Quay Trở Lại, Tôi Nhất Định Sẽ Sống Thật Tốt

Chương 20: Coi tôi là trai bao à? (H+)



Lãnh Dạ bế An Giai Kỳ lên, cậu cũng thuận thế hai chân quàng qua hông hắn, hai tay ôm lấy cổ. Hai người hôn nhau triền miên đến khi An Giai Kỳ tiếp giường thì mới buông. Cậu thở hổn hển, thật không ngờ chú lại có kĩ thuật hôn giỏi như vậy a.

Để An Giai Kỳ nằm xuống, Lãnh Dạ nới lỏng cà vạt, đè lên người cậu nói:"Đừng hối hận". An Giai Kỳ ánh mắt mê hoặc, cậu sờ vào tai Lãnh Dạ, thổi hơi nóng vào tai hắn nói:"Tuyệt đối không a~".

Thấy được câu trả lời này, Lãnh Dạ bắt đầu điên cuồng hành động. Lại hôn xuống đôi môi đỏ mọng có phần hơi sưng, dường như hôn chán rồi thì lại tiếp tục trườn xuống dưới cổ, xương quai xanh, hôn đến đâu để lại dấu vết đến đó. Lãnh Dạ lột sạch người An Giai Kỳ chỉ chừa lại mỗi chiếc quần lót. Đưa tay sờ soạng khắp cơ thể An Giai Kỳ, Lãnh Dạ dừng lại tại hai điểm hồng trên ngực. Bàn tay có phần thô ráp mà ra sức trêu đùa, hai điểm nhỏ, đôi khi còn nhéo một cái.

An Giai Kỳ như trúng vào điểm nhạy cảm, cậu run rẩy, đôi tay thon dài nắm chặt lấy cánh tay săn chắc của Lãnh Dạ mà r*ên lên:"Chú.....a~....đừng....đừng chạm vào đó mà....a~". Tiếng kêu r*ên đầy mị hoặc khiến Lãnh Dạ nổi hết cả gân xanh trên trán. Biết được đó là điểm nhạy cảm của cậu, Lãnh Dạ liền ra sức trêu đùa, hắn cúi xuống l*ếm mút rồi cắn lên nó để lại dấu răng.

An Giai Kỳ bị một tràng trêu đùa thì bắt đầu khóc nấc lên, phía dưới của cậu ***** ***, định dùng tay tự an ủi thì bị Lãnh Dạ bắt lại, hắn hôn lên tay cậu rồi l*ếm lấy. An Giai Kỳ khó chịu kêu:"Chú...chú....cháu...cháu khó chịu a~". Lãnh Dạ cười nhếch môi, sau khi để lại hàng tá dấu ấn trên người câu, khi thấy thoả mãn rồi thì ngón tay di chuyển từ ngực xuống đến phần dưới của cậu.

Lột đi mảnh vải cuối cùng trên người An Giai Kỳ, Lãnh Dạ nhìn vật nhỏ nhắn này rồi nắm lấy nó mà tuốt lên tuốt xuống. An Giai Kỳ sướng đến mê mẩn, cậu ra sức hưởng thụ. Đến lúc sắp bắn thì đột nhiên Lãnh Dạ b*p lại khiến An Giai Kỳ như từ ở trên thiên đường rơi xuống đất vậy. An Giai Kỳ nhăn nhó khóc nói:"Chú....cháu muốn bắn.....chú thả ra đi....". Lãnh Dạ không quan tâm, hắn kéo quần của mình ra, đặt d**** v** sớm đã c**** c*** vào d**** v** của cậu, nắm lấy tay cậu, bắt đầu chỉ dạy nói:"Muốn ra thì cùng ra".

An Giai Kỳ không phản bác được nên chỉ đành làm theo. Sau một hồi thì hai người cùng nhau bắn, tuy vậy nhưng An Giai Kỳ vẫn chưa thoả mãn, cậu nhìn chằm chằm vào Lãnh Dạ, ánh mắt vừa khẩn xin vừa dụ tình nói:"Chú....vẫn chưa đủ". Lãnh Dạ nhìn cậu nhóc trước mặt, thật không ngờ Loại dược này lại mạnh như vậy.

Lãnh Dạ với tay kéo lấy cánh tủ gần đầu giường lấy ra bsc cùng lọ dung dịch bôi trơn. Hắn để An Giai Kỳ nằm xấp xuống rồi nâng hông cậu lên, mở nắp chai ra trực tiếp đổ xuống. An Giai Kỳ cảm nhận được thứ gì đó lỏng lỏng, mát lạnh, cậu khẽ rùng mình.

Vứt lọ dung dịch đi, Lãnh Dạ bắt đầu cho một ngón tay vào nơi tư mật của An Giai Kỳ. Cảm nhận được thứ gì đó xâm nhập vào, An Giai Kỳ khó chịu kêu:"A...đau". Lãnh Dạ ôm lấy eo của cậu, hôn lên tấm lưng trần gợi cảm nói:"Ngoan, phải nới lỏng mới không bị thương, chịu khó một chút được không?".

Nghe Lãnh Dạ nói vậy, An Giai Kỳ gật đầu nhẫn nhịn. Lãnh Dạ đâm một ngón, hai ngón rồi lại ba ngón, An Giai Kỳ kêu r*ên nhưng khi lọt vào tai Lãnh Dạ thì nó lại giống như giai điệu nghe thật quyến rũ làm sao.

Khi nơi tư mật của An Giai Kỳ đã được nới lỏng, Lãnh Dạ cầm d**** v** từ từ đẩy vào trong. Vật to như vậy mà lại xâm nhập vào nơi tư mật khiến An Giai Kỳ cảm thấy đau đớn, cảm giác cơ thể như bị xé toang ra, An Giai Kỳ khóc lớn kêu:"A...đau... hức...chú...chú bỏ ra đi.... hức...đau lắm....". Lãnh Dạ mới vào được phần đầu thì bị An Giai Kỳ siết chặt, hắn cũng đau nhưng vẫn nhẫn nhịn vỗ về An Giai Kỳ, tay không yên vân vê điểm hồng sớm đã xưng đỏ nói:"Ngoan, thả lỏng ra, tôi sắp bị em kẹp chết rồi đây, ngoan nào, một chút sẽ hết đau ngay".

An Giai Kỳ đành nhẫn nhịn cố hít thở sâu rồi thả lỏng ra, nhân lúc đó Lãnh Dạ đâm một nhát vào hết luôn khiến An Giai Kỳ thống khổ kêu lên:"A.....đau...hức....đau..". Lãnh Dạ nhét vào được hết như trút bỏ được gánh nặng, hắn dịu dàng nói:"Ngoan, không sao, lần đầu sẽ đau, chút nữa sẽ không đau".

Nói xong, Lãnh Dạ liền nhấp ra vào, ban đầu là nhẹ nhàng từ từ để An Giai Kỳ làm quen nhưng dần dà lại tăng tốc độ khiến An Giai Kỳ cảm thấy đau nhưng lại cảm thấy sướng đến lạ thường. Lãnh Dạ thúc mạnh và nhanh, mỗi đợt đều sâu vào tận bên trong như muốn lấy mạng An Giai Kỳ vậy. An Giai Kỳ vừa đau vừa sướng nói:"Chú....từ....từ từ thôi".

Lãnh Dạ như chìm vào khoái cảm, không ngừng thúc mạnh, ra lệnh:"Mau...gọi tên tôi". An Giai Kỳ cũng rất nghe lời nói:"Dạ...Lãnh Dạ". Vừa nghe tên của mình được thốt ra từ miệng của An Giai Kỳ, Lãnh Dạ càng trở nên hung hăng hơn, An Giai Kỳ nói:"A~...chú....sao của chú lại to lên vậy? Dừng.....Dừng lại....a~~~".

Cứ như vậy, Lãnh Dạ hành hạ An Giai Kỳ từ hơn 9h tối đến 1h sáng, đổi không biết bao nhiêu tư thế, phải đến khi An Giai Kỳ ngất đi thì mới chịu dừng. Khi cơm cháo xong xuôi thì Lãnh Dạ để An Giai Kỳ nghỉ ngơi còn mình thì vào phòng tắm để tắm rửa rồi xả nước ấm đầy bồn tắm. Bế An Giai Kỳ vào phòng tắm rồi thả cậu từ từ vào nước ấm, An Giai Kỳ cảm thấy dễ chịu thì lông mày trên trán cũng dãn ra.

Tắm rửa cho An Giai Kỳ xong xuôi, Lãnh Dạ bế An Giai Kỳ về giường, đặt cậu nhẹ nhàng xuống. Nhìn ngắm khuôn mặt An Giai Kỳ, đôi mắt sưng đỏ vì khóc nhiều, đôi môi cũng sưng đỏ, trên người thì toàn dấu ấn Lãnh Dạ để lại. Mỉm cười hài lòng rồi Lãnh Dạ cũng lên giường nằm xuống ôm lấy cơ thể trần như nhộng của An Giai Kỳ vào mà ngủ thiếp đi.

____________

Sáng hôm sau, An Giai Kỳ thức dậy khá

sớm, tầm 4h30p, khẽ mở đôi mắt sưng húp ra, đập vào mắt là khuôn mặt của Lãnh Dạ, cậu định hét lên nhưng may sao lại kịp phản ứng mà bịp miệng lại. An Giai Kỳ nhớ lại mọi chuyện tối hôm qua thì đỏ cả mặt, cậu không ngờ mình vậy lại đi dụ dỗ chú, nhỡ chú thức dậy thì biết đối mặt như thế nào?

Nhẹ nhàng rời khỏi cái ôm của Lãnh Dạ, An Giai Kỳ khẽ dậy rồi rời khỏi giường, mặc quần áo xong xuôi thì để lại tấm thẻ của mình còn để lại vài dòng chữ rồi chuồn mất.

Khoảng 6h sáng, Lãnh Dạ thức dậy không thấy An Giai Kỳ đâu, giường không còn hơi ấm, biết là An Giai Kỳ đã rời đi. Đột nhiên đập vào mắt Lãnh Dà tấm thẻ cùng tờ giấy có ghi nội dung:"Chú à, cháu thành thật xin lỗi, đêm qua là cháu không đúng, đây là tiền của cháu, mong chú nhận cho, coi như đêm qua là sự cố, coi như đây là tiền công của chú nha, cháu thành thật xin lỗi --- An Giai Kỳ".

Đọc xong tờ giấy, Lãnh Dạ đen mặt siết chặt tờ giấy, nói:"Coi tôi là trai bao à? An...Giai...Kỳ, lần này em chết chắc". An Giai Kỳ lúc này đang ở nhà thì rùng hết cả mình.

(Lần đầu viết H, chưa có nhiều kinh nghiệm, có gì chưa hay mong mọi người cho ý kiến. Có thể từ chương sau trở đi sẽ ra muộn vì tg phải học hè và làm thêm)