Quỷ Đều Van Nài Chúng Ta Tái Hợp Lại

Chương 12: Đi đường cũng muốn hắn cõng



Thời điểm ăn sáng không có con thiêu thân nào xuất hiện, ngoại trừ nhân viên phục vụ quỷ dị, điểm tâm buffet khách sạn chuẩn bị có hương vị không tồi.

Tám giờ, mọi người tập hợp, chuẩn bị đi tới cửa hàng, bắt đầu thử thách mới.

Khi đi qua quảng trường giữa khách sạn và cửa hàng mua sắm, bọn họ phát hiện trên sân xuất hiện một màn hình lớn, trên màn hình có các dãy số nổi lên.

Đến gần xem thử, thì thấy trên màn hình ghi 【Xếp hạng kết quả ngày đầu tiên của ký ức mùa hè】, phía dưới là thành tích của các đội.

Tổng cộng có năm mươi đội, số lượng trên màn hình lít nha lít nhít, nhìn mà hoa mắt lộn xộn.

“Đàn anh, anh thấy đội ngũ của chúng ta không?” Đường Thiếu Không ngửa đầu, không thấy đội ngũ của họ đâu.

“Không thấy… Chúng ta là đội thứ mấy? Tôi nhớ hình như là đội 49.” Tấn Hải cao nhất, nhưng khi anh ngửa đầu, tìm từ trên xuống dưới, vẫn không thấy đội họ đâu.

“Là đội 49 á, chúng ta đăng ký tham gia cuối cùng mà.” Ngụy Đa hô một tiếng, “Em thấy rồi! Đội chúng ta áp chót! Khoan đã, đây không phải là xếp hạng thành tích sao? Sao chúng ta lại đứng áp chót được?”

Mọi người chăm chú nhìn kỹ, không sai, bọn họ đứng thứ hai từ dưới đếm lên, không phải dựa theo số hiệu sắp xếp, mà là dựa theo thành tích.

Tất cả mọi người giật mình, thành tích này cũng quá tệ rồi.

“Số lượng giết địch….2? Số vật phẩm ẩn tìm thấy….3?”

“Thành tích hạng nhất là bao nhiêu?”

“Số lượng giết địch 30, số vật phẩm ẩn tìm thấy 20.”

“...”

Thành tích quá tệ hại, mọi người nói không nên lời. Nhưng mất mặt thì mất mặt, bọn họ vốn chính là đánh bậy đánh bạ mới vậy, dù sao đây hoàn toàn không phải trò chơi kinh dị, thành tích này cũng không quá ngạc nhiên.

Sở Đông thấy thần sắc bọn họ uể oải, an ủi: “Không sao đâu, cái này chỉ là nhiệm vụ thôi, quan trọng mình chơi vui vẻ là được rồi.”

“Đúng, chơi cho vui là được rồi.” Ngụy Đa hùa theo, “Dù sao có được hạng nhất cũng đâu có phần thưởng gì, mọi người muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, vì một điểm thành tích mà bị quái vật dọa đến gần chết không phải sao?”

“Cậu nói đúng.” Tấn Hải thật sự sợ.

“Đúng vậy,” Đường Thiếu Không siêu cấp sợ, “Cuộc đời chúng ta nên đến nơi có ý nghĩa hơn mới đúng….”

【Hạng nhất: Tiền thưởng một trăm vạn】

【Hạng hai: Tiền thưởng năm mươi vạn】

【Hạng ba: Tiền thưởng ba mươi vạn】

【Thành tích đầy đủ thưởng: Mười vạn】

【Qua cửa đầy đủ thưởng: Một vạn】

【Thành tích cá nhân thưởng: Ba vạn】

...

...

Đường Thiếu Không: “….Cơ mà đã tới đây rồi, chúng ta cũng không nên lãng phí thời gian, phải chơi cho đã.”

Tấn Hải: “Cậu nói đúng.”

Ngụy Đa: “Dù sao cũng chỉ là trò chơi thôi, ở trong game bị dọa một cái, ở ngoài đời lại không có ảnh hưởng gì.”

Tống Phi Vũ không còn gì để nói, nghĩ thầm mấy người tự vả mặt cũng quá tự nhiên rồi đó.

Bất quá mặc dù hắn không có ý kiến, nhưng nhìn thấy đống tiền thưởng kia vẫn động lòng, dẫu sao hắn cũng cần tiền, hắn còn đang tích lũy tiền đặt cọc….

“Đúng rồi, lúc nãy trong phần thưởng có giải thưởng cá nhân, giải thưởng cá nhân là sao?” Ngụy Đa hỏi.

Ngụy Đa vừa hỏi xong, điện thoại của mỗi người đều đồng loạt rung lên. Lấy điện thoại ra xem, thấy trên màn hình gửi tới một tin nhắn: “Thành tích cá nhân đã được cập nhật, xin mời kiểm tra.”

Bọn họ ấn mở APP cửa hàng trong điện thoại, quả nhiên bên cột thông tin cá nhân có thêm một cột “Thành tích cá nhân”, bên cạnh là cột “Thành tích đội viên”

Cột “Thành tích cá nhân” liệt kê rất nhiều nội dung, bao gồm số lần giết địch, số lần tấn công, vật phẩm tìm thấy….các loại tạp nham, trị số linh tinh kỳ quái.

“Wow. Số lần anh Tống Phi Vũ tấn công là nhiều nhất đó.” Ngụy Đa nhìn thành tích đội viên, trong tổng thành tích thì Tống Phi Vũ là cao nhất, nhì là Tần Hoan, tiếp theo là Đường Thiếu Không, Ngụy Đa và Tấn Hải.

Ngụy Đa nhìn thấy số liệu của Tần Hoan, nhịn không được tán thưởng: “Chị Hoan, chị cũng thật lợi hại! Một chiêu hôm qua thật sự rất tuyệt luôn!”

Hôm qua Tần Hoan xuất chiêu, một cú đã đánh chết địch, lần tấn công đó cực lớn, không thể mạnh hơn. Mà Tần Hoan có thành tích cao như vậy, lại chả có chút cao hứng nào, chỉ cười cười với Ngụy Đa, nói: “Chỉ là đánh bậy đánh bạ mà trúng thôi.”

Có tiền thưởng hấp dẫn, lại có số liệu minh xác, toàn bộ tinh thần đội ngũ cao lên không ít, quyết tâm muốn cải thiện thành tích tệ hại hôm qua.

Nhiệm vụ buổi sáng là tự do mua sắm, chỉ cần mua sắm trong số tiền nhất định là hoàn thành nhiệm vụ, có lẽ là muốn cho người chơi nhiều thời gian linh hoạt hơn để kiếm điểm tích lũy và vật phẩm ẩn. Sau khi bọn họ thảo luận xong, quyết định trước tiên đi đến cửa hàng quần áo hôm qua tìm vật phẩm ẩn, thuận tiện thử phương pháp giết quái vật một chút.

Bên ngoài sắc trời tối tăm mờ mịt, cửa hàng vào ban ngày mặc dù không có âm trầm như ban đêm, nhưng vẫn vắng tanh như thường, có cảm giác tiêu điều thêm mấy phần, nhìn không ra một cửa hàng đã từng phồn vinh đông đúc.

Lúc Đường Thiếu Không đi vào cửa hàng, thấy Sở Đông ở sau cùng đối mặt với pho tượng phai màu của cửa hàng nhìn đến ngẩn người. Cậu không biết thiết lập tình cảm của NPC này khi nhìn thấy cửa hàng xuống dốc sẽ có cảm giác gì.

Mọi người lại tới cửa hàng quần áo, cửa hàng không khác gì so với hôm qua, vẫn là một đống người giả, vẫn là nhân viên cửa hàng kia.

Đường Thiếu Không đề nghị chia hai nhóm hành động, dù sao trong đội ngũ bọn họ chỉ có hai người là có sức chiến đấu, Tống Phi Vũ cùng Tần Hoan.

“Tôi…tôi không được đâu.” Nghe mọi người nói mình có sức chiến đâu, Tần Hoan có chút hoảng, nhìn Tấn Hải, lại nhìn mọi người, “Sức của tôi yếu lắm….”

“Không sao, vậy em với chị chung nhóm.” Đường Thiếu Không nói, “Em muốn chung nhóm với chị.”

Cậu vừa nói xong, ánh mắt Tống Phi Vũ tràn ngập sát khí, cậu coi như không thấy, nháy mắt mấy cái với Tần Hoan. Tần Hoan cái hiểu cái không gật đầu đồng ý. Cậu lại nói: “Sở Đông chung nhóm với chúng tôi luôn đi.”

*sao tg lại cho thuộc tính công thụ ngạo kiều như nhau vậy trời, một ng ngạo kiều đã thấy đủ mệt rồi ấy chớ hơ hơ.

Sở Đông không có ý kiến, Ngụy Đa vốn muốn chung nhóm với Sở Đông, nhưng bây giờ nhiệm vụ quan trọng, y cũng không có ý kiến.

Cứ như vậy, sáu người chia làm hai nhóm, phân ra hành động.

“Chị mặc như vậy không lạnh sao? Cần mua thêm quần áo không?”

Hôm nay Tần Hoan mặc một bộ váy liền thân hở vai, nhìn điềm đạm đáng yêu lại tràn đầy nữ tính, dễ dàng kích thích ý muốn bảo hộ của đàn ông. Và Đường Thiếu Không cũng là một tiểu thụ cần lão công bảo hộ, lại không cảm nhận được điều này, có điều thấy cái váy dài chưa tới đầu gối kia, cậu cảm thấy lạnh giùm Tần Hoan.

“Không lạnh.” Tần Hoan hướng cậu cười cười.

“Chúng ta đi tìm huy hiệu đi, biết đâu có trong đống quần áo.” Đường Thiếu Không nói, “Sở Đông, anh có thể giúp chúng tôi không?”

“Đương nhiên rồi.” Sở Đông đáp ứng, ba người lật tìm trong đống quần áo gần cửa ra vào.

Nhóm ba người bên kia đi vào sâu bên trong, Đường Thiếu Không thấy bọn họ đi xa, nói khẽ: “Chị Hoan, chị không sao chứ?”

Động tác lật quần áo của Tần Hoan hơi chậm lại, “Không sao.”

“Thật không?”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thần Ẩn
2. Đại Mạc Hoang Nhan
3. Kiềm Chế Là Không Thể
4. Rời Khỏi Đạo Giáo, Tôi Lên Hương
=====================================

Đường Thiếu Không để ý tối hôm qua sau khi Tần Hoan xuất chiêu kia xong, cô có chút lạ. Lúc đầu yểu điệu luôn muốn Tấn Hải hỗ trợ, về sau lại không làm vậy nữa, cũng không nói chuyện. Buổi sáng hôm nay càng nghiêm trọng, một buổi sáng không nói được mấy câu, luôn ngẩn người.

“Ừm...”

“Không sao thì tốt.” Thấy cô không muốn nói, Đường Thiếu Không cũng ngậm miệng không hỏi nữa, chỉ nói, “Có chuyện gì thì có thể tâm sự với em, ba người bọn họ vô tâm vô phế, chị cứ tìm em.”

Ba người yên lặng tìm kiếm, được một lúc, Đường Thiếu Không đột nhiên cười, cậu đưa một bộ đồ cho Tần Hoan, “Chị thò tay vào túi của bộ này đi.”

Tần Hoan làm theo, kết quả bên trong là một cái huy hiệu kỷ niệm. Điện thoại Tần Hoan rung rung, phát hiện này ngay lập tức xếp vào thành tích của cô. Tần Hoan vội nói: “Cám ơn. Sau này em lấy đi, cũng không phải do chị tìm ra, chị không cần vậy đâu…”

Đường Thiếu Không chớp mắt mấy cái, không nói gì.

Lúc sau, Tần Hoan thở dài, rốt cục muốn nói. Cô hỏi: “Thiếu Không, con trai mấy em có phải đều thích con gái yếu ớt một chút đúng không?”

Cái này có thể hỏi Đường Thiếu Không, Đường Thiếu Không nghĩ nghĩ: “Không hẳn, em thì em không thích con gái như vậy.”

“Nhưng chị nghe người ta nói, con trai đều thích người cần họ bảo vệ che chở, nữ tính, không thích con gái quá mạnh mẽ…”

Tần Hoan thay đổi ý định, nói hết với Đường Thiếu Không.

Tần Hoan ngày thường xinh đẹp, dáng người tốt, từ nhỏ đến lớn người theo đuổi không dứt, cũng từng quen qua vài người.

Cô từ nhỏ đã thích người có cơ bắp, thông minh, mấy người trước đây quen đều là loại hình như vậy. Thế nhưng không biết là do vận khí không tốt, hay do những nhân tố khác, những người kia mặc dù đều đáp ứng được hai tiêu chuẩn đó, nhưng không phải hoa hoa công tử ăn chơi thì cũng là cặn bã không ra gì, chỉ đơn giản là thấy cô xinh đẹp, nên theo đuổi chơi đùa. Trải qua hai ba lần như thế, cô có một dạo đối với con trai sinh ra sợ hãi.

Cho đến khi cô gặp Tấn Hải.

Cô cùng Tấn Hải gặp nhau ở trên chuyến bay cô phục vụ, ngày đó Tấn Hải phải đi tham gia hội thảo nghiên cứu, đeo kính mắt đang đọc bài viết, nhìn vô cùng nhã nhặn. Tấn Hải còn mặc âu phục, dáng người thẳng tắp cường tráng, mặc âu phục càng tôn lên khí chất nổi bật trên người anh, Tần Hoan thấy mà một tiễn xuyên tim, nhịn không được chủ động trao đổi phương thức liên lạc với anh.

Kinh nghiệm trước kia nói cho cô biết có thể tiến được bước này là coi như được rồi.

Nhưng Tấn Hải cứ cố ý là một người kỳ lạ, bền lòng vững dạ, cùng anh nói chuyện phiếm anh chỉ đáp lại được hai câu, hẹn anh đi ăn cơm ảnh cũng đi, ngoài ra không tiến thêm được bước nào nữa, cùng mấy người cô từng chủ động bắt chuyện, ăn cơm hai lần đã tỏ tình hoàn toàn khác biệt.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó trong nhóm bạn thân của chị nói, nhất định là do chị quá lanh lẹ mạnh mẽ, thời nay con trai đều không thích con gái mạnh mẽ hơn mình, tốt nhất là phải như Bạch Liên Hoa mới được. Hơn nữa Tấn Hải lại là người trong ngành tiếng Trung, chắc chắn sẽ thích con gái như Lâm Đại Ngọc, nói chị phải yếu đuối một chút, tốt nhất là đi mấy bước đã muốn té ngã.”

*Bạch Liên Hoa, Lâm Đại Ngọc chắc hầu như ai cũng biết rồi ha, còn ai ko biết thì gg thẳng tiến chứ tui lười chú thích lắm.

“...”

Tính cách của Tần Hoan rất mạnh mẽ, xách thùng đựng nước một hơi lên lầu tám cũng không hề gì, sau khi nghe ý kiến của mấy chị em, quả thực ngay cả nắp chai nước cũng mở không ra, đi đường bằng phẳng cũng té ngã.

Nhưng Tấn Hải một chút phản ứng cũng không có, hôm qua cô không cẩn thận bại lộ năng lực của mình, thái độ của Tấn Hải càng thêm kỳ quái, nhìn cô với ánh mắt không hiểu nổi, khiến cô không khỏi nghi ngờ về cuộc đời của mình.

Đường Thiếu Không nghe Tần Hoan kể xong, lập tức dở khóc dở cười. Cậu nói: “Chị ơi là chị, không phải con trai ai cũng thích con gái mảnh mai đâu, như em là em không thích rồi đó, em thích…thích mạnh mẽ một chút cơ.”

“Có thật không?” Tần Hoan bán tín bán nghi, “Nhưng Phi Vũ nói người yêu cũ của cậu ấy rất mảnh mai, cậu ấy thích kiểu vai không thể khiêng, tay không thể vác, đi đường đều phải cần cậu ấy cõng.” (chị là nữ còn ngta là thụ khác nhau chớ)

“???”

Này là nói ai đây? Tống Phi Vũ có bao nhiêu người yêu cũ? Cậu nhớ mình là mối tình đầu cũng là đối tượng duy nhất của Tống Phi Vũ mà nhỉ?

Đường Thiếu Không thấy Tần Hoan còn chưa thông suốt, đành phải bỏ mấy dấu chấm hỏi trong đầu ra trước đã, nói với Tần Hoan: “Để em nói cho chị nghe chuyện này, đàn anh em đã từng làm luận văn thạc sĩ với một nữ tướng đó.”

“Hả?”

“Ý em là anh ấy thích nghiên cứu với cô gái mạnh mẽ.”

Con mắt Tần Hoan lập tức phát sáng, mặc dù cô chưa biết phải làm gì tiếp theo, nhưng những lời của Đường Thiếu Không thành công quét sạch mọi lo lắng của cô. Cô tự động liệt Đường Thiếu Không vào danh sách những người bạn tốt, bật chế độ bà tám, nói với Đường Thiếu Không: “Em trai, em thật tốt. Em với bạn gái em quan hệ khẳng định rất tốt, đúng không? Em nói em thích người mạnh mẽ một chút, cô ấy cũng rất mạnh mẽ sao?”

Đối tượng bà tám chuyển qua mình, Đường Thiếu Không bất đắc dĩ, nhưng nghe đến chuyện tình của Tần Hoan, chính cậu cũng không nhịn được hồi tưởng lại lần gặp mặt giữa mình và Tống Phi Vũ.

“Thật rất mạnh.” Đường Thiếu Không cúi đầu xuống, ánh mắt bên trong mang một tia hoài niệm, “Lúc em chưa biết người đó, người đó đã vì em mà đánh nhau.”

Tống Phi Vũ cùng Đường Thiếu Không gặp nhau hồi năm lớp sáu tiểu học, đó cũng là lần đầu tiên hai người nhận thức nhau.

Lúc hai người bọn họ học tiểu học không có cùng lớp, Đường Thiếu Không ngoại trừ thường thường phát hiện trong ngăn kéo có quả mơ với sữa bò không biết của ai tặng, thì chưa chân chính quen biết Tống Phi Vũ.

Đến sơ trung, hai người học cùng lớp, nhưng lại không hay nói chuyện với nhau.

Cho đến vào một ngày nọ, lúc Đường Thiếu Không đến trường học phát hiện phòng học hoàn toàn đại loạn, Tống Phi Vũ cùng bạn học đánh nhau.

Khi cậu vào lớp, cả lớp liền lập tức im lặng đến kỳ lạ, ngay cả mấy người đang đánh nhau cũng dừng lại. Chỉ có Tống Phi Vũ đưa lưng về phía cậu, còn đạp lên người bị đánh dưới chân, đồng thời tức giận quát: “Ai cho mày bắt nạt Đường Thiếu Không! Tao đánh chết mày!”

Trong hỗn loạn, bàn ghế bị lật tung, sách vở rơi đầy đất.

Sách giáo khoa rơi trên mặt đất bị người khách viết bậy rất nhiều lời khó nghe, còn bị xé nát, trông rất khó coi.

Đường Thiếu Không không nói một câu, yên lặng nhặt những cuốn sách lên, bởi vì những thứ đồ đó là của cậu.