"Quàng Thượng"

Chương 4: Cả nhà mèo yêu đều ngạo kiều



Tuy rằng Giản Xuân hơi xót tiền, nhưng khi bé mèo sữa ngẩng đầu, dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh ta, Giản Xuân cái gì cũng đồng ý hết.

Anh cũng thấy ngạc nhiên là sao mình lại không hề đề phòng một chút nào với một con mèo yêu. Theo lý thuyết hẳn anh phải sợ mới đùng, dù sao cũng là yêu ma quỷ quái trong truyền thuyết, nhưng từ khoảnh khắc thiếu niên mèo yêu rơi từ trên trời xuống, trong lòng Giản Xuân đã không thấy sợ hãi gì cả rồi, ngược lại còn dâng trào cảm giác hạnh phúc khi đồ đã từng mất đi mà tìm lại được.

Sư Bạch Vũ có được đồ chơi, còn chưa xé cái vỏ bọc bên ngoài ra đã vui vẻ ôm nó lên giường lăn lộn. Đã hơn sáu chục năm cậu chưa được chơi cái này rồi. Từ khi mở linh trí, anh cả Sư Hắc Diễm đã cấm túc cậu ở trong phủ của mình, giám sát cậu tu luyện cả ngày. Dù mấy năm nay việc tu luyện gặp phải bình cảnh hạn chế, anh cả mang cậu đi tới nhân gian du lịch trải nghiệm cũng chưa bao giờ cho cậu đụng đến mấy thứ đồ chơi này, nói gì mà mê muội mất lý trí, gây trở ngại cho tu luyện.

Sau khi Sư Bạch Vũ phản đối không có hiệu quả, chỉ đành thầm oán giận trong lòng.

#Anh cả hiểu rõ như thế, có phải từng sa đà nghiện ngập đồ chơi cho mèo rồi đúng không hả#

#Cảnh tượng hắc diện tướng quân nghịch gậy trêu mèo ngẫm lại thì cũng cu toe quá chừng#

Giản Xuân khó khăn lắm mới giằng được đồ chơi trong lòng Sư Bạch Vũ ra, thấy nhóc con kia cuống cuồng kêu meo meo meo nên vội vàng mở cái bọc bên ngài ra. Nháy mắt khi con chuột nhỏ buộc với cái dây rơi xuống, bé mèo trắng lông dài ngay lập tức làm tư thế hổ vồ.

Chơi đùa một lúc, thân thể Sư Bạch Vũ còn rất yếu ớt nên chẳng được mấy đã thở hồng hộc, thè lưỡi thở như một bé cún. Nhưng gậy trêu mèo có một sức hấp dẫn thần kỳ, dù Sư Bạch Vũ đã mệt lắm rồi vẫn cứ muốn chơi tiếp.

Cuối cùng Sư Bạch Vũ mơ mơ màng màng mắt díp lại, móng vuốt nhỏ vẫn còn níu lấy con chuột đồ chơi. Giản Xuân mới vừa lấy cái gậy mèo ra, Sư Bạch Vũ đã ngã xuống ngủ thiếp đi. Giản Xuân cầm chân nhỏ của cậu bóp bóp đệm thịt mà cậu cũng không tỉnh.

Cứ như vậy qua vài ngày, những tháng ngày bên bé mèo là thời gian tươi đẹp nhất trên đời. Giờ đây Giản Xuân đang tràn ngập hạnh phúc.

- - Trừ lúc đêm đến anh ta luôn mơ những giấc mộng xuân không phù hợp với thiếu nhi, khi tỉnh dậy thấy Sư Bạch Vũ mang hình dáng mèo con nằm nhoài trên ngực mình mút ti, Giản Xuân chỉ đành phiền muộn thở dài. Sau đó đợi bé mèo nhỏ ăn uống no đủ mới trốn vào nhà vệ sinh vội vàng sóc lọ bắn ra. Có thể nói là một phiền não rất đồi trụy.

Bây giờ Sư Bạch Vũ chỉ ăn ngủ rồi lại ăn, còn có người chơi cùng, miêu sinh hạnh phúc không biết bao nhiêu lần so với sáu chục năm trước. Dường như lại quay về khoảng thời gian có người nuôi có người cưng chiều, tuy mỗi ngày đều phải hôn Giản Xuân để hấp thụ pháp lực, cần thiết để cho cơ thể trưởng thành, còn nhiều hơn thì không có.

Cho nên nói mèo lười lại hoàn mèo lười, chính là để chỉ nhóc con Sư Bạch Vũ - chẳng có chí tiến thủ chỉ nghĩ đến chuyện làm thú cưng cho người ta.

Tính toán được tình kiếp của em trai nhà mình đã đến, Sư Hắc Diễm cất công một chuyến tới bí mật quan sát thấy cảnh này thì tức giận xì khói, ngay lập tức lắc mình nhảy vào trong nhà. Sư Lạc Tuyết đứng cạnh định cản cũng không kịp, hoảng sợ truyền âm: "Anh cả! Đừng đi! Anh..."

"Bạch Vũ." Lúc giọng nói uy nghiêm của anh cả truyền đến, Sư Bạch Vũ sợ hết hồn.

Cậu và Giản Xuân đang ngồi trên giường nghịch đồ chơi mới, một quả bóng bện thừng. Tuy Giản Xuân rất nghèo, nhưng đồ chơi cho mèo cũng không đắt, cùng lắm là ít ăn một bữa cơm mà thôi, chỉ cần Sư Bạch Vũ thích, anh đều mua mua mua hết cho cậu.

Hai người đang chơi quả bóng, Giản Xuân vừa ném ra, chợt nghe một giọng nói xa lạ vang lên. Anh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một con mèo mun lông dài lạnh lùng ngầu lòi nhảy xuống từ bệ cửa sổ. Toàn thân nó bao phủ bởi một lớp lông dài màu đen bóng mượt, đôi mắt mèo vàng rực uy nghiêm nhìn hai người họ.

Sư Bạch Vũ giật mình nên không bắt được quả bóng bện thừng, quả bóng lăn đến trước mặt Sư Hắc Diễm.

Sau đó Giản Xuân thấy con mèo sư tử lông đen khí phách vừa mới nhảy vào từ cửa sổ kia bỗng kêu lên "meo meo" rồi nhào tới ôm lấy quả bóng, bốn cái móng vuốt cào điên cuồng lên quả bóng, miệng còn kêu "meo meo" nũng nịu.

Lúc bấy giờ nửa câu truyền âm còn lại của Sư Lạc Tuyết khó khăn lắm mới nói xong: "Anh...Anh vẫn đang trong nguyên hình..."

Sư Hắc Diễm mới giật mình ý thức được mình đang làm gì, tức khắc cứng đờ cả mèo, giương mắt lên thì thấy một người một mèo bên kia đang cười sặc sụa.

Yêu quái biến về nguyên hình thường rất khó khống chế bản năng, mèo thích chơi bóng là thiên tính của chủng tộc. Cho dù là con mèo chảnh đến đâu, ở trước mặt đồ chơi thì cũng mất hết cả liêm sỉ.

Ví như Sư Hắc Diễm vậy...

Hình người của Sư Hắc Diễm là một nam tử hán Sơn Đông một mét tám mấy, dáng người vạm vỡ mặt mũi mạnh mẽ khí phách, năm xưa lịch lãm ở nhân gian từng làm tướng quân, các yêu quái đều gọi hắn là hắc tướng quân. Nếu không phải Giản Xuân vừa thấy cảnh hắn nghịch bóng thì đúng là có thể bị bề ngoài của hắn dọa.

Có điều bây giờ bất kể hắn có nghiêm túc răn dạy Sư Bạch Vũ ra sao, Giản Xuân đều không vứt nổi hình ảnh một con mèo lớn đang thao thao bất tuyệt dạy dỗ một con mèo nhỏ ra khỏi đầu. Sư Lạc Tuyết ở bên cạnh lỡ thấy được suy nghĩ trong đầu của anh ta suýt nữa thì bật cười, bị Sư Hắc Diễm lườm một cái mới vội vàng ngồi nghiêm chỉnh.

Sư Bạch Vũ không biết hai người kia vui vẻ ra sao khi mà nhìn cậu bị mắng, chính cậu cũng tự thấy tiền đồ khô hạn. Một khi Sư Hắc Diễm bắt đầu ca cẩm "cải lương" là có thể liên tục đến mấy tiếng đồng hồ, song với Sư Bạch Vũ thì cũng chẳng là gì. Trước đây còn ở nhà mỗi ngày cậu đều bị nghe anh trai ca cẩm, vào tai trái lại lọt ra tai phải, dù sao anh cả cũng không nỡ đánh cậu.

Chỉ là...mấy hôm nay cứ đến tối Sư Bạch Vũ đều vừa ngậm núm vú Giản Xuân vừa bú sữa vừa ngủ. Lúc này đã gần đến giờ, trong miệng bắt đầu chèm chẹp thèm sữa.

Giản Xuân ngồi đằng sau chỉ cách cậu một đoạn, thấy bé mèo sữa vung vung đuôi chép chép miệng là anh biết cậu muốn làm gì. Như thể phản xạ có điều kiện, ngực Giản Xuân bắt đầu căng lên, cảm giác như sắp bứt rách quần áo đến nơi.

Giản Xuân giật mình, vội cúi người xuống nhìn lồng ngực mình, chỉ thấy hai núm vú đã se cứng lại, cách áo thun cũng nhìn thấy núm vú đang lồi lên, vì thường xuyên bị mút nên đầu v* sưng tấy như phụ nữ trong thời kỳ cho con bú. Theo nhịp thở của Giản Xuân, hai đầu ti liên tục ma sát quần áo tạo ra cảm giác ngứa râm ran.

Bây giờ chỉ cần anh khẽ nhúc nhích, bộ ngực bự căng lên giống như sắp sửa phun ra sữa. Nếu không phải bây giờ trong phòng còn có người ngoài, Giản Xuân đã rên rỉ kêu to từ lâu.

Anh ta cứ nghĩ mình giấu giếm được, nhưng ba người khác trong phòng, à nhầm, ba mèo yêu đều biết cả tình trạng của anh ta. Sư Hắc Diễm và Sư Lạc Tuyết tu luyện nhiều năm, thân thể của nhân loại tự dưng biến đổi rõ rệt như vậy sao mà họ không biết được. Mà Sư Bạch Vũ thì là ngửi được mùi sữa, cái đuôi nhỏ như que anten càng vung vẩy mạnh hơn. Nếu không phải hai anh của cậu còn ở đây, cậu đã chẳng chạy lại bú sữa lâu rồi. Dẫu vậy Sư Bạch Vũ vẫn cứ liên tục ngoái đầu lại nhìn Giản Xuân.

Sư Hắc Diễm và Sư Lạc Tuyết liếc nhau, hai yêu quái trao đổi ý kiến. Sau đó Sư Hắc Diễm đứng lên, biến thành nguyên hình lao ra ngoài cửa sổ, song mới đi hai bước lại quay về, ngậm lấy quả bóng bện thừng trên đất rồi truyền âm nói với Sư Bạch Vũ: "Cái này anh tịch thu, nhớ là làm chuyện đứng đắn đấy, đừng có cả ngày chơi bời lêu lổng!"

Sau đó vẫy vẫy đuôi đi ra bằng cửa sổ.

Sư Bạch Vũ giận mà chẳng dám nói gì, ỉu xìu nằm bẹp xuống gác đầu lên chân trước. Sư Lạc Tuyết đi tới ngồi trước mặt cậu, cười híp mắt nói: "Mệnh lệnh của anh cả, muốn em làm chuyện đứng đắn. Giờ để anh hai dạy em làm thế nào."

Sư Bạch Vũ chỉ muốn nghịch đồ chơi hoặc bú sữa thôi, đối với chuyện đứng đắn chẳng hứng thú. Đang nghĩ ngợi xem nên xua Sư Lạc Tuyết đi như nào để cậu còn bú sữa đi ngủ an ủi trái tim đau đớn vì bị cướp mất đồ chơi, thì thấy anh hai vung tay lên, một sợi dây thừng đột nhiên xuất hiện trói lại Giản Xuân còn đang mê loạn.

Dây thừng vòng qua cổ Giản Xuân, tách ra làm hai sợi rồi luồn xuống dưới ngực, khiến bộ ngực bự vốn đã căng phồng càng nhô lên. Sữa thật sự bị vắt ra thấm ướt quần áo của Giản Xuân. Mùi sữa thơm ngọt ngào tràn ngập khắp phòng. Sư Bạch Vũ đứng dậy, rục rà rục rịch.

Sau đó, Sư Lạc Tuyết vẫy tay với em trai, và bé mèo sữa nhỏ biến thành một thiếu niên có tai mèo độ chừng trên dưới hai mươi tuổi, cũng chính là hình dạng lúc trước của Sư Bạch Vũ.

"Được rồi, pháp lực của anh có thể duy trì trạng thái này cho em trong 12 tiếng, em cứ thế mà làm."

Sư Bạch Vũ: "Meo meo meo?"

"Đương nhiên là làm tình rồi, chẳng phải là vượt qua tình kiếp sao? Yêu quái chúng ta không có thịnh hành cái loại diệt tình tuyệt dục kia của con người. Cũng đã bảo em là không tránh được thì cứ xách "súng" mà làm tới còn gì, cứ làm cho sướng là được rồi." Sư Lạc Tuyết dửng dưng nói. Anh không thể hiểu được nhân loại, sao phải giết đối tượng tình kiếp để mà vượt qua tình kiếp làm gì, rõ ràng rất đơn giản mà, cứ chịch cho sướng thì tình kiếp lại chẳng ngoan ngoãn phục tùng mình ư?

"Được rồi, lãng phí nhiều thời gian rồi đấy. Nếu em muốn khôi phục pháp lực càng sớm càng tốt thì hãy nhớ là làm nhiều chuyện đứng đắn vào, biết chưa?" Sư Bạch Vũ định nói gì đó, tiếc rằng Sư Lạc Tuyết không muốn nghe nữa. Anh nhìn người đàn ông đang cọ lung tung dưới đất, nói với Sư Bạch Vũ: "Biết làm thế nào chưa? Chỉ cần xé quần áo của anh ta rồi chọc vào là được, rất đơn giản."

Sư Bạch Vũ: "...Anh hai, nói thật cho em biết, anh... còn trinh đấy à?"

Sư Lạc Tuyết thẹn quá hóa giận, trước lúc đi ngậm lấy cái gậy trêu mèo của Sư Bạch Vũ, lý do giống với anh cả, phòng ngừa em trai sa đọa mất ý chí.

Làm

Nhiều . ngôn tình hoàn

Chuyện

Đứng

Đắn

Vào

!