Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 239: Thần Phật bất tử




Sở Hoan liếc nhìn Tố Nương trên giường mềm, chỉ thấy trong miệng Tố Nương vẫn đang rên rỉ muốn nước, thân thể của nàng không ngừng vặn vẹo, hai tay bắt đầu xé loạn trên người mình, Sở Hoan biết Tố Nương trúng “Hoan Hỉ Đan’, vừa rồi cũng nghe được từ trong miệng bọn họ, đây là một loại dược vật thúc tình lợi hại, hắn không biết loại dược vật này sẽ thương tổn lớn thế nào đối với Tố Nương, nhưng biết tiếp tục như vậy sẽ bất lợi đối với thân thể Tố Nương, cũng không do dự, nắm lấy dao găm máu, đi từng bước tới gần Phật Di Lặc.

Trong mắt Phật Di Lặc vốn tràn đầy vẻ sợ hãi, nhưng khi Sở Hoan từng bước tới gần, vẻ sợ hãi trong mắt gã chậm rãi tiêu tan, dường như nghĩ tới cái gì, trong đôi mắt lại hiện ra vẻ khinh miệt.

- Ngươi muốn giết ta?

Phật Di Lặc chắp hai tay sau lưng, nhìn chằm chằm Sở Hoan cười lạnh nói:

- Ngươi cho là ngươi có thể giết được ta?

Sở Hoan dừng bước chân, thản nhiên nói:

- Lưu Tụ Quang ngươi cũng không phải Thần, cũng không phải Phật, vì sao ta không giết được ngươi?

Thân thể Phật Di Lặc chấn động, thất thanh nói:

- Ngươi... ngươi biết ta là ai?

Sở Hoan cười lạnh nói:

- Chỉ là ta thật không ngờ, Lưu lão thái gia trước mặt người khác dạng chó hình người, sau lưng cũng làm ra hoạt động dơ bẩn như vậy. Hành vi phóng đãng của ngươi, dâm loạn am ni cô này, điều này ta mặc kệ, nhưng ngươi lợi dụng thủ đoạt đê tiện, dâm dục thê nữ người, vậy thực đáng chết.

Phật Di Lặc nâng tay, tháo mặt nạ của mình xuống, lộ ra gương mặt nhìn qua già nua nhưng làn da lại bảo dưỡng vô cùng tốt, dĩ nhiên là Lưu Tụ Quang hội trưởng thương hội phủ Vân Sơn.

Lưu Tụ Quang ném mặt nạ trong tay, cười to nói:

- Lão phu quả thật là coi khinh ngươi, Sở Hoan, sao ngươi lại tìm tới nơi này được?

Lão dĩ nhiên cũng đã nhận ra Sở Hoan.

Hôm nay Sở Hoan muốn giết Lưu Tụ Quang, cho nên cũng không thay đổi giọng nói của mình, hắn từng gặp gỡ Lưu Tụ Quang ở yến hội Tô phủ, Lưu Tụ Quang này nghe giọng hắn, cũng đã nghĩ tới.

Sở Hoan tháo mặt nạ xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lưu Tụ Quang, thản nhiên nói:

- Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm.

Hắn dừng một chút, giọng nói lạnh lùng:

- Lưu Tụ Quang, cần ta ra tay giúp ngươi hay không?

Lưu Tụ Quang lắc đầu thở dài:

- Sở Hoan, ngươi giết không chết ta!

Sở Hoan cười lạnh nói:

- Chân ngươi không thực, xem ra không có trụ cột võ công gì, ta quả thật không biết ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy?

- Võ công của ta quả thật không bằng ngươi.

Lưu Tụ Quang cười ha ha nói:

- Nhưng cho dù ta trói gà không chặt, cho dù ngươi có khả năng thông thiên triệt địa, ngươi cũng không thể giết chết ta.

Sở Hoan thấy lão nói vô cùng tự tin, quả thật có lòng nghi hoặc.

Sở Hoan nhìn thấy chân Lưu Tụ Quang không có nền móng, căn bản không phải người tập võ, nhưng lão lại tự xưng giết không chết lão, lại không biết lão lấy tự tin này từ đâu, chẳng lẽ nơi này còn có mai phục khác?

Tuy rằng Lưu Tụ Quang qua tuổi sáu mươi, nhưng da thịt trên người quả thật không nhẽo, nếu chỉ nhìn thân thể lão, chỉ tưởng người bốn mươi mà thôi.

Lão liếc nhìn Sở Hoan, dĩ nhiên nhàn nhã ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, rót một chén rượu, nhấp một ngụm, vô cùng thích thú nói:

- Sở Hoan, chuyện tới nước này, lão phu cũng không muốn nói râu ria vô nghĩa. Từ nay về sau, ngươi làm việc cho lão phu, lão phu có thể cung cấp tiền vàng không hết cho ngươi, có thể cho ngươi hưởng thụ vinh hoa phú quý, còn nữ nhân... Ha ha, chỉ cần ngươi thích, lão phu tuyệt đối sẽ không khiến ngươi thất vọng.

Lão chỉ chỉ Tố Nương trên giường, nói:

- Nữ nhân này vẫn là tấm thân trinh nữ, vốn lão phu muốn lưu cho mình hưởng dụng, chỉ cần ngươi nguyện ý làm việc cho lão phu, đây là lễ vật thứ nhất lão phu tặng cho ngươi... Đây không phải nữ tử bình thường, sau khi ngươi hưởng dụng, sẽ biết được diệu dụng của nàng.

Sở Hoan giận dữ trong lòng, lại tới gần vài bước, lạnh lùng nói:

- Thật ra ta rất kỳ quái, ngươi chỉ là một hội trưởng thương hội, vì sao tốn rất nhiều tài lực xây dựng căn phòng bí mật ở đây? Chẳng lẽ chỉ vì chơi gái? Ngươi tự xưng bổn tọa, lại không biết ngươi rốt cuộc có thân phận gì?

Lưu Tụ Quang cười ha ha nói:

- Ngươi muốn biết?

Lão lắc đầu:

- Chẳng qua hiện giờ cũng không thể nói cho ngươi, nhưng chỉ cần ngươi thật lòng làm việc cho lão phu, lão phu tin tưởng có một ngày ngươi sẽ rõ ràng hết thảy... !

Lão uống cạn rượu trong chén, chăm chú nhìn Sở Hoan nói:

- Hiện giờ ngươi chỉ là một Vệ tướng nho nhỏ, theo lão phu, chẳng những hưởng hết vinh hoa phú quý, hơn nữa lão phu có thể cam đoan, có ngày, lão phu có thể tiến cử ngươi làm Đại tướng quân!

Lão nói vô cùng tự tin, dường như thực sự có thực lực đó.

Sở Hoan biết trên người Lưu Tụ Quang tất có bí mật, nhưng lúc này Tố Nương trúng độc rất nặng, cân não vừa chuyển, giọng nói dịu đi một chút, nói:

- Có một số việc, chúng ta có thể thương lượng, chẳng qua ta không thích nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Ngươi lấy giải dược giải độc cho nữ nhân này trước, những chuyện khác, chúng ta lại bàn!

- Giải đôc?

Lưu Tụ Quang ngẩn ra, khóe miệng lập tức lộ ra ý cười nói:

- Vì sao phải giải độc? Nữ nhân này ăn phải Hoan Hỉ Đan, chờ lúc ngươi hưởng dụng, nàng sẽ phối hợp ngươi, như vậy chẳng phải rất tốt? Hơn nữa Hoan Hỉ Đan vốn không phải độc dược, không dược nào có thể giải!

- Không dược nào có thể giải?

Lòng Sở Hoan trầm xuống:

- Nàng sẽ chết?

Lưu Tụ Quang lắc đầu nói:

- Vậy thì sẽ không, chẳng qua trong vòng vài canh giờ, toàn thân nàng sẽ dục hỏa thiêu đốt, nếu có nam nhân còn tốt, nếu không có... ha ha, thì phải chịu dục hỏa tra tấn vài canh giờ... !

Lão đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhíu mày, liếc Tố Nương một cái, cảnh giác nói:

- Vì sao ngươi để ý tới nàng như vậy?

Lúc này Sở Hoan cách Lưu Tụ Quang vài bước, vốn định lấy giải dược trên người Lưu Tụ Quang, nhưng lúc này nghe Lưu Tụ Quang nói, không hề có giải dược, sát tâm đột nhiên nổi lên, nắm chặt dao găm.

Lưu Tụ Quang tự nhiên nhận thấy hành động khác thường của Sở Hoan, cười lạnh nói:

- Thế nào, ngươi còn không rõ? Còn muốn giết ta? Nhưng chớ nói ta không cho ngươi cơ hội, ngươi giết không chết ta!

Sở Hoan lại tiến tới phía trước một bước, Lưu Tụ Quang nói tự tin như thế, không thể không khiến Sở Hoan nghi hoặc, nhưng hắn rõ ràng cảm giác bốn phía không có mai phục khác, thật sự không biết vì sao Lưu Tụ Quang tự tin như vậy.

Lưu Tụ Quang chậm rãi đứng dậy, nói:

- Bổn tọa biết ngươi không tin... Chẳng qua không sao, bổn tọa cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi giết chết ta, tính ngươi có bản lĩnh, nếu giết không chết ta, ngươi liền làm việc cho bổn tọa thế nào?

Lão kéo vạt áo ngực, lộ ra bộ ngực trắng, chỉ vào trái tim mình nói:

- Ngươi đâm một đao vào chỗ này, xem bổn tọa có thể chết hay không!

Sở Hoan đề phòng lão lừa dối, nhưng xem bộ dạng của lão, quả thật nhìn không ra rốt cuộc có lừa bịp gì.

Hắn nhìn chằm chằm ngực Lưu Tụ Quang, mơ hồ phát hiện giữa ngực Lưu Tụ Quang, không ngờ có một hình xăm, hình xăm rất nhỏ, lớn khoảng ngón áp úp, là một bức đồ hình chữ ‘vạn’.

Chỉ vì Lưu Tụ Quang thải âm bổ dương, da thịt trắng nõn, hơn nữa không có nếp nhăn, cho nên thấy rõ ràng.

- Đến đây!

Lưu Tụ Quang trái lại hùng hổ dọa người, xé áo, lạnh lùng nói:

- Có bản lĩnh thì đâm một dao vào ngực bổn tọa, xem ngươi có thể giết chết bổn tọa hay không?

Sở Hoan không do dự nữa, tay nâng dao, dao găm giống như rắn độc đâm về phía ngực Lưu Tụ Quang.

Trong đôi mắt Lưu Tụ Quang xẹt qua một tia hoảng sợ, nhưng nháy mắt lại tràn đầy tự tin. Khi dao găm của Sở Hoan đâm vào ngực lão, lúc máu tươi tràn ra, ánh mắt tràn đầy tự tin của Lưu Tụ Quang đột nhiên biến thành không thể tin được.

Máu tươi chảy xuống, lão cũng cảm giác được đau đớn kịch liệt trước ngực, mặt lão nháy mắt trở nên tái nhợt, chịu đựng đau nhức, run giọng nói:

- Không... không có khả năng, ngươi... sao ngươi có thẻ... sao ngươi có thể giết chết ta... ?

Vẻ mặt lão không tin, trong miệng cũng bắt đầu tràn máu tươi ra ngoài.

Lưu Tụ Quang cúi đầu, nhìn dao găm cắm thật sâu vào ngực mình, thân thể lảo đảo. Sở Hoan rút dao găm ra, một cỗ máu tươi phun ra, Lưu Tụ Quang lui liền hai bước, đặt mông ngồi trên ghế, thân thể co giật, vẫn còn không dám tín, ngẩng đầu nhìn Sở Hoan, run ginogj nói:

- Ngươi... sao ngươi có thể... sao ngươi có thể giết chết... giết chết ta... !

Sở Hoan thấy lão sắp chết, miệng vẫn còn nói lời kỳ quái, chỉ cảm thấy rất lạ, cảm thấy lão già này có phải kinh hãi quá độ mà thần kinh hay không, hắn lạnh lùng nói:

- Ta nói rồi, ngươi không phải Thần, cũng không phải Phật, chỉ cần là phàm nhân, vốn không có giết không chết!

Hai mắt Lưu Tụ Quang phẫn nộ, nói bằng giọng cổ quái:

- Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là hắn... Là hắn lừa ta... không... ta là.... ta là giết không chết... !

Lão oán độc nhìn Sở Hoan, hơi thở yếu dần:

- Sở Hoan, ngươi... ngươi giết ta, ngươi cũng... ngươi cũng chạy không được... Chư Thần chư Phật sẽ không... sẽ không bỏ qua cho ngươi... !

Lão dùng hết khí lực toàn thân, chỉ vào Sở Hona:

- Cho dù ngươi... ngươi chạy đến chân trời... chân trời góc biển, chư Thần... chủ phật cũng sẽ... sẽ không bỏ qua cho ngươi... !

Nói xong câu đó, thân thể lão co giật mạnh hai cái, cuối cùng phun ra một hơi, liền chết ngồi trên ghế.

Sở Hoan giết chết Lưu Tụ Quang, nghe được phía sau truyền tới động tĩnh, quay đầu nhìn, thấy ni cô bị thương kia đang khập khiễng chạy ra ngoài cửa.

Sở Hoan giết hai ni cô, thêm Lưu Tụ Quang, chỉ trong khoảng khắc ba người mất mạng, ni cô này tự biết không thể may mắn thoát khỏi, muốn nhân cơ hội chạy trốn, nếu nàng đã thấy mặt Sở Hoan, biết thân phận Sở Hoan, Sở Hoan nào để nàng rời khỏi, tay vung lên, dao găm bay ra giống như mũi tên, cắm vào gáy ni cô, ni cô kia ngã xuống mặt đất, liền bất động.

Trong phòng tràn đầy mùi máu tươi, Tố Nương rên rỉ lúc đầu có vẻ hơi khó chịu, nhưng hiện giờ đã vô cùng câu hồn, thậm chí nàng đã xé quần áo, lộ ra yếm nhỏ hồng phấn.

Bộ ngực nhô lên, yếm nhỏ kia cũng bị hở ra, dường như cũng bị căng nứt ra.

Sở Hoan vội bước tới, thấy quần áo Tố Nương bị chính nàng xé rách, tuy rằng lộ ra không nhiều lắm, nhưng cái bụng bằng phẳng trắng nõn đã lộ ra, da thịt non mềm, lúc này bất chất gì khác, giơ tay giữ lại quần áo giúp Tố Nương, muốn kéo lên cho nàng.

Tố Nương ngửi được hương vị nam tử trên người Sở Hoan, thân thể lại nóng lên, trong mơ màng, không có ý thức, dựa vào bản năng ngồi dậy, dĩ nhiên ôm cổ Sở Hoan, đôi mắt quyến rũ như tơ, giọng nói mềm mại:

- Ngươi... ngươi cho ta nước... trên người ta nóng quá... ta thật là khó chịu, ngươi... ngươi cứu ta đi... !

Sở Hoan kéo lại vạt áo cho nàng, Tố Nương đột nhiên ôm cổ hắn, hắn tránh lé không kịp, trong khi giật mình, Tố Nương đã hôn khuôn mặt Sở Hoan theo bản năng, nhìn qua trúng độc rất nặng.

Hoan Hỉ Đan kia chẳng những khiến ngươi ta đánh mất bản tính rơi vào trong tình dục, hơn nữa có thúc giục sinh lý con người rất lớn, ngày thường trên người Tố Nương đã có mùi thơm cơ thể trinh nữ nhàn nhạt, lúc này dược tính phát tác, cũng khiến mùi hương cơ thể của trinh nữ kia phát ra nồng đậm hơn, còn có song phong mê người, đều tiến vào lỗ mũi Sở Hoan.

Sở Hoan biết Tố Nương đánh mất bản tính, càng biết thân thể nàng đang chịu dày vò rất lớn, không ngừng đau lòng, dịu dàng nói:

- Tố Nương tỷ, ta là Nhị lang, tỷ không nên cử động, hiện giờ ta mang tỷ đi!

Tố Nương làm sao nghe được lời hắn nói hiện giờ, chỉ ngửi thấy hương vị nam tử trên người Sở Hoan liền cảm thấy vô cùng thoải mái, không ngừng hôn lên mặt Sở Hoan. Sở Hoan đẩy Tố Nương ra, nhưng nàng lại giống như ngọn lửa ôm tới, Sở Hoan vừa gấp vừa thương, lại đẩy Tố Nương ra, xoay người lục soát thân thể Lưu Tụ Quang.

Tuy Lưu Tụ Quang nói rằng không có giải dược, nhưng ai biết được lão có nói dối hay không.

Lưu Tụ Quang chỉ mặc quần áo nhẹ, cũng không dày, rất dễ dàng lục soát toàn thân lão, cũng không có đồ gì, thấy trên mặt đất bên cạnh bày quần áo khác của Lưu Tụ Quang, Sở Hoan lại tới lục soát, thật ra không ít ngân phiếu vàng, còn có Phật châu các loại, đột nhiên phát hiện trong đó có một viên đá nhỏ hình tròn, hai bên đều dẹt.

Sở Hoan nhíu mày, cầm lấy thả vào lòng bàn tay, liền cảm giác lạnh lẽo một hồi, vien đá này cũng không phải viên đá bình thường, hai mặt đều có đồ họa.

Đồ họa phía trước là một bộ lõa nữ đồ, đường cong tinh mịn, phác thảo ra nữ nhân lõa lồ rất sống động, vô cùng yêu mị gợi cảm, mặt trái là ký hiệu cổ quái, Sở Hoan nhìn thấy giống văn tự gì, chưa từng thấy qua, căn bản xem không hiểu.

Nếu chỉ có lõa nữ đồ kia, Sở Hona cảm thấy đây là vật yêu thích của Lưu Tụ Quang, cất dâm vật này, có ký hiệu cổ quái mặt bên, lại khiến Sở Hoan ý thức được có lẽ viên đá này không đơn giản như tưởng tượng của mình.

Viên đá này được Lưu Tụ Quang mang theo bên người, hiển nhiên không phải vật bình thường.

Tố Nương mơ mơ màng màng đứng lên, trên người lại bủn rủn vô lực, nàng quay cuồng trên giường, không cẩn thận lăn khỏi giường. Sở Hoan cũng không có thời gian nghĩ nhiều, cất viên đá có ký hiệu đặc thù kia vào lòng mình, tiến lên ôm ngang lấy Tố Nương, liền bước ra bên ngoài. Tố Nương bị ôm lấy, lại bắt đầu không thành thật, hai tay sờ loạn trên người Sở Hoan, dường như muốn xé quần áo Sở Hoan.

Sở Hoan không có cách nào khác, mặc nàng giày vò trên người mình, rời khỏi màn, hắn cẩn thận buông Tố Nương, sau đó trở về phòng, đặt bốn thi thể trên giường, thu hồi dao găm, lập tức cầm bình rượu, tưới rượu lên giường và thi thể, sau khi tưới đều vò rượu ngon, hắn cầm lấy ngọn đèn trên bàn, vứt lên giường, bùng một tiếng, giường lập tức bốc cháy, thi thể cũng ở trong ngọn lửa hừng hực.

Sở Hoan nhanh chóng ra ngoài, lại ôm ngang Tố Nương, nhanh chóng rời khỏi.

Thân thể Tố Nương đẫy đà, thơm thơm mềm mại, nhưng không nặng, hơn nữa khí lực Sở Hoan rất lớn, Tố Nương ở trong lòng hắn như không có gì. Hắn nhánh chóng rời khỏi căn phòng bí mật, rời khỏi căn phòng, liền nhìn thấy nữ ni dẫn mình mở cơ quan lúc trước vẫn còn nằm trên mặt đất, hắn giơ tay chạm vào cơ quan trên vách đá mà nữ ni đã chạm qua trượt vài cái, liền nhìn thấy khe hở trên vách đá quả nhiên dần khép lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.