Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 172: Ngày đầu năm vắng khách




Ngày đầu năm mới, Vân Sơn phủ thành náo nhiệt phi phàm, xe ngựa đi lại trên phố không dứt. Phần nhiều mọi người thừa dịp này đi thăm bằng hữu thân thích. Dù sao cũng là ngày đầu năm mới, người này đi chúc tết người kia, không thể xem là việc nhỏ được, đặc biệt là những người có thân phận của cải.

Tô phủ là thương tửu số 1 nhất Vân Sơn phủ thành, số thương gia tửu lầu buôn bán dựa vào Hòa Thịnh Tuyền cũng không ít. Ngày đầu năm mới, người đến nhà chúc tết dĩ nhiên là khá đông.

Bái đại tửu lâu dựa vào Tô phủ thì không nói làm gì, các thương gia tửu lầu khác cũng đều muốn đến nhà, đơn giản là muốn lôi kéo quan hệ với Tô gia càng thân càng tốt. Chưa chắc là đã dám mơ tới rượu Trúc Thanh nhưng cũng có thể hy vọng là được cung ứng loại rượu khác, cũng đủ để tửu lầu làm ăn phát đạt hơn rồi. Hòa Thịnh Tuyền ngoài rượu Trúc Thanh, cũng còn có bảy tám loại rượu khác, tuy không thể bằng rượu hàng đầu Trúc Thanh nhưng ở Vân Sơn phủ thì vẫn rất có tiếng.

Tuy rằng biết năm nay khả năng sẽ xuất hiện biến cố nhưng Lâm Lang vẫn dậy từ tờ mờ sáng, hôm qua mây gió suốt đêm, thân thể của nàng mềm yếu, gặp đúng Sở Hoan vừa cứng rắn lại nhanh mạnh nên cũng có chút căng tức.

Dù sao cũng phải để ý tới hoàn cảnh của Lâm Lang. Cho đù hai người đã định sẽ thành thân, nhưng Sở Hoan vẫn thức dậy từ sáng sớm, lặng yên không một tiếng động rời khỏi phòng Lâm Lang, vốn định về nhà của mình. Nhưng sau khi rời khỏi phòng, đã thấy người hầu trong Tô phủ bắt đầu bận bịu làm việc. Những người hầu về nhà đón giao thừa không ít người trời còn chưa sáng đã quay lại. Sở Hoan còn chưa đi đến trước viện, gặp ngay Tô bá, tối hôm qua khi hắn đến, không gặp Tô bá. Tô bá vừa nhìn thấy hắn đã cười tủm tỉm:

- Sở tiểu ca, đến sớm như vậy a? Hôm nay chỉ sợ là khách nhân không ít, thật đúng là chẳng bao giờ hết việc.

Đối với Sở Hoan, cách xưng hô của lão không thay đổi, bất kể là Sở Hoan mới vào phủ hay hiện tại đã trở thành Vệ tướng Cấm Vệ quân, lão đều xưng hô thân thiết như thế.

Sở Hoan gãi gãi đầu, thấy Tô bá cười tủm tỉm, cũng không biết là lão tiểu tử làm bộ không biết hay là không biết thật? Khi mình đến đây, Thúy Bình biết. Lão thân là quản gia Tô phủ, chẳng lẽ Thúy Bình không báo lại? Hay là lão đã biết tối qua mình ở trong phòng Lâm Lang suốt đêm, nhưng giả bộ như không biết gì?

Đám người hầu quét tước đình viện, dọn dẹp bàn ghế, chuẩn bị trái cây điểm tâm, để nếu có khách nhân tới, thì sẵn sàng tiếp đón chu đáo.

Bình minh, Lâm Lang vận đồ mới thướt tha đi đến chính đường, trải qua một đêm mưa móc, khuôn mặt xinh đẹp của nàng như bừng sáng, toàn thân toát lên một vẻ tươi tắn rạng ngời. Miệng cười tươi, tóc bối cao, nhìn qua, khí chất đẹp đẽ đoan trang lộng lẫy tuyệt vời.

Sau khi Thúy Bình dìu nàng đến chính đường, nàng cảm thấy hai chân mềm nhũn, lúc ngồi xuống, mông nóng rực, mày liễu nhíu lại, đôi mắt quyến rũ chợt mơ màng, nhớ đến một đêm điên dại cùng ái lang, nhớ mình đã cùng ái lang thỏa sức đùa nghịch không hề cấm kỵ tư thế nào, cũng chỉ có những lúc nồng nhiệt cực cùng mới dám làm, lúc này nhớ lại, không tránh khỏi hết hồn.

- Tô bá ở đâu?

Lâm Lang cầm chén trà lên, uống một ngụm, khẽ hỏi.

Thúy Bình hạ giọng nói:

- Tô bá và Sở công tử đang ở cửa chính đón khách.

- A!

Không biết vì sao nghe nhắc đến tên Sở Hoan, Lâm Lang lại có một cảm giác khác thường lạ lùng. Thấy bên cạnh không còn ai, Thúy Bình lại là nha hoàn trung thành và tận tâm, nàng thấp giọng trách:

- Ta không hỏi Sở Hoan, ngươi nhắc đến hắn làm gì?

Thúy Bình che miệng cười:

- Là Thúy Bình thật thà quá rồi!

Nghe nàng cười khúc khích, Lâm Lang không kìm nổi trợn mắt lên đe nẹt.

Sở Hoan lúc này đang cùng Tô bá đứng trước cửa Tô phủ chờ, tuy rằng đã có chút tôi tớ từ sáng sớm vội vã hồi phủ, nhưng Tô bá vẫn có thói quen tự mình mở cửa đón khách vào ngày đầu năm mới. Sở Hoan cùng lão đứng trước cửa chờ. Sau một đêm thỏa mãn dục tình, hắn cảm thấy cơ thể rất thần thanh khí sảng, tuy rằng tối hôm qua tiêu hao không ít sức lực, sáng sớm đã thức dậy nhưng không hề có chút mệt mỏi mà ngược lại tinh thần sáng láng.

Trước phủ thật ra cũng có vài chiếc xe ngựa qua lại, nhưng là người đến chúc tết các nhà bên cạnh. Sở Hoan và Tô bá đợi hồi lâu, không thấy một ai đến cửa. Tô bá vẻ mặt bắt đầu ngưng trọng.

Sở Hoan thấy Tô bá sắc mặt không tốt, nhẹ giọng hỏi:

- Tô bá, trước kia khách có thường đến sớm không?

Tô bá gật gật:

- Đông gia Bát đại tửu lâu không ai thiếu, mà các tiểu tửu lâu khác cũng đã từ sáng sớm tranh nhau đến đây. Như năm ngoái, vào lúc này, chính đường đã chật ních người.

Sở Hoan hơi vuốt cằm, như đã hiểu ra vấn đề.

Chợt nghe tiếng xe ngựa vang lên, một chiếc xe ngựa gần đến trước cửa Tô phủ đột nhiên dừng lại. Tô bá tinh thần phấn chấn, bước về phía trước hai bước, thì thấy rèm xe vén lên, lộ ra một gương mặt quen thuộc, lên tiếng trước:

- Tô quản gia, vội vàng đi đâu thế?

Tô bá nhìn thấy người nọ, cười nói:

- Hóa ra là Trần đông gia, mới sáng sớm đã ra khỏi nhà, thật là vất vả. Đại đông gia đang ở trong phủ, mời ngài vào uống chén trà.

Trần đông gia hỏi:

- Có ai đến chưa?

Tô bá cười:

- Trần đông gia là người đầu tiên, đại cát đại lợi a!

Trần đông gia đảo mắt, lắc đầu cười nói:

- Tô quản gia, thật sự xin lỗi. Hôm nay ta có hẹn với Hồ đông gia, hắn với ta đã có 10 năm giao tình, ngày đầu năm mới cũng muốn uống với nhau chén rượu, xin cáo từ, hẹn gặp lại hẹn gặp lại!

Nói xong lão kêu lớn:

- Đi mau!

Xe ngựa lập tức rời khỏi, tốc độ cực nhanh, tựa như phía sau có quỷ sứ đuổi theo vậy.

Tô bá giật mình đứng thần người một lúc, mãi sau mới lắc đầu trở lại trước cửa. Sở Hoan thái độ nghiêm nghị nói:

- Tô bá, người đó xem ra chỉ là đến thăm dò…

Tô bá thở dài:

- Hắn là đông gia của một tửu lầu nhỏ, năm nào cũng đến từ sáng sớm, có thể được nói chuyện với đại đông gia vài câu cũng đã vui mừng lắm rồi.

Lão lắc đầu vẻ mặt cảm thán.

Không quá lâu, lại có ba bốn chiếc xe ngựa đến, tuy rằng cũng dừng lại, nhưng đều giống như Trần đông gia, hỏi thăm vài câu rồi lập tức tìm cớ rời đi, thậm chí không cả xuống xe ngựa, nói chi đến chuyện vào trong phủ đàm đạo.

- Lòng người khó dò!

Tô bá thở dài:

- Nghĩ rằng Hòa Thịnh Tuyền ta gặp khó khăn, cho nên ngay cả cửa chính cũng không bước vào. Nhớ lại tết năm ngoái, lúc này xe ngựa đỗ chật kín, ngay cả một chỗ dừng xe cũng không còn.

Lão nhìn mấy phủ đệ xa xa, thấy trước cửa một phủ đệ có chục cỗ xe ngựa, trước cửa Tô phủ thì rõ ràng đối lập, lại hạ giọng nói:

- Đó là Từ gia kinh doanh tơ lụa, năm rồi khách nhân còn ít hơn cả nhà chúng ta. Bây giờ… ai!

Lão thở dài chua xót.

Sở Hoan lại cười nói:

- Bọn họ như thế, đơn giản là cảm thấy Hòa Thịnh Tuyền ta đang trên bờ vực. Chỉ có điều đại đông gia không phải là người dễ dàng đầu hàng. Đợi đến khi chúng ta trở thành Ngự tửu, đập thẳng vào mặt bọn họ. Bọn họ muốn Hòa Thịnh Tuyền suy sụp, chúng ta càng không thể để bọn họ đạt được.

Lâm Lang trao thân cho hắn, Sở Hoan hiển nhiên đã xem việc của Tô gia cũng là việc của mình. Hắn bắt đầu tính toán xem làm thế nào để trợ giúp Tô gia vượt qua cửa ải lần này.

Tô bá chỉ cười cười, không nói lời nào, nhưng nhìn ánh mắt lão cũng đoán được hiển nhiên không mấy lạc quan về tiền đồ của Tô gia.

Chợt nghe tiếng xe ngựa lốc cốc vang lên, hai người ngẩng đầu nhìn, thấy một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa. Hai người ngớ người ngạc nhiên.

Cỗ xe ngựa này không phải là xe mà ngày thường Lâm Lang vẫn dùng sao?

Mành xe bị xốc lên, lộ ra gương mặt xinh đẹp của Lâm Lang. Sở Hoan và Tô bá ngạc nhiên nhìn nhau. Sở Hoan đi đến bên cửa sổ, hạ giọng nói:

- Nàng định đi đâu?

Lâm Lang nhìn hắn tình tứ, gương mặt tươi roi rói, nói khẽ:

- Chàng lên xe đi, ta đưa chàng đến chỗ này.

- Đi đâu?

- Chàng lên thì sẽ biết!

Lâm Lang cười khẽ, lập tức nói với Tô bá:

- Tô bá, cứ đợi thêm lát nữa, nếu như thực sự có người đến, nhờ bá tiếp đón giùm.

Tô bá vội vàng đáp ứng. Sở Hoan lên xe ngựa, đã thấy bên trong chuẩn bị sẵn mấy hộp lễ vật tinh xảo. Hắn ngồi xuống bên cạnh Lâm Lang, ngạc nhiên hỏi:

- Nàng định đi chúc tết ai?

Lâm Lang đưa mắt nhìn hắn, lại nghĩ đêm qua mình cùng nam nhân này mới cùng nhau điên loan đảo phượng, trong lòng lại phát hoảng, mặt nóng bừng, hạ giọng:

- Ta… ta muốn thương lượng với chàng một việc. Chàng xem… có được hay không?

Nàng trước nay làm việc dứt khoát nhanh gọn quyết đoán, lúc này lại có chút ngại ngần. Sở Hoan thấy điệu bộ đó, không kìm nổi vòng tay ôm lấy eo nàng, ghé sát bên tai thì thầm:

- Nàng muốn nói gì?

Lâm Lang bị ôm lấy eo, giật mình đưa tay chỉ về phía trước, ý muốn nhắc nhở Sở Hoan bên ngoài còn có phu xe. Sở Hoan vẫn ghé sát vào nàng thì thầm:

- Hắn không dám nhìn vào trong này đâu. Hơn nữa… chúng ta quang minh chính đại, có gì lén lút đâu mà sợ?

Lâm Lang bất đắc dĩ phải để hắn ôm lấy eo, ngượng ngùng nói:

- Ta muốn…. đến nhà chàng một lát… bá mẫu vào phủ… ta vẫn chưa đến thăm lần nào. Hôm nay vừa vặn… vừa vặn đi chúc tết lão nhân gia… chàng … có đồng ý không?

Nàng căng thẳng ra mặt, kỳ thật chỉ sợ Sở Hoan không đồng ý.

Sở Hoan chăm chú nhìn nàng nói dịu dàng:

- Nàng có lòng, chúng ta đi!

Lâm Lang vội nói:

- Chàng…chàng không nên hiểu nhầm, ta không có ý khác. Chỉ có điều… chỉ có điều chàng giúp ta nhiều, ta nên…. Ta nên đi cảm ơn lão nhân gia.

Sở Hoan biết mình nếu nói nhiều càng khiến Lâm Lang bối rối, nên nắm lấy bàn tay trắng như ngọc của nàng nói:

- Kỳ thật mẫu thân ta vẫn muốn gặp nàng. Mẹ nói nàng chiếu cố một tiểu nhị như ta, là một đông gia tốt, còn mong có cơ hội đến gặp nàng.

Lâm Lang lườm:

- Ai chiếu cố chàng?

Trong lòng nghĩ đến chuyện đến nhà Sở Hoan, lại vừa căng thẳng vừa vui mừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.