Quay Lại Tuổi 17 Để Cứu Rỗi Chính Mình

Chương 20



Tôi ra trước, Đăng một lúc sau mới ra sân. Cứ nghĩ là không bị nghi ngờ, ai dè...

"Nãy thấy anh iu mày vào phòng y tế kéo mày ra đó nha." Linh đưa mắt nhìn tôi đầy ẩn ý.

Từ sân cỏ có thể nhìn ra góc toà nhà A, nơi có phòng y tế ở cuối tầng 1.

"Dm sao tinh thế? Có ai biết nữa không?" Tôi dí sát vào người Linh, dò hỏi.

Con bé lắc đầu nói không biết. Từ lúc Đăng xin đi vệ sinh cũng chẳng ai nghi ngờ gì, chỉ có Linh và Hoa thấy tôi đi lâu quá nên mới chăm chú để ý cái phòng y tế thôi.

"Trừi ưi thặc là ghê gớm đó nhaaa." Linh phấn khích.

Tôi đưa tay lên ra dấu im lặng: "Suỵt. Nói nhỏ thôi."

"Rồi sao? Nó kéo mày đi đâu đấy?"

"Nó đi vệ sinh qua thì gặp tao trong phòng y tế, rồi nó bảo tiện thì về lớp lấy đồ với nó. Thế thôi."

"Điêu." Linh nheo mắt nhìn tôi, cứ như nhìn thẳng vào mắt tôi là sẽ tìm ra được sự thật.

Tôi chẳng hề trốn tránh ánh mắt ấy: "Thật. Tin hay không tin thì tùy mày."

"Đéo tin." Linh vẫn chăm chăm nhìn tôi.

Tôi quay hẳn người xuống, lắc lắc bả vai nó: "Dm phải tin phải tin."

Thầy giáo nhìn thấy sự lộn xộn hàng ngũ do tôi gây ra, liền nhắc nhở: "Em kia hết đau tay rồi à?"

"Dạ chưa." Tôi nhỏ nhẹ đáp lại, quay ngoắt lên.

Một tiết quốc phòng 45 phút trôi qua đầy sóng gió. Tôi lê lết về lớp với thân xác mệt nhọc.

Vừa ngồi xuống ghế thì chợt nhớ ra chiều nay anh trai có việc nên phải lấy xe của mình để đi. Tôi chạy lên bàn hai, nơi Linh và Hoa đang tán gẫu.

"Chiều qua đón tao nhá. Xe tao bị anh trấn lột mất buổi chiều rồi."

Hoa đáp: "Nô bạn ơi. Bạn chưa biết là chiều đội Sinh được nghỉ à?"

Xui tận mạng. Tôi nhìn qua bên cạnh: "Mày cũng được."

Linh xua tay: "Tao đi với thằng Quân rồi mà. Lười lấy xe lắm."

"Eo ơi, sao lại thế? Huhu... Thế ai lai tao bây giờ?" Tôi nằm ra bàn ăn vạ.

Quân là lớp trưởng, cũng học đội Toán, ngồi bàn trên tôi. Nhà nó với nhà Linh gần nhau, như nhà tôi với Hoa vậy, lại còn chơi với nhau từ cấp một nữa. Vì thế chúng nó ngày nào cũng đi chung.

"Bảo hotboy của mày lai đi." Linh nháy mắt, giọng điệu trêu đùa.

"Nó có đi học đội tuyển đâu?"

"À thế là nếu nó có học thì cũng muốn được người ta lai đi chứ gì? Hí hí."

Tôi lắp bắp: "Hí cái... Không phải thế."

Linh đưa tay lên che miệng, hai mắt híp vào thích thú: "Ò ò... Biết rồi nha. Hahaa"

Bên cạnh đang ồn ào nhưng Hoa vẫn không mảy may để ý. Nó đang vùi mình vào đống tài liệu môn sinh trên bàn.

Tôi gõ gõ vào bàn trước mặt Hoa: "Này vị y sĩ tương lai. Chiều được nghỉ mà bạn vẫn chăm chỉ quá vậy? Bạn định làm cho xong bài để dành buổi chiều đưa đi đón về tôi đúng không?"

Hoa ngước lên, đẩy kính, giọng điệu xua đuổi: "Mơ hả? Lắm bài lắm. Cô thấy nhiều bài quá học sinh làm không kịp nên mới cho nghỉ đấy."

"Thật á? Tốt vậy?" Tôi và Linh đồng loạt lên tiếng.

"Chúng mày nghĩ là thật à?"

Linh ỉu xìu: "Chắc là không rồi."

Linh vò đầu bứt tai, lấy ra vài tờ đề mới tinh: "Nhìn đây này. Còn nguyên. Thôi mày đi về đi, để xem hai tiết nữa tao có làm nốt được chỗ này không."

Tôi tiu nghỉu về chỗ, mắt vẫn không ngừng tia khắp lớp để tìm người đi nhờ.

Bắt được một con mồi đang ngồi bấm máy tính, tôi ngồi thấp xuống cho bằng với mặt bàn, tỏ vẻ dễ mến: "Bạn thân iu à, bạn có thể lai tôi đi học một buổi được không ạ?" .

||||| Truyện đề cử: Truyền Nhân Thần Y |||||

Giang vẫn không rời mắt khỏi cái máy: "Phắn đi. Mày biết rõ là con xe của tao yếu điện chỉ chở nổi một người. Nếu đi hai thì không có đường về mà."

À ừ. Đúng rồi. Nó ít khi cho tôi đi nhờ lắm. Tôi từng chứng kiến một lần lai tôi về mà nó phải nhờ người đẩy xe suốt quãng đường về nhà còn lại.

Giang đứng dậy cho tôi ngồi vào chỗ. Khi đã yên vị trên ghế, tôi quay ngoắt xuống bàn dưới. Sao mà đứa nào cũng tay trái bấm máy tính, tay phải cầm bút chì nháp lấy nháp để thế?

"Chiều cho đi nhờ nhá?" Tôi đẩy tay Hiếu.

Hiếu chưa kịp trả lời, chỉ kịp ngẩng đầu lên thì tôi nhận ra khi nhìn vào tập đề sinh trên bàn: "À dm chiều mày được nghỉ."

Nhìn sang Lâm, thằng nhóc tuyển Lí. Nhà nó ở hướng trái ngược nhà tôi, lí nào mà nhờ nó được.

"Đây này. Bảo anh Đăng lai đi này." Lâm vừa làm bài vừa hóng hớt được việc, liền cầm bút chì chỉ sang tên đang nằm ra bàn bên cạnh.

"Gì? Nó có..."

"Chiều anh đấy đi đá bóng với bọn lớp 12 ở sân cỏ trong trường. Nhỉ?"

Đăng nghe nhắc đến mình thì ngồi dậy, tay chống cằm nhìn Lâm: "Ờ."

Rồi quay lên nhìn tôi: "Có muốn đi nhờ không?"

Tôi nhìn Đăng, một ánh nhìn đầy nghi hoặc: "Mày lại phải vòng lên đón tao à?"

"Có một đoạn thôi. Không sao."

"Thật không đấy? Đừng để tao leo cây nhé?"

"Chưa bao giờ thất hứa." Đăng chắc như đinh đóng cột.

'Tốt nhất là mày đừng bao giờ hứa.' Tôi nghĩ thầm. Nhưng đây cũng là một cơ hội tốt. Chiều nay không có nhiều lớp đi học. Sẽ không ai thấy hết.

Tôi tự nhủ là thế, rồi đồng ý: "Vậy cảm phiền bạn đến đón mình. 1 giờ 30 bạn nhé."

Đăng làm dấu ok với tôi.

Quỳnh cũng bày đặt hớn hở trêu tôi: "Eo, sướng nhé. Người ta còn chấp nhận vòng ngược lại để đón đi học cơ đấy."

Không từ chối lời trêu ngươi này như trước kia, tôi thẳng thừng thừa nhận: "Đúng rồi, sướng lắm. Nhiều người muốn còn không được cơ. HI HI."

Quỳnh híp mắt cười đùa với tôi. Rất nhanh chóng hai tiết học cuối đã trôi qua. Chúng tôi nhanh chân ra về. Khu vực để xe ở cuối dãy, nhưng lúc nào lớp tôi cũng lấy hết xe đầu tiên, hiên ngang xếp hàng trước cổng trường để đợi bác bảo vệ cho về.