Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 195: Một đóa lục trong mưa




Lúc Doanh Nhân uống rượu, Sở Hoan cũng liếc nhìn Phùng Ngọ Mã bên cạnh, thoáng nhìn gần, chỉ thấy thần sắc Phùng Ngọc Mã vô cùng nghiêm túc, tay của gã dường như đảo quanh chén rượu, nhưng ánh mắt Sở Hoan rất sắc, xem vô cùng rõ ràng, giữa khe hở của Phùng Ngọ Mã này dường như có một cây ngân châm nhỏ, lúc tay gã đảo quanh trên chén rượu, ngân châm kia cũng xẹt qua nước rượu.

Sở Hoan rõ ràng, Phùng Nhọ Mã ung dung thản nhiên, đã kiểm tra trong rượu có độc hay không cho Doanh Nhân, Thần Y Vệ khiến người ta nghe tên biến sắc, quả nhiên cẩn thận khắp nơi, cẩn thận từng bước.

Doanh Nhân nhấp một ngụm rượu, rất nhanh liền lộ ra vẻ cổ quái, lại nhấp một ngụm, mày lập tức nhăn lại, liếc nhìn tiểu nhị kia một cái, hơi trầm ngâm, rốt cuộc nói:

- Cũng không phải rượu ngon gì, tuy rằng màu sắc tinh thuần, mùi vị không kém, nhưng hương vị này… lại hơi kém một chút… !

Gã đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi:

- Đây là Thiên Diệp Hồng?

Tiểu nhị thấy Doanh Nhân chọn ba lấy bốn, cũng không dám lộ ra vẻ không vui, khom mình nói:

- Đúng là Thiên Diệp Hồng!

Doanh Nhân liếc nhìn Tôn Đức Thắng một cái, chậm rãi nói:

- Tôn Đức Thắng, Thiên Diệp Hồng này… dường như bản công tử đã nghe nói qua?

Tiểu nhị cười nói:

- Đây là rượu của Phương gia Hãn Châu, vẫn là ngự tửu tiến cống đến kinh thành.

Thật ra cái gọi là ngự tửu, đương nhiên không phải rượu như thế, tuy là cùng một nhà sản xuất, nhưng ngự tửu hàng năm tiến cống triều đình, tự nhiên phải dùng nhiều tâm tư hơn so với rượu này, cùng là Thiên Diệp Hồng, ngự tửu Thiên Diệp Hồng trong kinh và Thiên Diệp Hồng bán dân gian cũng khác nhau rất lớn.

Doanh Nhân lộ ra thần sắc thì ra là thế, dường như muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ buông chén rượu, hơi uể oải nói:

- Không lên được mặt bàn.

Sở Hoan cũng nhíu mày nói:

- Tiểu nhị, tửu lầu các ngươi vốn không có rượu ngon sao? Sao lại đều là mặt hàng như thế?

Tiểu nhị do dự một chút, rốt cục nói:

- Khách quan, vẫn còn một loại rượu, chẳng qua… !

Gã còn chưa nói xong, Sở Hoan đã lạnh lùng nói:

- Nếu còn là rượu kém như vậy, cũng không cần mang lên nữa. Nơi này của ngươi không có rượu ngon, chúng ta lại đổi quán rượu khác uống là được!

Tiểu nhị nói:

- Các vị khách quan, thật không dám giấu diếm, Thiên Diệp Hồng này là gần đây mới được bán ở phủ Vân Sơn, phủ Vân Sơn cũng có rượu ngon bản địa, là rượu Trúc Thanh Hòa Thịnh Tuyền sản xuất, rất được người ta thích… !

Sở Hoan nhíu mày nói:

- Rượu Trúc Thanh? Đúng rồi, trước kia quán rượu lớn đều uống loại rượu này.

Gã nhìn về phía Doanh Nhân, hỏi:

- Từ công tử, không bằng lại gọi hai vò rượu Trúc Thanh nếm thử hương vị? Nếu không, chúng ta lại đi nơi khác xem.

Doanh Nhân trước uống Thanh Hoa Diếu, một bụng lửa, lần này uống Thiên Diệp Hồng, tuy rằng mạnh hơn so với Thanh Hoa Diếu rất nhiều, nhưng lại cảm thấy trong rượu có một hương vị cổ quái nói không nên lời, cực kỳ thất vọng, cũng không có tâm tư uống rượu, nhưng nghe Sở Hoan nói như vậy, ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu nói:

- Lấy đến đây đi, bản công tử lại muốn nhìn một cái, quán rượu rách này của ngươi còn có rượu không ngon gì.

Đối với rượu Trúc Thanh, kỳ thật gã cũng không ôm bao nhiêu hy vọng.

Tiểu Nhị lại mang tới hai vò rượu Trúc Thanh ra một lần nữa, mở bình rượu ra, lập tức có một hương vị nồng đậm xông vào mũi, Doanh Nhân vốn mất hứng ngửi được hương rượu Trúc Thanh, lập tức tinh thần chấn động.

Kỳ thật nếu ngay mặt quyết đấu, nhất đẳng Thiên Diệp Hồng còn có chút chênh lệch so với rượu Trúc Thanh, dù sao rượu Trúc Thanh có được hầm rượu đất vàng, đây là ưu thế Phương gia không thể sánh ngang.

Thiên Diệp Hồng của Phương gia cần tiến công ngự tửu, hàng năm cần tiến cống một ngàn vò rượu ngon tới triều đình, đây cũng không thể có nửa điểm qua loa, cho nên tâm tư tửu phường Phương gia, trọng điểm đặt tại ngự tửu.

Cũng bởi như thế, chất lượng rượu phương gia đưa tới thị trường khác tự nhiên kém một chút, mà Tô gia lại nắm chặt thanh danh, rượu Trúc Thanh ở chợ đều ủ ra từ hầm đất vàng, từ đó, một chút chênh lệch vốn tồn tại giữa hai bên lại kéo lớn.

Tiểu Nhị rót rượu, Doanh Nhân nâng chén rượu lên, Phùng Ngọ Mã bên kia lặng yên không tiếng động nhanh chóng kiểm tra, lập tức cho Doanh Nhân một ánh mắt khẳng định, lúc này Doanh Nhân mới ghé mũi ngửi ngửi, uống một ngụm nhỏ, mày lập tức giãn ra, lấp tức uống cạn, thưởng thức một phen, lúc này mới mắng tiểu nhị kia:

- Quán rượu các ngươi có rượu ngon này, vì sao không sớm mang lên? Còn nói Thiên Diệp Hồng là rượu ngon nhất quán rượu các ngươi, thật đúng là một phái nói bậy, bản công tử cảm thấy… Đúng rồi, đây gọi là gì?

- Rượu Trúc Thanh!

Tiểu nhị vội đáp.

Doanh Nhân nói:

- Không sai, rượu Trúc Thanh, tên rượu này cũng không kém, hương thơm thuần mỹ, ngầm có hương trúc…

Gã cười nói với Sở Hoan:

- Sở Hoan, rượu này quả thật không kém.

Gã lập tức liền nhíu mày, hỏi:

- Thiên Diệp Hồng loại rượu kia có thể trở thành ngự tửu, rượu Trúc Thanh này có phải ngự tửu hay không?

Tôn Đức Thắng hơi lúng túng nói:

- Từ công tử, 16 Đạo Đại Tần chúng ta, mỗi đạo chỉ có thể chọn một nhà làm ngự tửu, ngự tửu Tây Sơn Đạo này là Phương gia Hãn Châu, rượu Trúc Thanh… cũng không phải ngự tửu!

Doanh Nhân dựng thăng mày lên, nói:

- Cái gì?

Gã hung hăng đập bàn, cả giận nói:

- Kiều Minh Đường làm cái quái gì, thứ tự lật ngược, lừa gạt triều đình sao?

Lời vừa ra miệng, gã đột nhiên cảm thấy mình hơi thất thố.

Tiểu nhị kia hơi biến sắc, thầm nghĩ người trẻ tuổi này thật sự là không che đậy miệng, trong quán rượu cũng dám công nhiên trách cứ Kiều Tổng đốc, nếu như bị người của quan phủ biết được, không tránh được một hồi phiền toái.

Tôn Đức Thắng liếc Sở Hoan một cái, chỉ thấy Sở Hoan bình tĩnh tự nhiên, có vẻ vô cùng điềm tĩnh, lúc này mới ghé sát vào Doanh Nhân, nói thật cẩn thận:

- Từ công tử, chọn lựa ngự tửu này không thể trách Kiều Tổng đốc. Đây… là chuyện Quang Lộc Tự phụ trách!

Doanh Nhân ngẩn ra, lập tức hiểu được cái gì, thần sắc trên mặt âm trầm xuống, đứng dậy, giọng nói lạnh lùng:

- Uống rượu ở đây không có ý nghĩa, chúng ta đi.

Gã cũng không nói nhiều, đi thẳng ra cửa, có vẻ vô cùng căm tức.

Tôn Đức Thẳng trả một thỏi bạc, mấy người đi theo ra cửa.

Lúc này Doanh Nhân vô cùng tức giận, gã thân là Hoàng tử, như nào có thể dung được phía dưới có người lừa gạt triều đình, cúi đầu đi ra, liền muốn trở về tìm Quang Lộc Tự Thiếu Khánh Thẩm Kính mắng chửi một phen.

Lúc này bầu trời đã đổ mưa phùn, mưa kéo dài, giống như một cây kim nhỏ rơi xuống từ trên không trung, người đi đường trên phố đã rất thưa thớt, đều trốn mưa, hoặc đẩy nhanh bước chân trở về nhà.

Doanh Nhân chỉ cúi đầu đi ra, mới ra khỏi cửa, cảm giác phía trước có một bóng người, trong mũi lại ngửi được một mùi thơm thản nhiên, gã cũng luyện qua võ nghệ thô thiển, phản ứng cũng nhạy bén, biết sẽ đụng phải người, chợt dừng lại.

- Ai nha!

Một tiếng mềm mại vang lên, trong giọng nói tràn đầy kinh hãi, Doanh Nhân ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy hai người chạm nhau lui về phía sau, có vẻ vô cùng bối rối.

Doanh Nhân nhìn người phía trước, nhất thời ngây người, ánh mắt rốt cuộc không chuyển đi được.

Chỉ thấy hai cô nương chống một cây dù, một cô nương trong đó mặc váy dài màu lục, trên mặt đeo một tấm che mặt màu lục, một bàn tay xách váy, nàng nhìn qua khoảng mười sáu mười bảy tuổi, dường như cùng tuổi Doanh Nhân, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, màu da trắng nõn, không tính là mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng nhìn qua vô cùng sạch sẽ, khiến người ta không khỏi nhớ tới da tựa gấm vóc, tuyệt đẹp.

Thiếu nữ này có đôi mắt trong suốt, vô cùng linh động, lông mày màu đen, trang sức không nhiều lắm cũng rất tinh mỹ, động lòng người, đôi mắt xinh đẹp hơi kinh hãi kia khiến người ta nhìn thấy liền sinh lòng trìu mến.

Doanh Nhan nhìn thiếu nữ thanh xuân giống như hoa sen mới nở này, trong nhất thời kinh ngạc ngẩn người.

Bên cạnh thiếu nữ làm ột thiếu nữ áo xanh chống ô giấy dầu, còn nhỏ hơn thiếu nữ quần lục vài tuổi, đã kêu lên với Doanh Nhân:

- Ngươi người này đi đường sao không nhìn đường, chấn kinh tỷ tỷ của ta, biết không? Ngươi còn không xin lỗi!

Đời này Doanh Nhân chưa từng nói tạ tội với người khác, gã đường đường Hoàng tử tôn sư, cho dù làm sai chuyện tình, cũng không ai dám nói một chữ ‘không’ với gã, càng không thể có người dám để gã xin lỗi.

Nhưng lúc này Doanh Nhân cũng không kìm nổi mà chắp tay, giọng nói vô cùng nhu hòa:

- Là... là ta sai rồi, ta không cần thận, nàng... nàng bị sợ hãi, thật sự là... thật sự là xin lỗi..., ta...!

Gã nhất thời không biết nói gì, xưa nay mồm miệng lanh lợi, lúc này lại hơi nói lắp, khuôn mặt lại đỏ lên.

Không biết vì sao, gã từng gặp nhiều mỹ nhân trong cung như vậy, lại chưa từng có bất cứ ai có thể đả động lòng gã, trái lại thiếu nữ quần lục này, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, không ngờ trái tim Doanh Nhân đập thình thịch, đây là cảm giác động tâm gã chưa bao giờ thể nghiệm.

Thiếu nữ quần lục thấy Doanh Nhân lắp bắp, thần sắc chấn kinh trong mắt chậm rãi biến mất, quay đầu liếc thiếu nữ bên người một cái, thấp giọng nói:

- Nguyệt Nhi, không được nói bậy.

Nàng duyên dáng thi lễ với Doanh Nhân, thản nhiên cười nói:

- Công tử không cần để ý, không có việc gì là tốt rồi!

Giọng nói của nàng giống như suối xanh vỗ đá, nhẹ nhàng, trong vắt, lúc cười thản nhiên, mắt ngọc mày ngài, giống như một đóa hoa thủy tiên lẳng lặng nở rộ, khoảng khắc phương hoa không gì sánh kịp.

Nàng kia thản nhiên cười, giống như một trận gió xuân thanh tươi, khiến Doanh Nhân chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái, lúc này đám người Sở Hoan đã theo kịp, nhìn thấy Doanh Nhân như vậy, đều cảm thấy kỳ quái.

Thiếu nữ quần lục kia cũng không nói nhiều, thấy Doanh Nhân ngơ ngác nhìn mình, lại cười nhẹ, xoay người muốn rời khỏi. Doanh Nhân cũng không kìm nổi lòng vươn tay ra, kêu lên:

- Nàng... nàng tên gì?

Trước mặt mọi người, hỏi tên cô nương người ta, đây là tối kỵ, Doanh Nhân mắt thấy thiếu nữ quần lục muốn rời khỏi, nhất thời tình thế cấp bách, vẫn không kìm nổi hỏi ra tiếng.

Thiếu nữ quần lục liếc Doanh Nhân một cái, đầu tiên ngẩn ra, lập tức che miệng cười, tuy rằng tuổi nàng không lớn, nhưng động tác như vậy, lại uyển chuyển động lòng người, trong thanh mỹ lộ ra vài phần quyến rũ.

Nguyệt Nhi bung dù bên cạnh trừng mắt liếc Doanh Nhân một cái, hiển nhiên rất bất mãn đối với Doanh Nhân, lập tức nhẹ giọng nói với thiếu nữ quần lục:

- Tỷ tỷ, đó là một tên ngốc... !

Thiếu nữ quần lục vươn tay ngọc điểm nhẹ cái trán Nguyệt Nhi một chút, dịu dàng nói:

- Cho muội không cần nói lung tung, nhưng muội vẫn không vâng lời, xem ta trở về thu thập muội thế nào.

Đúng lúc này, nghe được tiếng xe ngựa vang, một cỗ xe ngựa chạy qua bên người thiếu nữ quần lúc, nhưng lập tức dừng lại, một cái đầu vươn ra từ cửa xe, nhìn thiếu nữu quần lục, cười ha ha nói:

- A, đây không phải Lăng Sương cô nương sao? Thật là trùng hợp, Lăng Sương cô nương, sao nàng lại có nhã hứng đi dạo trên phố, bổn thiếu gia nhàn rỗi không việc, vừa lúc đi cùng nàng một chút, nàng xem thến ào?

Người này thần sắc cổ quái, giọng điệu lỗ mãn, tràn đầy ý trêu đùa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.