Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 201: Bất ngờ




Việc trọng đại nhất năm năm một lần toàn Tây Sơn Đạo rốt cuộc chào đón ngày mở màn, tiêu điểm phủ Vân Sơn nháy mắt chuyển dời đến đại hội bình chọn ngự tửu thiết lập ở thành tây.

Điểm thiết lập bình chọn ngự tửu tại một sân trống trải ở thành tây, trước đó đã do Công Bộ Ti địa phương phái người dựng sân sẵn, diện tích sân thật lớn, bốn phía đều là hàng rào gỗ cao nửa người, tạo thành một cái sân rất lớn, chung quanh hàng rào gỗ, mỗi mười bước lại có một gã binh sĩ Cấm vệ quân đeo đao.

Một một tửu phường tham gia bình chọn ngự tửu, trước đó đều đã tốn 20 lạng bạc mua tư cách dự thi, có được tư cách dự thi, sẽ nhận một thẻ trúc từ Công Bộ Ti, đây là thẻ thư cách vào bàn, tieu chí trên thẻ đại biểu rõ ràng tửu phường, người cầm thẻ tư cách trong tay, mới có tư cách qua hàng rào gỗ vào trong sân.

Mà những người đứng xem, lại chỉ có thể ở ngoài hàng rào gỗ xem việc trọng đại.

Người của Công Bộ Ti cũng muốn nổi bật, nghĩ ra một ý tưởng, bất luận tửu phường gì có thể bỏ ra tiếp 20 lạng bạc, thì có thể cắm một lá cờ bên cạnh hàng rào gỗ ở đây, trên lá cờ có thể viết tên tửu phường.

Đối với tửu phường nhỏ mà nói, tốn 20 lạng bạc cắm lá cờ, thật sự là quá đắt, hoàn toàn không đáng. Nhưng đối với tửu phường lớn mà nói, 20 lạng bạc căn bản là không đáng kể, thật sự không tính là cái gì, cắm lá cờ lên, chẳng khác nào làm tuyên truyền, cho nên bốn phía hàng rào gỗ, cũng cắm bốn năm mươi lá cờ, ngày hôm đó không mưa có gió, cờ đón gió bay phấp phới, rất uy phong.

Dựa theo quy củ, đấu loại ban đầu không cần do Quang Lộc Tự Thiếu Khanh Thẩm Kính tự thân xuất mã, là do mười tên cao thủ về rượu tới bình chọn, mười ngày này trải qua chọn lựa tinh tế trong tửu đạo, hơn nữa nhất định phải có bốn chữ đức cao vọng trọng, đến từ các nơi của Tây Sơn Đạo.

Trước khi chọn ra bốn tửu phường lớn cuối cùng, tất cả giai đoạn thi đấu bình chọn đào thải là do mười ngày này quyết định.

Lúc này mười đại tửu sư đã xếp một hàng ngồi trên ghế, phía trước mười người là một bàn gỗ thật dài, trải vải đỏ lên, lộ ra không khí long trọng.

Trong cuộc bình chọn này, đều do người của tửu phường mang rượu ngon nhất ủ trong tửu phường của mình, đi theo thứ tự tửu sư đầu tiên tới tửu sư cuối cùng, do đám tửu sư bình chọn sắc rượu, hương rượu vài phương diện.

Mỗi tửu sư sau khi đưa ra lựa chọn của mình, sẽ lấy ra tấm biển.

Mà tấm biển lấy ra chia làm thượng thượng, thượng trung, thượng hạ, trung thượng, trung trung, trung hạ, hạ thượng, hạ trung, hạ hạ chín tầng, tấm biển mười tên tửu sư đưa ra sẽ treo lên, đợi sau đó căn cứ lựa chọn của mười tửu sư làm một quyết định công bằng.

Tuy nói trong đó tránh không được một ít màn đen, nhưng dù sao trước mắt dân chúng, hơn nữa các tửu phường ở tửu giới phủ Vân Sơn rốt cuộc có vị trí gì, trên thực tế người trong tửu nghiệp cũng vô cùng rõ ràng.

Tửu phường tranh đấu ở đây, cũng không coi trời bằng vung, đều tự suy xét thực tế, thầm muốn tranh cao thấp với tửu phường cùng trình độ mà thôi, một số tửu phường vô danh trong giới rượu Tây Sơn Đạo đột nhiên nổi lên, hoặc tửu phường danh khí rất lớn lại bị đào thải dễ dàng, đều sẽ khiến mọi người hoài nghi, cho nên quan phủ cũng không được bình chọn lung tung.

Ngày thứ nhất liền bắt đầu tiến vào giai đoạn đấu loại, trong hơn một trăm bốn mươi nhà tham gia bình chọn ngự tửu này, mười tửu sư tuy rằng đều là người có tửu lượng rất lớn, nhưng cũng không có khả năng hai ba ngày liền có thể chọn lựa ra toàn bộ.

Tuy nói người trong tửu đạo đến xem rất nhiều, người vây đầy chung quanh, nhưng người trong tửu đạo tới phủ Vân Sơn vẫn là hướng về trận chung kết cuối cùng, những thứ mới lạ ngày đầu tiên, trong mười phần chẳng qua tới sáu bảy phần mà thôi.

Hòa Thịnh Tuyền và Diệu Thảo Đường tự nhiên cũng phái người tới đây, nhưng diễn viên chính đều không ra khỏi thành ngay từ đầu, Lâm Lang và Phương Chính Hạo đều không xuất hiện, Hòa Thịnh Tuyền phái Tô bá cầm thẻ tư cách đi tới.

Mấy ngày bình chọn đầu này, náo nhiệt có thừa mà phấn khích không đủ, thật sự chú ý, đơn giản là ông chủ tửu phường này, đều hy vọng có thể lấy được một thứ tự tốt.

Mãi đến ngày thứ sau, không khí mới bắt đầu thật sự náo nhiệt phấn khích, bởi vì ngày thứ sau liền bình chọn ra mười tửu phường đứng đầu, Lâm Lang và Phương Chính Hạo vẫn không hiện thân, nhưng rượu Trúc Thanh Hòa Thịnh Tuyền và Thiên Diệp Hồng Phương gia Hãn Châu lại đều không ngoài dự đoán của mọi người tiến vào trước mười.

Hai loại rượu ngon này trong lòng mọi người, đó là phải tới cuối cùng mới có thẻ quyết thắng bại, trước trận chung kết nếu bị đào thải, vậy có vẻ quá mức quái lạ.

Sau khi ngày thứ sau chọn ra mười rượu ngon đứng đầu, đông gia mười tửu phường trúng cử trước mười không thiếu được chúc mừng bốn phía trong thành một phen, có thể tiến vào trước mười, cũng đại biểu cho tiền đồ ngày sau của tửu phường.

Ban ngày tuy rằng Sở Hoan luôn trực tại hành dinh, nhưng buổi tối mỗi ngày trở lại Tô phủ đều biết được tiến độ trận đấu trước mắt từ miệng Lâm Lang, ngày đó hắn chưa trở lại Tô phủ, liền từ trong miệng người trên đường biết được mười tửu phường đứng đầu đã xuất hiện, rượu Trúc Thanh Hòa Thịnh Tuyền tự nhiên là không có bất luận chậm trễ gì tiến vào trong đó.

Ngày đó bầu trời tối đen trở lại Tô phủ, hắn liền cảm thấy không khí áp lực trong Tô phủ, ngọn đèn chính đường lóe ra, đi đến trước cửa, lại phát hiện vài người đang ngồi trong chính đường.

Lâm Lang ngồi ở chủ tọa, thần sắc nhìn qua vô cùng tiều tụy, nhưng sắc mặt nàng thoạt nhìn có vẻ vô cùng tái nhợt, vẻ mặt tái nhợt kia, khiến lòng Sở Hoan chua xót, nhưng cũng mơ hồ biết đã xảy ra chuyện lớn.

Ngoại trừ Lâm Lang, Tô bá cũng ở trong chính đường, còn hai người khác cũng là người quen của Sở Hoan, đều tới từ tửu phường huyện thành, một là đại tác sư Hàn Uyên, người còn lại là Lương phường phủ dượng của Lâm Lang.

Không khí trong chính đường yên tĩnh như chết, không khí áp lực tới cực điểm, Sở Hoan đứng ngoài cửa, không ai trong phòng phát hiện ra, loại không khí này mãi đến lúc Sở Hoan nâng bước tiến vào mới hơi bị phá vỡ.

Sở Hoan đi vào trong đường, Tô bá là người đầu tiên nhìn thấy, đối mắt với Sở Hoan lại lộ ra nụ cười khổ, lắc đầu. Điều này khiến Sở Hoan nghi hoặc trong lòng, mà tiếng giáp trụ ma sát khi hắn đi lại, khiến mấy người khác đều quay đầu qua. Lâm Lang nhìn thấy Sở Hoan, dường như muốn đứng lên, nhưng cảm giác cả người vô lực, buồn bã cười.

Lương phường chủ và Hàn Uyên chợt thấy một người đàn ông mặc giáp trụ tiến vào, nhất thời không nhận ra, còn giật mình kinh hãi. Chờ khi nhìn thấy mặt Sở Hoan, Hàn Uyên mới chắp tay, lại không nói gì, mà Lương phường chủ cúi đầu, ngay cả chòn đón không không.

Sở Hoan lại cười nói:

- Hàn bá, sao bá lại tới đây?

Hắn nhìn về phía Lương phường chủ, tuy rằng hắn chán ghét người này đến cực điểm, nhưng cũng biết Lương phường chủ là bề trên của Lâm Lang, xem trên mặt mũi Lâm Lang, vẫn chắp tay cười nói:

- Lương phường chủ, đã lâu không gặp!

Lương phường chủ ngẩng đầu liếc nhìn Sở Hoan một cái, vẻ mặt xấu hổ, cười gượng hai tiếng, chỉ là nụ cười kia còn khó coi hơn là khóc, ánh mắt lại lòe lòe, không dám đối diện Sở Hoan, cũng không biết có phải sợ hãi Sở Hoan một thân giáp trụ hay không.

Lâm Lang vô lực thở dài, nói:

- Sở… Sở Hoan, ngươi cũng ngồi đi!

SỞ Hoan ngồi xuống bên cạnh Hàn Uyên, lúc này mới nhìn về phía Lâm Lang, cười nói:

- Đại đông gia, trên đường ta đã nghe nói, rượu Trúc Thanh Hòa Thịnh Tuyền tiến vào trước mười, ngày mai tạm nghỉ một ngày, sau đó liền có thể chọn ra bốn, cuối cùng tiến vào trận chung kết.

Thấy sắc mặt Lâm Lang không tốt, nhíu mày, lại liếc mọi người trong đường một chút, nhíu mày nói:

- Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Thân thể Lương phường chủ run lên, đầu hơi nâng lên, liếc Lâm Lang một cái, nhưng lập tức lại cúi thấp, trên tràn không ngừng đổ mồ hôi lạnh, rốt cuộc không kìm nổi nói:

- Lâm Lang, lần này… lần này đều là sai lầm của ta, con… bất kể con trách phạt dượng thế nào, dượng… dượng tuyệt đối cũng không trách con… !

Lâm Lang cũng không liếc gã một cái, càng không để ý tới, chỉ nhíu mày, dường như nghĩ tới cái gì.

Sở Hoan nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên nghĩ tới cái gì, ghé sát vào Hàn Uyên, thấp giọng hỏi:

- Hàn bá, lần này hai người tới, là… vì đưa tửu vương mà tới sao?

Lần trước Sở Hoan và Lâm Lang tới huyện thành, chứng kiến căn phòng bí mật trong hầm đất vàng, bên trong căn phòng bí mật cất hai vò tửu vương, đó có thể nói là sát khí lớn nhất để Hòa Thịnh Tuyền tranh đạt tên ngự tựu.

Hiện giờ đã trúng cử mười loại mạnh nhất, ngày mai đại hội bình chọn ngự tửu sẽ nghỉ tạm một ngày, sau đó mặt trời tới ngọ sẽ chọn ra bốn loại rượu ngon nhất, đến tối là thời điểm cao trào tiến hành bìn chọn ngự tửu, tiến hành quyết đấu ngự tửu cuối cùng thể nào.

Hàn Uyên và Lương phủ chủ xuất hiện ở Tô phủ hôm nay, nếu không có gì bất ngờ mà nói, tám chín phần mười là đem hai vò tửu vương trân quý tới đây, chuẩn bị ứng phó trận chung kết cuối cùng.

Hàn Uyên nghe Sở Hoan hỏi như vậy, thần sắc lại xấu hổ, liếc Lương phường chủ một cái, lại liếc Lâm Lang một cái, nhưng không nói một câu, chẳng qua vẻ mặt lập tức từ xấu hổ biến thành ngưng trọng.

Lâm Lang rốt cục than nhẹ một tiếng, cười khổ nói:

- Sở Hoan, tửu vương của chúng ta… đã không còn!

Sở Hoan gẩn ra, mày nhăn lại:

- Đã không còn?

Nháy mắt hắn hiểu được, không khí trong chính đường hôm nay áp lực như thế, xem ra quả thật sát khí lớn nhất của Hòa Thịnh Tuyền là tửu vương đã xảy ra vấn đề.

Lúc này Lương phường chủ rốt cuộc ngồi không yên, gã thân là bề trên, không ngờ quỳ phốc một tiếng, nước mắt nước mũi nói:

- Lâm Lang, là dượng vô dụng, không thể… không thể giúp con bảo vệ tốt tửu vương, con… con đánh dượng vài cái tát cho hả giận… !

Lâm Lang nhíu mày, đứng dậy nói:

- Ngài mau đứng lên, thành bộ dáng gì nữa.

Nàng ra hiệu Tô bá nâng dậy, Tô bá và Hàn Uyên bên cạnh liền tiến tới nâng Lương phường chủ dậy.

Lương phường chủ nhìn qua vô cùng uể oải:

- Lâm Lang, dượng thật không ngờ xảy ra chuyện như vậy, sớm biết như vậy, nói cái gì dượng cũng sẽ không xuống xe… !

Lâm Lang liếc Lương phường chủ một cái, cũng không nhiều lời, đi ra ngoài cửa, Sở Hoan thấy thân thể mềm mại của Lâm Lang dường như đang run rẩy, vội vàng đuổi theo. Lâm Lang đi tới trong viện, lúc này dừng bước dưới một thân cây, đứng ở đó, nhìn qua mảnh mai bất lực khác thường.

Sở Hoan đi đến bên người nàng, thấp giọng nói:

- Nếu chuyện đã xảy ra, cũng không phải nghĩ nhiều, chúng ta nghĩ cách khác là được.

Lâm Lang xoay người nhìn Sở Hoan, đôi mắt đỏ lên, giọng nói vô lực:

- Ta vốn định dựa vào tửu vương vật lộn lần cuối, nhưng… nhưng ông trời lại ức hiếp Tô gia ta như thế, ngay cả cơ hội cuối cùng cũng không cho ta… Sở Hoan, chàng nói ta nên làm gì bây giờ? Ta nên làm gì bây giờ?

Nếu không phải còn có điều cố kỵ, lúc này nàng thật muốn nhào vào trong lòng Sở Hoan khóc lớn một hồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.