"Quàng Thượng"

Chương 3: Bé mèo sữa muốn đồ Chơi, mua mua mua



Sư Bạch Vũ rất buồn, hóa ra tất cả đều là thật, cậu mất đi pháp lực biến thành mèo sữa. Sư Bạch Vũ buồn khổ khóc hức hức, tiếng kêu thảm thiết quả thực khiến người nghe đau lòng. Giản Xuân luống cuống tay chân vội vàng bế bé lên.

Bé mèo sữa có bộ lông xù xù trắng tinh với cái mũi hồng hồng, đôi mắt uyên ương một xanh một vàng cực kỳ xinh đẹp, cái "măng cụt" nhỏ còn chẳng to bằng một đầu ngón tay của Giản Xuân, bé vừa khóc đã khiến Giản Xuân đau lòng không thôi, bèn vội vã nói: "Đừng khóc đừng khóc, anh không nói em nữa, em muốn...bú sữa thì cứ...bú đi!"

Mặt Giản Xuân lộ vẻ khó xử. Anh đường đường là một thằng đực rựa 1m8 to cao vạm vỡ, thế mà cũng có ngày cho con nít bú sữa như phụ nữ, quan trọng là bé nhóc lông lá này...ngày hôm qua còn chiếm đoạt thân thể của anh.

Sư Bạch Vũ mặc kệ không nghe. Cậu đường đường là một đại yêu quái oai phong lẫm liệt, thế mà lại lưu lạc đến nỗi cần đến sữa của đàn ông để sống, nói ra chắc người ta cười thối mũi cho...Tuy rằng sữa rất ngon.

Giản Xuân thấy bé mèo nhỏ khóc nấc cả lên vẫn chưa nín thì rất lo lắng. Anh nhớ lại dáng vẻ chị gái nhà mình dỗ dành con trai, bèn cởi găng tay làm việc ra, khẽ nâng nhóc con kia lên gần miệng, chu môi thơm chụt chụt mấy cái lên miệng của bé mèo sữa, còn nói: "Bé cưng không khóc nào, ba thơm nhé."

Sư Bạch Vũ: "..."

Hu hu! Quạo nha! Cái tên này vừa dê xồm ta! Ba cái đầu nhà ngươi ấy! Ông đây là mèo thời Minh đấy nhé! Có tính từ lúc mở linh trí thì cũng thừa sức làm ông của nhà ngươi đấy có biết không!

Sư Bạch Vũ cực kỳ tức giận, thấy cái tên này vẫn muốn hôn mình tiếp, bèn giờ móng vuốt lên đẩy đầu anh ta ra. Chỉ là mới đẩy một nửa, Sư Bạch Vũ chợt nhận ra linh lực trong cơ thể thoáng khôi phục một ít. Tuy so với trước đây chỉ đáng là cọng tóc song cũng mang lại cảm giác dễ chịu cho đan điền khô cạn của cậu.

Đương lúc cậu vẫn đang ngạc nhiên, Giản Xuân lại hôn miệng cậu cái nữa. Lúc này Sư Bạch Vũ đã nhạy bén nhận ra, có một luồng yêu khí từ trong miệng Giản Xuân chuyển vào thân thể cậu.

Nhìn bé mèo yên tĩnh lại, Giản Xuân thở phào nhẹ nhõm. Anh ta dùng ngón cái xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu, giọng nói rõ cục mịch song ngữ điệu lại rất nhẹ nhàng dỗ dành: "Bé cưng ngoan lắm."

Đầu ngón tay truyền đến cảm giác cực kỳ mềm mại, khi chạm vào cái tai thì bé mèo sữa ngẩng đầu lên kêu "meo meo" một tiếng. Tim Giản Xuân nhũn cả ra, lớn từng này mà lần đầu tiên biết được hóa ra mèo con vốn là một sinh vật đáng yêu đến thế. Anh thoáng nhớ lại hình dáng lúc là mèo yêu, chỉ nhớ rằng trên mái tóc trắng suôn mượt cũng có một đôi tai mèo đáng yêu, nhất thời ánh mắt nhìn bé mèo nhỏ càng nóng bỏng hơn. Bình thường anh ta hay xem mấy bộ phim người lớn nên bây giờ trong đầu bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh khó mà miêu tả.

Chỉ có điều trước kia Giản Xuân luôn nghĩ đến cảnh hầu gái mang tai mèo, bây giờ trong đầu biến thành nguyên hình của Sư Bạch Vũ. Cậu thiếu niên xinh xắn đẩy ngã anh ta như mèo vồ chuột, thô bạo tách hai chân anh ta ra, vật cứng nóng rực cắm vào giữa đùi. Chỉ mới nghĩ vậy, Giản Xuân đã cương lên. Phía đằng sau nơi từng được hưởng thụ sự khoái lạc bắt đầu vô thức mấp máy, cái quần lót giãn lỏng lẻo còn suýt thì bị hút vào trong.

Đột nhiên có một giọng nói non nớt vang lên, ẩn chứa tức giận, có điều nghe chỉ thấy vừa nũng nịu vừa đáng yêu: "Cấm được gọi ta là bé cưng! Cái đồ lưu manh nhà ngươi!"

Giản Xuân ngó ngang dọc xung quanh. Anh ta đứng ở một tòa cao ốc đang xây dựng, tầng cao gió rất lớn. Công nhân bọn họ nói chuyện với nhau đều phải hét to, nhưng câu nói vừa nãy Giản Xuân lại không hề nghe một chút tiếng gió gì hết, âm thanh không hề lớn song lại truyền vào tai rất rõ ràng.

"Đồ ngu ngốc nhà ngươi đang nhìn đi đâu vậy?! Ta ở đây này!" Vẫn là cái giọng bi bô đáng yêu, thậm chí còn mang máng quen tai một cách kỳ lạ, rất giống như...

Giản Xuân cảm thấy mặt bị đệm thịt của cái móng vuốt nhỏ vỗ vào, cảm giác mềm mại tuyệt diệu khó tả. Anh chuyển tầm nhìn về phía bé mèo sữa đang giơ chân trước lên giẫm trên mũi mình, trong ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc.

"Là, là em đang nói chuyện ư?"

"Nói vớ vẩn, không phải ta chẳng lẽ là ngươi chắc?" Sư Bạch Vũ truyền âm nói. Cậu càng nhận ra cái người này rất ngu, chẳng phải biết rõ là cậu là mèo yêu rồi còn gì?

"Em, ngài có gì dặn dò ạ?" Giản Xuân suy nghĩ một chút, dù sao cũng là yêu quái, vẫn nên tôn trọng một tí thì tốt hơn. Tuy rằng anh ta rất muốn xoa xoa vò vò nhóc con này một hồi sau đó ôm ôm thơm thơm bế bổng lên.

"Meo meo meo?" Tự nhiên Giản Xuân cung kính như vậy khiến Sư Bạch Vũ thấy kỳ cục. Phải biết rằng trong đám yêu quái cậu luôn là bé út, trừ mấy anh chị của cậu ra thì dù là ai thấy cậu cũng phải xoa đầu, thơm má một cái. Đây là lần đầu tiên mà Sư Bạch Vũ được trải nghiệm đãi ngộ của đại yêu quái.

Có điều vừa nghĩ tới câu hỏi của Giản Xuân, Sư Bạch Vũ thầm xấu hổ đỏ mặt. Cậu dùng móng vuốt che mặt một lúc lâu mới nhỏ giọng lí nhí nói: "Ầy...Ngươi, ngươi hôn ta một cái nữa được không?"

Giản Xuân đúng là rất đần, lúc này còn không tranh thủ mà thực hiện còn ngớ người ra, hỏi một câu khờ khạo: "Hả, vì sao vậy?"

Sư Bạch Vũ: "..."

Sư Bạch Vũ suýt thì không kìm được vung móng vuốt cào một nhát. Nhưng vì để khôi phục pháp lực, cậu đành phải nén giận, chớp chớp đôi mắt long lanh to tròn, bi bô nói: "Bởi vì Bạch Vũ thích...anh thơm ạ." Nói xong thì đứng lên dùng hai chân trước làm động tác chắp tay. Trước đây khi cậu được thiếu gia loài người nuôi, mỗi lần làm động tác này người kia đều cười ngật ngưỡng, sau đó dặn thư đồng cho cậu ăn cá khô.

Giản Xuân gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó bắt được trọng điểm của cả câu. Anh ta ngạc nhiên: "Hóa ra tên em là Bạch Vũ, cái tên nghe rất hay. À, đúng rồi, anh, anh tên là Giản Xuân."

Sư Bạch Vũ: "..."

Bởi vì một cái tên mà đã vui mừng ra mặt thế, hoàn toàn quên mất còn có một cái lợi lớn hơn, đúng là ví dụ điển hình của lấy hạt mè, ném dưa hấu.

Sư Bạch Vũ giận dữ không hề trông cậy gì vào cái tên ngu ngốc này nữa, cậu quyết định tự túc. Chỉ thấy bé mèo nhỏ nhắm ngay mục tiêu đạp chân sau bật nhảy lên, bốn cái "măng cụt" nhỏ bấu vào trên mặt Giản Xuân nom trông như cái lưới. Sau đó cậu trợn to đôi mắt mèo hôn lên miệng Giản Xuân, cuối cùng còn vươn chiếc lưỡi nhám liếm liếm môi anh ta.

Nhìn tên đàn ông cứng đờ như tượng đá, Sư Bạch Vũ khinh thường lườm một cái rồi nhảy lên vai Giản Xuân, ngồi xuống ngáp một cái, vươn chiếc lưỡi hồng hồng liếm liếm móng vuốt nhỏ của mình, dáng vẻ đã ăn uống no say.

Từ lúc Sư Bạch Vũ hôn mình thì Giản Xuân cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cũng may công việc của anh ta chỉ là làm việc tay chân chứ không cần động não nên mới không xảy ra vấn đề. Có điều anh thực sự không ngờ rằng bé mèo yêu sẽ chủ động hôn mình, nên cứ đờ đẫn như giữa trời nắng bị sét đánh trúng.

Trạng thái này vẫn duy trì mãi đến khi Giản Xuân tan làm đi vào siêu thị mua thức ăn. Ở công trường chỉ cung cấp bữa trưa, bữa tối Giản Xuân luôn phải tự nấu. Tuy ăn chẳng ra sao cả nhưng vẫn tiết kiệm tiền hơn là ăn tiệm.

Sư Bạch Vũ ngủ cả ngày trong túi áo đúng lúc tỉnh lại. Cậu hứng thú nằm nhoài lên miệng túi nhìn ngó xung quanh. Cơ thể cậu còn quá nhỏ nên phải ngủ nhiều, chưa nói được mấy câu với Giản Xuân đã lại buồn ngủ nên chui về trong túi ngủ tiếp. . Được‎ copу‎ tại‎ #‎ 𝗧𝗋𝗨𝓶t𝗋uу‎ ệ𝔫.v𝔫‎ #

Giản Xuân thấy cậu chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, không kìm được đưa tay xoa xoa. Sư Bạch Vũ bị loài người nuôi dưỡng chừng trăm năm. Cậu chủ loài người chết sớm, vốn cậu đã bị vứt bỏ, nhưng thư đồng của cậu chủ bế cậu về, một người một mèo sống với nhau cả đời. Thư đồng thật sự coi cậu như người nhà, dù cậu là một con mèo sống hơn trăm năm nhưng thư đồng cũng không hề ném cậu đi. Bởi vậy Sư Bạch Vũ luôn có cảm tình với nhân loại, vả lại đã sớm thành thói quen được loài người vuốt ve, không giống như anh cả của cậu Sư Hắc Diễm cho rằng bị loài người coi là thú cưng là một chuyện rất nhục nhã. Được vuốt ve thoải mái, còn ngẩng đầu lên dụi dụi vào đầu ngón tay của Giản Xuân.

Giản Xuân ngờ nghệch cười, tay vốn định cầm lấy rau dưa song lại chuyển hướng: "Bạch Vũ, tối nay chúng ta ăn cá nhé?" Dáng vẻ kia giọng điệu kia, cứ như đang cưng con trai nhà mình vậy.

Sư Bạch Vũ cũng chẳng biết ơn, đảo mắt một cái, móng vuốt nhỏ chỉ chỉ, truyền âm bảo: "Ta muốn cái bên kia cơ!"

"Ừm?" Giản Xuân nhìn về phía cậu chỉ, lại chẳng thấy cái gì.

"Ở bên kia kìa, trên cái giá đó."

Theo chỉ thị của Sư Bạch Vũ, Giản Xuân đi qua vài cái kệ hàng rồi đi tới một khu vực khác. Ở đây bán rất nhiều đồ Giản Xuân không biết, chỉ thấy trên tấm bảng ghi: Khu đồ cho thú cưng.

"Đúng đúng đúng, là cái kia, chính là nó!" Sư Bạch Vũ phấn khích hẳn lên, cái thân nho nhỏ uốn éo, suýt thì lộn cổ từ trên túi xuống, may mà Giản Xuân tay nhanh mắt lẹ bế được.

Nhìn trong tay là một cái gậy đơn giản buộc với một sợi dây, đầu sợi dây nối với một con chuột nhỏ bằng len, Giản Xuân như sư sờ không thấy tóc: "Đây là cái gì?" Vừa nhìn giá, trời ạ, còn đắt hơn cả miếng thịt vừa nãy anh ta cầm nữa.

Ánh mắt Sư Bạch Vũ sáng bừng lên, nhìn chằm chằm cái kia, trong giọng nói thể hiện ra khát vọng vô hạn, móng vuốt nhỏ đã rục rà rục rích ngứa ngáy.

"Gậy trêu mèo gậy trêu mèo gậy trêu mèo!"