Quy Ẩn Hương Dã

Chương 47



Hà Quý hứng thú bừng bừng về nhà, vẻ mặt vui mừng bước vào phòng chính, ngoại trừ cha nương hắn, Hà Trân cũng đang có mặt, hắn liền thu liễm vài phần: “Đệ đệ cũng ở à?”

“Ca ca vui vẻ như vậy, là gặp chuyện gì tốt rồi?” Hà Trân lau nước mắt, giả vờ không sao hỏi. Mấy ngày gần đây, ngày nào y cũng khóc lóc cầu xin cha tha thứ, nhưng từ đầu đến cuối cha đều không thèm đổi sắc mặt với y. Nếu y cứ bị nhốt trong nhà, làm sao có thể đi gặp Trịnh công tử, một tháng sau mà không còn thuốc, y xem như xong đời.

“A, không có gì, chỉ là vừa nghe thấy vài chuyện cười.” Hà Quý tùy tiện tìm cớ, một bên lơ đãng nhìn Hà Thiên.

Hà Thiên bắt gặp ánh mắt của hắn, trong lòng sáng tỏ, không kiên nhẫn phất tay với Hà Trân: “Mấy ngày này đừng có tới làm phiền ta, về phòng ngươi đi.”

Nếu như đối phương đã có ý đuổi người, có nói thêm nhiều thêm đoán chừng chỉ càng làm cha thêm tức giận, Hà Trân đành phải đỏ mắt đi ra ngoài.

Hà Quý một mực nhìn y đi ra ngoài, mãi đến lúc ra khỏi cửa, xác định y đã về phòng, hắn mới quay người, vui vẻ nói: “Cha, nương, sự tình xong rồi!”

“Thật?” Hà Thiên hưng phấn đứng lên, có chút không yên tâm: “Ngươi xác định thành? Không có sơ xuất gì?”

“Con khẳng định!” Hà Quý móc một tờ thiếp mời từ trong ngực ra đưa cho Hà Thiên: “Đây là chân dung cùng bát tự ta gửi bà mối đưa qua, sau đó bên kia hồi bái thiếp, thời gian vào cửa đã định ra, mười ngày sau bên đó sẽ đến rước người.”

Hà Thiên nhận lấy nhìn, hắn lại không biết chữ, nhìn không hiểu, hỏi: “Sính lễ thì sao? Cho bao nhiêu?”

Hà Quý cũng không biết chữ, lời đều do bà mối truyền đạt lại, hắn đẫ hỏi qua rõ ràng rành mạch: “Hai mươi lượng bạc.”

“Chỉ hai mươi lượng?” Tiền thị không hài lòng bĩu môi: “Lúc trước Kỳ Việt thú Hà Lăng còn cho tới năm mươi lượng!”

“Nương, không ít, đây là bạc trắng, Mã lão gia còn cho thêm hai rương tơ lụa cùng một rương trang sức!” Hà Quý hạ giọng nói: “Đệ đệ chỉ là gả qua làm thiếp, bao nhiêu đây đã xem là quá có thể diện, nhà mình cũng không cần phải đưa hồi môn qua.”

Nghe thấy còn có tơ lụa cùng trang sức, sắc mặt Tiền thị tốt hơn, nghĩ ngày sau có thể đem những thứ này đi đổi thành bạc chút không hài lòng trong lòng nàng nhanh chóng tiêu tan.

Hà Thiên cũng cảm thấy đáng tin, có thể tiễn đứa ca nhi không khiến người ta bớt lo kia ra ngoài, còn có thể kiếm chút bạc, chuyện này quả thực là vện toài đôi bên: “Mấy ngày tới chúng ta cẩn thận chút, đừng để Trân ca nhi biết chuyện này, đến ngày liền đem người gả đi.”

“Cha cứ yên tâm, chúng con sẽ ngậm chặt miệng!” Cho dù Hà Thiên không nói, Hà Quý cũng sẽ giữ kín bí mật, nếu để y biết, nhất định lại gây ra chuyện.

Hà Trân đứng ở ngoài cửa, hai tay bịt chặt miệng, hai mắt mở to không thể tin, bọn họ lại muốn gả y đi làm thiếp?! Mã lão gia? Đó không phải lão địa chủ bên Thượng Trang thôn sao? Một lão già sắp sáu mươi tuổi!!

Nếu quả thật cứ như vậy gả đi, vậy đời này của y làm sao có hạnh phúc, tướng công của y phải là công tử văn nhã như Kỳ Việt hoặc Trịnh Việt Phong, mới không phải cái lão già sắp bước vào quan tài, nếu là như vậy không bằng y chết cho xong!

Do quá tức giận, hai mắt Hà Trân đỏ như máu, đỏ đến dọa người, dù vậy, y cũng không dám để mình phát ra tiếng động, nếu để cha nương và nhị ca nghe thấy, bọn họ nhất định sẽ nhốt y lại.

Hà Trân ngẩng đầu nhìn sân nhỏ không người, lại nghiêng tai lắng nghe tiếng nói chuyện trong phòng chính, trong mắt lóe lên tia oán hận, sau đó nhanh chóng đi băng qua sân nhỏ, kéo cánh cửa lớn đang khép hờ, đi ra ngoài.

Sao y có thể ngoan ngoãn để bọn họ gả đi, bọn họ vì bạc, không thèm quan tâm cảm thụ của y. Bây giờ ai trong nhà cũng xem y như cục phiền phức, vắt óc nghĩ trắm phương ngàn kế tống cổ y ra ngoài. Y không thể để bọn họ được như ý nguyện, y phải sống tốt hơn bất kỳ ai trong bọn họ, để bọn họ phải hâm mộ y!

Rốt cục nhìn thấy căn nhà ngói xanh quen thuộc, Hà Trân bước nhanh hơn, nhào lên đập cửa, đập đến tay đều đau, nhưng y không thèm đoái hoài tới, chỉ muốn người bên trong nhanh mở cửa cho y.

Hà Trân cảm giác đã trôi qua thật lâu, cũng có thể là chưa bao lâu, chỉ là y cảm thấy như thế, cửa lớn mở ra trước mặt y, nhìn thấy người mà y từng hâm mộ đến cực điểm, nước mắt Hà Trân liền rơi xuống: “Kỳ đại ca…”

Trái ngược với Hà Trân đang kích động, vừa nhìn thấy người ngoài cửa, Kỳ Việt liền nhíu mày. Tiếng gõ cửa gấp gáp như vậy, hắn còn tưởng là nhà Lâm đại ca xảy ra chuyện gì, sớm biết là Hà Trân, hắn chắc chắn sẽ không để ý tới: “Hà Trân, chúng ta không có thân quen như vậy. Vẫn nên gọi thẳng tên ta đi.”

“Kỳ đại ca, ngươi giúp ta đi, van cầu ngươi hãy giúp ta!” Hà Trân đưa tay muốn túm lấy tay áo Kỳ Việt, lại bị hắn né tránh, Hà Trân không nhịn được, run rẩy thu tay, khóc không thành tiếng.

“Nếu ngươi tìm chúng ta gây phiền phức, vậy xin lỗi, ta không đón tiếp!” Kỳ Việt muốn đóng cửa, hắn khóc có tâm tư đứng đây nhìn Hà Trân khóc tang.

“Đừng!” Hà Trân vươn tay chặn cửa, vẻ mặt cầu xin: “Ta van xin ngươi a Kỳ đại ca, cha nương ta… Cha nương muốn gả ta cho địa chủ làm thiếp!”

Kỳ Việt nghe xong, cười nhạo: “Đây không phải rất tốt sao? Rốt cuộc được gả cho người có tiền như ngươi mong muốn.”

“Nhưng lão đã gần sáu mươi!” Tuổi của lão còn lớn hơn so với cha, sao có thể làm tướng công của y: “Kỳ đại ca, ta còn chưa tròn mười sáu, nếu gả cho lão, đời này của ta xem như hết.”

Kỳ Việt khoanh tay dựa lưng vào cửa, nhướn mày: “Cho nên?”

“Kỳ đại ca, ngươi…” Hai mắt Hà Trân đẫm lệ nhìn Kỳ Việt, y cắn môi, khóc nước nở: “Ngươi thú ta làm thiếp đi, ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt đối sẽ không tranh giành với đường ca cái gì, ta sẽ kính trọng y, sẽ hầu hạ ngươi thật tốt, ngươi thú ta đi!”

Kỳ Việt đen mặt, trong mắt lộ ra lạnh lẽo: “Bản lĩnh tự quyết định của người càng ngày càng tiến bộ nha, ngươi gả cho ai, gả đi đâu, có quan hệ gì với ta à?”

Hà Trân càng khóc thảm, nước mắt tí tách rơi xuống, như muốn ngất đi: “Đó là hố lửa a Kỳ đại ca, ngươi có thể trơ mắt nhìn ta bị đẩy vào trong hố lửa sao?!!”

“Hố lửa?” Khóe môi Kỳ Việt lộ ra tia cười lạnh, ánh mắt cũng càng thêm băng lãnh: “Đây không phải việc các ngươi đã từng an bài cho A Lăng sao? Bây giờ A Lăng của ta đã có ta che chở, cái hố lửa này cũng nên có người khác đến nhảy vào không phải sao?”

“Kỳ, kỳ đại ca…” Hà Trân bị ánh mắt của làm cả người phát lạnh, y như trở lại ngày thay Hà Lăng thành thân, ánh mắt Kỳ Việt lúc ấy cũng lãnh lẽo như bây giờ, làm y cảm thấy như bản thân rơi vào hầm băng.

Nhìn phản ứng của Hà Trân, đột nhiên Kỳ Việt lại cười đến vô cùng ôn nhu, giống một cái quân tử nhẹ nhàng như dĩ vãng, hắn gật đầu nói: “Hà ca nhi, rượu mừng của ngươi thứ lỗi ta không rảnh đến uống, chúc hai người bạch đầu gia lão.”

Đại môn “Phanh” một tiếng đóng lại ngay trước mặt, hai chân Hà Trân mềm nhũn ngác ngồi xuống đất, cả người như bị rút hết sức lực. Thời khắc này y mới hiểu được, cho dù có một ngày y chết trước mặt Kỳ Việt, bắn cũng sẽ không thèm liếc nhìn thêm một lần.

Hà Trân mờ mịt nhìn xung quanh, không biết bản thân phải làm gì, chẳng lẽ cứ thể ngoan ngoãn trở về, gả cho lão già kia làm thiếp sao? Không! Không thể! Y không thể từ bỏ như vậy! Chỗ Kỳ Việt không được, không phải còn có Trịnh Việt Phong sao? Người kia chắc chắn sẽ không lãnh huyết, tuyệt tình như Kỳ Việt.

Hà Trân dùng ống tay áo lau nước mắt, chậm rãi bò dậy, nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt lần cuối, quay đầu rời đi. Một cánh cửa, hoàn toàn ngăn cách cuộc sống của Hà Lăng với y, một bên tốt đẹp, một bên thảm hại, y cố gắng như vậy, nhưng cái gì cũng không chiếm được, còn Hà Lăng? Dựa vào vẻ bề ngoài, có tất cả dễ như trở bàn tay, y không cam tâm, cũng sẽ không từ bỏ như vậy.

Trịnh thị bưng tô mì, không tình nguyện gõ cửa phòng Hà Trân. Mỗi ngày nuôi một kẻ ăn không ngồi rồi, còn phải đúng giờ đưa cơm tới, nếu không phải mười ngày nữa gả y đi, nàng mới không vui lòng hầu hạ!

Cũng là không còn cách nào, trong nhà ngoài nàng còn ai rảnh rỗi lo đến việc này, cha nương thì đừng nói đến, đại ca trở thành tên điên, bị nhốt trong phòng trước đây của Hà Lăng, đậu tẩu mỗi ngày phải trong đậu ca trong hài tử, Hà Quý một cái hán tử thì lại không tiện, nhị tẩu nàng đây cũng đành chịu vất vả.

Gõ hồi lâu bên trong cũng không có ai lên tiếng, Trịnh thị liếc mắt, nghĩ y lại bắt đầu cáu kỉnh, nàng cao giọng nói: “Trân ca nhi, ta đưa bữa trưa đến cho ngươi, ta vào nhé!”

Nói xong, cũng không đợi người bên trong đáp lời, vừa đẩy cửa đi vào vừa lẩm bẩm trong miệng: “Ta nói a ngươi cũng đừng tức giận, chờ mấy ngày nữa cha nương hết giận, ngươi lại…”

Đang khi nói chuyện, nàng ngẩng đầu, phát hiện trong phòng trống không, trong lòng nàng nhày dựng, thả tô mì trên tay xuống, kiểm tra kỹ ngăn tủ gầm gường, xác định thất sự không có ai, liền hoảng hồn, vội vàng chạy ra ngoài.

Đám người Hà Thiên đang ngồi trong bếp ăn cơm, thấy nàng vội vàng xông vào, nhíu mày không vui.

Hà Quý để đũa xuống, hỏi: “Ngươi bị ma đuổi à, chạy nhanh như vậy làm gì?”

“Ai u, xảy ra chuyện!” Trịnh thị không có tâm tình cùng hắn đôi co: “Không thấy Trân ca nhi đâu cả!”

“Cái gì?!” Hà Quý lập tức đứng lên, cất cao thanh âm.

“Ngươi tìm kỹ chưa?” Hà Thiên cũng ngừng đũa, không còn khẩu vị ăn cơm.

“Đương nhiên tìm kỹ!” Trong lòng Trịnh thị gấp muốn chết, nếu người trốn rồi, mười ngày nữa nhà bọn họ phải gả ai qua bên kia: “Ngay cả gầm giường ta đều nhìn qua.”

Hà Thiên trầm mặt, đứng dậy đi ra ngoài, tiến thẳng về phía phòng Hà Trân, trong phòng trống rỗng không có người. Hắn đứng đó, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

“Đương gia, không phải Trân ca nhi trốn đi rồi chứ?” Trong lòng Tiền thị vừa vội vừa tức, đang êm đẹp, sao lại không thấy người rồi?

Hà Quý tỉ mỉ nhìn trong phòng một lượt, nói: “Cha, y phục của y hình như không bị lấy đi!”

Hà Thiên không đáp lời, không mang theo thứ gì, vậy chỉ có thể là trước đó không có ý định trốn đi, mà là đột nhiên rời đi.

“Cha…” Hà Quý nhìn sắc mặt Hà Thiên, nói: “Phải chăng đệ đệ nghe được chúng ta nói chuyện, trong lòng y không nguyện ý, cho nên…”

Trong đầu Hà Thiên cũng nghĩ như vậy, nếu không phải vậy, cho y thêm mười lá gan, y cũng không dám trốn khỏi nhà: “Hôn nhân là việc đại sự, từ xưa đến nay phải nghe theo phụ mẫu, nghe người mai mối, nó dám không nghe theo?”

“Cha, ngươi bớt giận, vấn đề là bây giờ chúng ta phải đi đâu tìm y?” Hà Quý cũng đau đầu, chuyện này nếu để Hà Trân biết, chắc chắn sẽ xảy ra sai lầm. Từ nhỏ tính tình nó đã cao ngạo, làm sao chịu làm thiếp cho một lão già đã gần đất xa trời.”

“Đương gia, ngươi nói nó có thể đến tìm Kỳ Việt hay không?” Tiền thị vẫn có vài phần hiểu rõ ca nhi nhà nàng, nếu biết chuyện, nó chắc chắn sẽ đi cầu người kia, cho dù đối phương không hề chào đón.

Hà Thiên cảm thấy rất có khả năng, nhưng đã nửa ngày trôi qua, đều không có động tĩnh gì, nói lên y chắc chắn đã bị đối phương xua đuổi, bây giờ trong mắt người ta, người nhà bọn họ giống như kẻ thù, làm sao sẽ để ý tới Hà Trân.

“Muốn thì chúng ta đi vòng quanh thôn tìm thử trước?” Hà Quý cũng nghĩ như vậy, thực ra hắn đoán Hà Trân bây giờ đã không còn ở trong thôn, ngoài Kỳ Việt, hắn còn nghĩ đến một người.

“Trước đi dò la một chút, xem trong thôn có ai nhìn thấy nó không.” Hà Thiên thở dài, cảm thấy bản thân quả thực khổ tám đời mới sinh ra một ca nhi giỏi gây chuyện như vậy.