chụp được ảnh nắm tay thân mật với nhà trai, tuy rằng sau đó đoàn làm phim đưa ra thông cáo tẩy trắng hai người chỉ là diễn thử, nhưng đa số mọi người kỳ thật đều không tin.

Hôm nay người vừa ngã xuống, tr.ên mạng lại trở thành nữ diễn viên có tiền đồ phát triển nhất.

Giang Diễn cũng không phát biểu ý kiến gì nhiều, khẽ nhếch khóe miệng như là đồng ý.

Sơ Hiểu Hiểu đột nhiên ý thức được: “Áo khoác của anh đâu rồi?”

Tr.ên người Giang Diễn là chiếc áo len màu xám đậm cổ tròn, kiểu dáng đơn giản, lúc trước ở văn phòng vẫn không cảm thấy, bây giờ hơi thở cuộc sống phả vào mặt, khiến khuôn mặt vốn tuấn tú điển trai càng lộ vẻ trẻ trung, mặt mày tinh xảo lại mang theo chút lưu manh, giống như mấy tên công tử ăn chơi trác táng tới thể nghiệm khó khăn của nhân gian vậy.

Giang Diễn nghe vậy, đáp nhẹ nhàng: “Vứt rồi.”

Sơ Hiểu Hiểu giật mình: “Vứt rồi?”

17900 cứ thế vứt đi sao?

Giang Diễn cũng không hàm hồ: “Bẩn như trấu mà còn giữ lại làm gì?”

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Đây đâu phải giống nữa, rõ ràng chính là mấy tên công tử đó!

Trong lúc oán thầm, ánh mắt Sơ Hiểu Hiểu đảo qua động tác xắn tay áo của Giang Diễn, bất ngờ phát hiện dấu vết trầy da mơ hồ thấy máu bên ngoài cổ tay đối phương.

Tâm tư Sơ Hiểu Hiểu lập tức chuyển sang vết thương của Giang Diễn, hỏi:

“Tay anh làm sao vậy?”

Giang Diễn tùy ý liếc nhìn, dường như chưa bao giờ quan tâm đến vết trầy da này, chẳng hề để ý nói: “Không sao, có thể vừa rồi không cẩn thận đụng phải.”

Sơ Hiểu Hiểu cúi đầu muốn lục tìm miếng băng dán cá nhân trong túi xách, tìm nửa ngày nhưng vẫn không tìm được.

Giang Diễn mặc kệ cô, suy nghĩ như bay tới nơi khác.

Sơ Hiểu Hiểu dè dặt hỏi: “Người vừa rồi...”

“Bị người ta mang đi xét nghiệm nước tiểu rồi.” Giang Diễn cau mày, “Đúng rồi, cái trâm cài áo kia, cô xác định trước kia đã từng thấy?”

Giang Diễn chủ động nhắc tới chuyện này, Sơ Hiểu Hiểu cũng bất chấp tất cả, vội vàng gật đầu: “Tôi chắc chắn, cho dù không phải thì cũng giống nhau như đúc.”

Giáng sinh năm đó, còn là món quà cô tự mình chọn lựa.

Giang Diễn nói: “Cũng có thể là trùng hợp.”

Sơ Hiểu Hiểu cũng không biết rốt cuộc có phải mình quá mẫn cảm hay không, rối rắm lắc đầu, lại nói: “Hơn nữa năm đó Tằng Vinh Căn cầm trong tay cũng là một con dao gọt hoa quả quấn vải trắng, vải trắng là hắn xé tạm từ bộ quần áo khác dùng để lau tay, sau đó hắn ngại những vết xước tr.ên cán gỗ đâm vào tay, bèn dùng vải quấn vài vòng.”

“Tằng Vinh Căn.” Giang Diễn cúi đầu, tỉ mỉ suy nghĩ cái tên này, “Năm đó thành phố Lâm xảy ra vụ án 1.30 cố ý giết người, ba người ch.ết một người bị thương, mấy ngày sau đồng phạm Trương Thắng Vũ bị bắt về quy án, trải qua thẩm tra phán quyết của tòa án thành phố Lâm, một nghi phạm khác là Tằng Vinh Căn đến nay vẫn đang lẩn trốn.”

Sơ Hiểu Hiểu chấn động, sững sờ hỏi: “Anh biết những thứ này?”

Giang Diễn thản nhiên nói: “Có nghe qua.”

Sơ Hiểu Hiểu chăm chú nhìn Giang Diễn: “Lúc đó mọi người đều đồn là thảm án diệt môn, một nhà ba người không ai sống sót.”

Giang Diễn uống một ngụm nước: “Luôn có một số nhà truyền thông không ngại xem náo nhiệt, tung tin đồn nhảm cũng là chuyện bình thường.”

Sơ Hiểu Hiểu không thể nói tiếp.

Sau khi sự việc xảy ra cô ở bệnh viện mấy tháng, sau đó sống ở nhà họ Giản, còn là kiểu một bước cũng ra khỏi cửa, bên ngoài như thế nào cô hoàn toàn không thể biết được, cũng không để ý tới, chỉ có thể nghe thấy mấy điều linh tinh từ trong miệng bác sĩ tâm lý và Giản Diệc Bạch.

“Cô là con gái út của gia đình đó?” Giang Diễn nhẹ nhàng nói, trong lúc trầm ngâm dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt miệng ly, cũng không biết đang suy tư cái gì.

“Đúng vậy.” Sơ Hiểu Hiểu đáp.

Nói xong Sơ Hiểu Hiểu ngước mắt nhìn Giang Diễn, mặt mày anh vẫn không có gì thay đổi, cô hoàn toàn không tìm được những cảm xúc kỳ lạ từ biểu hiện của đối phương.

Lúc này Giang Diễn mím chặt môi, không để ý đến cô nữa.

Ngoại trừ trầm mặc thì vẫn là trầm mặc.

Giây lát sau, ông chủ tiệm đến gần, bưng lên hai đĩa mì xào nóng hầm hập bốc khói.

Không khí giữa hai người thoáng chốc yên tĩnh.

Đôi mắt đen nhánh của Giang Diễn chậm rãi liếc về phía cô, giọng nói lộ ra hơi thở lười biếng: “Ăn đi, nguội sẽ không ngon đâu.”

Nói xong thì chậm rãi động đũa.

Sơ Hiểu Hiểu len lén đánh giá người trước mắt, đối phương ngồi ngược sáng, gần trong gang tấc với cô.

Cô đột nhiên lại nhớ tới mười một năm trước, cậu thiếu niên kia bước qua vũng máu ôm chặt cô vào lòng.

Khi đó cô hai mắt đẫm lệ mông lung, khóc đến khàn giọng, trong thế giới lờ mờ, lần cuối cùng nhìn thấy chính là thân ảnh cao gầy kia.

Cả phòng bốc lên mùi hôi thối và tanh tưởi, chỉ có trong lòng người kia nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, mang theo mùi thơm đặc biệt của xà phòng dưới ánh mặt trời.

Sơ Hiểu Hiểu đã không nhớ rõ đối phương khi đó có nói gì trấn an cô hay không.

Cô ngây ngốc nhìn nước mắt mặn ướt của mình trộn lẫn với vết máu không ngừng lan tràn tr.ên áo sơ mi trắng như tuyết của đối phương, bên tai là nhịp tim mạnh mẽ của người thiếu niên, kiên định có lực, nhiệt độ ấm áp tỏa ra từ trong cơ thể vững vàng bao bọc lấy cô...

Tất cả hết thảy đều làm cho Sơ Hiểu Hiểu còn nhỏ tuổi rung động không thôi.

Người ấy giống như Chúa cứu thế từ tr.ên trời giáng xuống, hoặc là anh hào tuấn kiệt khoác kim giáp thánh y, chân đạp tường mây đưa cô rời khỏi vực sâu vạn trượng tuyệt vọng nhất, bất lực nhất.

Người đó là anh hùng cái thế của cô.

Nếu như không phải người đó, cô thậm chí không dám tưởng tượng kết cục của mình đến tột cùng sẽ như thế nào.

Sơ Hiểu Hiểu rơi vào vòng xoáy hồi ức, không hề cảm thấy tầm mắt thẳng tắp như thế sẽ có điều không ổn.

Im lặng giây lát, Giang Diễn ngước mắt nhìn Sơ Hiểu Hiểu chằm chằm.

Anh ho nhẹ một tiếng, hơi mất tự nhiên buông đũa xuống.

“Nhìn đủ chưa?” Giang Diễn hỏi.

Sơ Hiểu Hiểu giật mình, trong lòng nóng lên thoáng chốc đỏ mặt, ngoài miệng lại thẳng thắn nói: “Đâu có.”

Giang Diễn: “...”

Câu trả lời này khiến Giang Diễn buồn cười, nhướng mày như cười như không hỏi: “Đẹp không?”

Sơ Hiểu Hiểu nhìn chăm chú Giang Diễn thật lâu, trong lòng nổi trống giống như sóng to gió lớn, ngoài mặt lại chỉ chậm rãi nhếch khóe miệng, thấp thoáng hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện.

“Đẹp lắm.” Sơ Hiểu Hiểu mặt như hoa đào, giòn tan nói.

—hết chương 7—

- -----oOo------