Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 352: Thần tiễn thủ




Hoàng hậu thấy sát ý trong mắt Hoàng đế vẫn chưa tan, vô cùng lo lắng. Sợ rằng lúc này Hoàng đế lại muốn giết người. Trong không gian nắng vàng rực rỡ, hương hoa thơm ngát này mà giết người chung quy cũng không phải chuyện tốt.

Hoàng hậu theo Hoàng đế đã ngót ba mươi năm, dĩ nhiên hiểu rõ tính cách của Hoàng đế. Năm đó khi Nam chinh Bắc chiến, Hoàng đế đã nổi tiếng là người lạnh lùng, trị quân cực nghiêm. Sau khi lập quốc, tính khát máu vẫn như cũ không thay đổi, chỉ là không tùy tiện giết người mà thôi. Tuổi càng lớn, sát ý trong lòng Hoàng đế không vì năm tháng trôi qua mà yếu bớt, ngược lại càng ngày càng trở nên hiếu sát. Bình thường chỉ cần thần tử nói sai một câu, cũng đều có thể đưa tới họa sát thân.

Hoàng hậu dù vẫn hết mực khuyên can nhưng một khí sát ý nổi lên, thì Hoàng hậu cũng không thể ngăn cản.

Hôm nay quần thần tụ tập tại Thiết Huyết viên, Hoàng hậu thật sự không muốn thấy Hoàng đế trong hoàn cảnh như thế này mà giết người. Bà biết nếu như vào thời điểm Hoàng đế tâm tình không tốt, thì Cao Hoài lỡ mồm mấy câu đó nhất định máu tươi đã bắn năm bước. Cũng may Hoàng đế hôm nay tâm tình không quá tệ, nhất thời nhịn được sát ý. Hoàng hậu chỉ sợ sát ý không tiêu tan, nên vội quay sang Chu Đình hỏi:

- Chu đại nhân, thi bắn cung sẽ tiến hành như thế nào?

Mục đích của Hoàng hậu là phân tán tư tưởng của Hoàng đế, để ngài quên chuyện bực mình vừa rồi đi.

Quả nhiên, Hoàng đế bị thu hút bởi cuộc so tài thứ hai này. Ngài nhìn về phía Chu Đình nói:

- Đúng vậy, Chu Đình, cuộc thi bắn cung ngươi đã sắp xếp thế nào?

Chu Đình vội đáp:

- Hồi bẩm Thánh thượng, Hoàng hậu nương nương, thần nghĩ rằng nếu chỉ là bắn trúng bia thì chưa chắc đã thể hiện được tài bắn cung tuyệt diệu. Thần còn nhớ rõ, Thánh thượng năm đó luyện tiễn, cũng không luyện bia, mà là lấy dã thú chim cầm làm bia sống để tập luyện. Lúc này mới luyện thành vô song tiễn pháp. Nay thần cả gan cũng muốn dùng phương pháp này để khảo nghiệm.

Hoàng đế nghe Chu Đình nói như vậy, sát ý trong mắt cuối cùng cũng biến mất, cười nói:

- Chu Đình, hoá ra ngươi còn nhớ rõ. Không sai, trẫm luyện tiễn, cũng không dùng bia!

Gương mặt già nua của ngài phấn chấn thấy rõ, dường như đã trẻ lại mấy tuổi.

Ở trong mắt Hoàng đế, Chu Đình cũng không phải là kẻ nịnh bợ. Lời Chu Đình nói rất thành thật. Dù lúc này đột ngột đề cập đến tài bắn cung của Hoàng đế kèm theo ý nịnh nọt nhưng vẫn khiến cho Hoàng đế rất vui. Dù sao, Thiên tử cũng chỉ là con người, đều thích nghe lời khen. Huống chi việc Chu Đình nhắc tới cũng chính là điều đắc ý của Hoàng đế, không phải là khoe khoang khoác loác gì, lại nói ngay trước mặt quần thần, nên Hoàng đế cực kỳ vui vẻ.

Kỳ thật khi Chu Đình nói như thế mục đích cũng là muốn Hoàng đế tiêu trừ sát ý trong lòng.

- Đúng rồi, Chu ái khanh, có phải vẫn là Sở Hoan đấu với Mã Trọng Hành?

Hoàng đế hỏi tiếp.

Chu Đình vội đáp:

- Mã Trọng Hành thuật cưỡi ngựa rất tốt, nhưng tài bắn cung lại bình thường. Muốn khảo nghiệm Sở Hoan, e rằng Mã Trọng Hành không phải là đối thủ.

- Vậy khanh sẽ cho ai đứng ra khảo nghiệm?

- Hiên Viên Thắng Tài!

Chu Đình lập tức đáp.

Hoàng đế ồ lên một tiếng:

- Trẫm còn tưởng rằng khanh muốn truyền Hiên Viên Thiệu tới so tiễn?

- Hiên Viên thống lĩnh quân tuần phòng Hoàng thành, có công vụ trong người, nên chưa tới trính diện.

Chu Đình mỉm cười:

- Tuy nhiên, cho dù Hiên Viên thống lĩnh có đến cũng không phải phiền đến ông ấy.

Y trầm giọng nói:

- Hiên Viên Thắng Tài ở đâu?

Một gã võ tướng đã từ trong đám người đi ra, cung kính:

- Có thần!

Hiên Viên Thắng Tài không đến ba mươi tuổi, làn da ngăm đen, mặt dài, tướng mạo bình thường, nhưng lại ẩn giấu một cỗ anh khí. Sau khi bái kiến, gã nhìn về phía Sở Hoan, vẻ mặt bình tĩnh.

Sở Hoan nghe người này họ Hiên Viên, liền biết gã và Hiên Viên Thiệu nhiều ít có chút quan hệ, ít nhất là người cùng bộ tộc.

Chu Đình nói:

- Tài bắn cung của Hiên Viên Võ úy tài chính là do Hiên Viên thống lĩnh tự mình chỉ bảo, rất có thành tựu. Đây chính là một khối đá thử vàng, khẩn cầu Thánh thượng cho phép Hiên Viên Võ úy xuất trận!

Hoàng đế vuốt râu nói:

- Hiên Viên Thắng Tài, đường huynh Hiên Viên Thiệu của ngươi tài bắn cung có thể nói nhất tuyệt, ngươi theo hắn tập tiễn, có thể đã học được một phần?

Hiên Viên Thắng tài cung kính đáp:

- Tài bắn cung của Thống lĩnh thần diệu, thần tướng cũng chỉ là học được chút bề ngoài…

Hoàng đế cười nói:

- Thuật cưỡi ngựa của Sở Hoan ngươi cũng nhìn thấy. Ngươi cùng hắn so đấu tài bắn cung, nếu như ngươi thắng, trẫm ban thưởng ngươi trăm lượng hoàng kim, thăng cho ngươi thêm một cấp quan, ngươi thấy thế nào?

Hiên Viên Thắng Tài lập tức cảm kích đáp:

- Thần tướng tạ ơn Thánh thượng!

- Không cần phải vội tạ ơn trẫm.

Hoàng đế cười nói:

- Có thể được ban thưởng hay không, còn phải xem bản lĩnh của ngươi như thế nào.

An Quốc công ngồi ở bên cạnh, vô cùng an tĩnh, nghe đến đó, khóe mắt lại nhẹ nhàng nhảy lên hai cái, cũng không mấy người phát hiện ra.

Chu Đình lúc này mới nói:

- Quy củ bắn tên cũng rất đơn giản, Hiên Viên Thắng Tài và Sở Hoan đều sử dụng Nhị thạch cung, mỗi người chỉ có ba mũi tên, đợi lát nữa sẽ thả bồ câu. Hai người các ngươi sau khi bắn ba mũi tên, ai bắn được nhiều bồ câu nhất, người đó thắng.

Sở Hoan và Hiên Viên Thắng Tài cùng đáp:

- Tuân lệnh!

Cây cung Nhị thạch rất lớn, quân sĩ bình thường sử dụng cung tiễn đều là Nhất thạch cung. So với nhất thạch cung, Nhị thạch cung bắn ra khoảng cách tất nhiên xa hơn rất nhiều, tuy nhiên hao phí khí lực cũng vượt xa Nhất thạch cung.

Hai cây cung đã được chuẩn bị tốt, kèm theo ba mũi tên lông vũ. Tên của Hiên Viên Thắng Tài phía trên có buộc một sợi tơ màu trắng. Mũi tên của Sở Hoan buộc sợi tơ màu đỏ.

Hai người đều cầm lấy cung tiễn, kéo kéo. Hiên Viên Thắng Tài vẻ mặt bình tĩnh, ngẫu nhiên liếc nhìn Sở Hoan. Sở Hoan nhìn lại, vô cùng ôn hòa. Nhìn Hiên Viên Thắng Tài giống như bình tĩnh, nhưng trong con mắt lại tràn đầy tự tin, hiển nhiên đã chuẩn bị tinh thần cho lần thi tài này.

Trước mặt mọi người so tài bắn cung, Hiên Viên Thắng Tài được đích thân “Phá thiên cung” Hiên Viên Thiệu dạy bảo. Cho dù không phải là vì Hoàng đế đồng ý ban thưởng, thì cũng cần phải vì uy danh của Hiên Viên Thiệu, vì uy danh gia tộc Hiên Viên, nhất định dốc toàn lực ứng phó.

Ba cái lồng sắt đựng bồ câu chuẩn bị sẵn đã được mang tới. Cận Vệ quân hộ vệ bên cạnh lồng sắt, nghiêm nghị mà đứng, chỉ chờ một tiếng ra lệnh lập tức mở lồng bồ câu.

Trong đám người bắt đầu nhỏ to nghị luận.

- Hiên Viên Võ úy đi theo Hiên Viên thống lĩnh học bắn cung đã 4 - 5 năm rồi, dưới tay tướng mạnh không có binh hèn. Bọn họ lại là anh em họ, Hiên Viên Võ úy này tài bắn cung nhất định là khó lường.

- Trận thứ nhất thắng, trận thứ hai sẽ phải chịu chút đau khổ đấy.

Lập tức có người hạ giọng nói:

- Chu Nạp ngôn an bài Hiên Viên Võ úy xuất trận, có lẽ chính là vì muốn sửa trị sự tự tin thái quá của Sở Hoan.

- Nghe nói Sở Hoan là do Tề Vương điện hạ tiến cử đấy, công phu thật đúng là khá tốt. Chu Nạp ngôn hẳn là muốn thử xem công phu của Sở Hoan thật, nên cần phải là người có tài bắn cung như Hiên Viên Võ úy so tài mới có thể kiểm tra bản lãnh thật sự của Sở Hoan.

- Các người xem, bọn họ đã kéo cung rồi!

Giữa sân, Sở Hoan và Hiên Viên Thắng Tài đã cầm mũi tên thứ nhất lên, giương cung cài tên, chuẩn bị sẵn sàng.

Chu Đình thấy bốn phía đã yên tĩnh, lúc này mới hướng về bên kia gật gật đầu. Hộ vệ tiến lên, rút cây gỗ cài lồng sắt ra, rồi đưa tay vào khua khoắng một hồi. Năm con bồ câu lập tức từ trong lồng bay ra, thẳng về phía không trung.

Sở Hoan và Hiên Viên Thắng Tài liếc nhau, lập tức ánh mắt đồng thời hướng lên bầu trời. Sở Hoan nheo mắt lại, khí định thần nhàn, ngắm nghía một con bồ câu, không do dự nữa, kéo căng dây cung, ngón tay buông ra, tên "vù" một tiếng, đã vút vào không trung.

Mũi tên bắn đi với tốc độ cực nhanh, lực đạo mười phần, nhắm thẳng vào một con bồ câu. Đột nhiên bên cạnh có tiếng phựt, Hiên Viên Thắng Tài cũng đã ra tay, tiễn như điện, mau lẹ vô cùng.

Ngay khi mũi tên của Sở Hoan sắp cắm vào thân chim bồ câu là lúc nghe thấy trong không trung vang lên một tiếng “két". Mũi tên Sở Hoan bắn ra không ngờ bị tách làm hai. Vốn mục tiêu cực kỳ chuẩn xác nhưng lúc này mũi tên đã đổi phương hướng rơi xuống mặt đất.

Sở Hoan giật mình kinh hãi.

Trong lúc chớp nhoáng đó, Sở Hoan vẫn thấy rất rõ ràng, Hiên Viên Thắng Tài bắn ra một mũi tên, đúng là ở giữa không trung cắt đôi mũi tên của chính mình. Hơn nữa, sau khi bắn đứt mũi tên của mình, không ngờ vẫn còn lực bay về phía trước, xuyên thấu thân hình một con bồ câu.

Hiên Viên Thắng Tài buông lỏng trường cung, nghiêng đầu lại, nhìn Sở Hoan, mặt tươi cười, không biết là giữ lễ hay khoe khoang mà khẽ gật đầu với hắn.

Sở Hoan tuy rằng giật mình nhưng vẫn vui vẻ nói:

- Hiên Viên Võ úy đúng là hảo tiễn pháp!

Đây đúng là hảo tiễn pháp!

Hiên Viên Thắng Tài mới bắn một mũi tên, đã bắn đứt đôi mũi tên của Sở Hoan, hơn nữa, còn bắn trúng một con bồ câu. Để làm được điều đó, nhất định trong một thời gian ngắn phải đoán được đường đi tốc độ mũi tên của Sở Hoan, đồng thời xác định một cách chuẩn xác vị trí của con bồ câu để sau khi bắn đứt mũi tên của Sở Hoan thì tiếp tục bắn chết con bồ câu. Tất cả các phán đoán trên đều diễn ra trong nháy mắt, may ra mới có đối sách tương ứng. Phán đoán chuẩn xác. Lực đạo chuẩn xác. Phương hướng và tốc độ cũng cực kỳ chuẩn xác.

Kể lại thì dễ, để đạt thành kỹ năng đó không thể chỉ bằng mấy lời miêu tả. Không phải là cung thủ quen việc bắn cung đến độ thần tình thì không có khả năng bắn một mũi tên trúng hai đích như thế.

Hộ vệ Cận Vệ quân sau khi kiểm tra đã cao giọng báo:

- Tên Sở Hoan bị bắn đứt đôi. Hiên Viên Thắng Tài bắn trúng một con bồ câu.

Người tinh anh cũng phải thốt lên lời kinh ngạc. Người không tường tận thì vội vàng hỏi xem vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Hiểu ra thì khiếp sợ thành tiếng, không khỏi nhìn về phía Hiên Viên Thắng Tài một cách thán phục.

Hoàng đế cũng quay sang cười nói với Hoàng hậu:

- Hoàng hậu, Hiên Viên Thiệu tiễn pháp rất cao. Nàng thấy đấy, hiện tại xem ra, bộ tộc Hiên Viên lại có thêm một thần tiễn thủ.

Hoàng hậu mỉm cười. Bà mặc dù tuổi đã cao nhưng nụ cười này vẫn phong tình vô hạn, hạ giọng nói:

- Hiên Viên Thắng Tài tiễn pháp cố nhiên rất cao. Nhưng so với tiễn pháp của Thánh thượng thì vẫn còn kém xa.

Hoàng đế cười:

- Trẫm già rồi, tiễn pháp không thể bằng lúc trước.

Hai mắt ngài lóe sáng, đột nhiên đứng dậy, hạ giọng nói:

- Tuy nhiên Hoàng hậu yên tâm. Trầm sẽ khôi phục dũng khí năm đó. Trẫm sẽ đại công cáo thành, đưa nàng ra ngoài đi săn.

Hoàng hậu biết Hoàng đế nói mấy lời “đại công cáo thành” là muốn nói đến việc tu đạo cầu trường sinh bất lão, bất đắc dĩ mỉm cười gật đầu.

Hiên Viên Thắng Tài vừa ra chiêu đã có sức uy hiếp lớn. Có thể nói là đại xuất danh tiếng, phong quang vô hạn. Sở Hoan dường như đã trở thành nền cho gã.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.